Latest topics
9/5/2024, 2:29 pm
by
Chinhphuong
25/3/2024, 3:24 am
by
Amaori Kino
30/12/2023, 10:13 am
by
Akari no Kokoro
6/11/2023, 9:44 am
by
Akari no Kokoro
5/8/2023, 5:32 pm
by
Akari no Kokoro
28/4/2023, 8:01 pm
by
rlaghdtn1998
4/11/2022, 12:17 am
by
gigajet
14/8/2022, 3:28 pm
by
Akari no Kokoro
12/7/2022, 10:21 am
by
RedTheHalf-Demon
13/5/2022, 4:52 pm
by
Getsuga Bankai Tenshou
1/2/2022, 12:00 am
by
Akari no Kokoro
19/12/2021, 1:13 am
by
Akari no Kokoro
15/12/2021, 8:28 am
by
sucirpa
15/11/2021, 12:34 am
by
feint101
1/11/2021, 4:00 pm
by
Akari no Kokoro
30/10/2021, 9:31 am
by
Akari no Kokoro
12/10/2021, 1:06 am
by
Getsuga Bankai Tenshou
8/10/2021, 1:14 am
by
forestofsecrets
18/9/2021, 6:32 pm
by
caytretramdot
1/9/2021, 5:56 pm
by
kirito-123
16/8/2021, 11:56 pm
by
Hisurin Rain
15/8/2021, 1:18 am
by
cỉno
9/8/2021, 10:39 pm
by
RedTheHalf-Demon
24/7/2021, 9:51 pm
by
Katsuragi Rin
9/7/2021, 11:27 am
by
P2772
2/7/2021, 8:54 am
by
worstapple
1/7/2021, 11:37 am
by
Yuri Masumi
24/6/2021, 7:03 pm
by
corecombat
22/6/2021, 11:38 pm
by
diaoyezong
18/6/2021, 6:55 pm
by
caytretramdot
Xung đột Gensokyo - Mặt Trăng thời cận đại: Cuộc chiến mà Akyuu chưa từng biết
Trang 4 trong tổng số 5 trang • 1, 2, 3, 4, 5
- Waifu
Đom Đóm ~1991~
Moderator - Waifu Order : Trace,b1-58-999,e2-101-999,e3-102-999. :Posts : 1909Power : 4805Faith : 1565Ngày tham gia : 06/11/2014Địa điểm : Mind Matrix
Re: Xung đột Gensokyo - Mặt Trăng thời cận đại: Cuộc chiến mà Akyuu chưa từng biết
- Chương 2 ~ Mối đe dọa:
- "Youki... Ngươi đến rồi sao?"
Tái hiện: 12,5%__________
"Yukari đại nhân. Người đang có điều gì bất an hả?"
Ran khẽ lên tiếng, bàn tay búp măng vân vê lọn tóc bên tai. Ngồi tựa vào lưng cô, Yukari chỉ khẽ ngẩng đầu lên, rồi lại trầm ngâm cúi xuống.
"Satori đã ngủ chưa?"
"Cô bé ngủ rồi. Ở đây chỉ có đại nhân và tôi thôi."
Ran khẽ đưa tay về phía trước. Bàn tay cô hiện ra trên đầu Yukari, nhẹ nhàng nhấc ra chiếc mũ với mạng che. Dưới ánh đèn leo lét, ẩn hiện một khuôn mặt trăng rằm trên nền mái tóc vàng óng dài thướt tha, và hàng mi cong nửa khép giấu đi đôi mắt buồn trĩu nặng. Cặp môi mọng thì đang mím lại, thể hiện một cảm xúc mà dường như không ai nghĩ là gắn liền với một đại yêu quái nguy hiểm bậc nhất giang hồ.
"Ran..."
Giọng nói run rẩy như lạc hẳn đi, khi hai hàng lệ tuôn rơi từ đôi mắt đã nhắm nghiền.
Ran trở mình quay lại, ôm hẳn Yukari vào lòng, rồi tựa đầu vào mái tóc nhung lụa của cô. Đôi tay mềm mại của cô gái hồ ly khẽ siết lấy thân hình đang run lên trong tiếng nức nở."Ta đau quá... Youki... Hắn làm ta đau quá..."
Những cột đèn tỏa ánh sáng xanh loang loáng trên từng vũng nước đọng.
Chìm đắm trong im lặng, giữa những bậc thang ẩm ướt lạnh lẽo,
Youki mở mắt ra,
nhìn vào bầu trời đen thăm thẳm của màn đêm sâu.
Trận mưa kinh hoàng đột nhiên đã ngừng bặt. Cả một không gian khổng lồ, chỉ trong khoảnh khắc, không còn lấy một thứ gì chuyển động. Không một giọt mưa nào rơi nữa. Vài gợn sóng trên những vũng nước mưa cũng nhanh chóng chìm vào hư vô... Trong tĩnh lặng, Youki cảm nhận hơi lạnh phả vào mặt mình, cái lạnh chết chóc từ những linh hồn trôi dạt đến Bạch Ngọc Lâu.
Dù đã quá quen thuộc, nhưng hôm nay cảm giác này có cái gì đó làm ông sực tỉnh. Linh hồn ông rời khỏi bàn tay, bay là là chung quanh. Đâu đó trong không khí chết chóc này, ông cảm nhận được một thứ vô cùng thân quen, thứ mà chỉ có thể thuộc về dòng máu của tộc Konpaku...
Một linh hồn ngoài thân khác.
Trong lúc cho linh hồn của chính mình trôi dạt theo một vòng xoáy lớn dần, Youki nhắm mắt và tập trung cảm nhận.
"Đây rồi!" -- Ông bật dậy, xoay người về phía một cột đèn gần đó. -- "Mau ra đây!"
Sau một hồi im lặng, sau một cái nhìn dài và sắc nhọn, thì bầu không khí xung quanh ngọn đèn bắt đầu nhiễu loạn, làm ánh sáng của nó như vụn vỡ thành hàng nghìn mảnh. Rồi dần dần, hiện ra một thứ gì đó... một dáng người!
"You... ki..."
Âm thanh trầm đục tựa như tiếng người vang lên trong không trung nhiễu loạn.
"Saigyou... Ayaka... shi..."
"Ngươi là ai?"
"... vì ngươi... đã rơi lệ..."
Youki không thể xác định được kẻ đang nói chuyện với mình. Thậm chí, cả nội dung thông tin cũng rất mơ hồ. Nhưng ông cảm nhận rõ ràng được một thứ: sự đe dọa.
Linh hồn kia bỗng dưng mất dạng. Nó hóa thành một làn khói, bay vụt lên những bậc thang.
"Dừng lại!" - Youki vội giật tấm áo tơi ra, lao mình về phía trước. Ông chăm chú dõi theo những ánh đèn dần nhòa đi trên đường bay của linh hồn thù địch. Giống như dãy bậc đá dưới chân ông, những ngọn lửa cõi âm lạnh lẽo nằm dọc hai bên đường chính là những bậc thang để linh hồn bám vào đó mà bay lên. Những ngọn đèn ấy được thắp sáng bởi dòng linh hồn nối đuôi nhau đã từ hàng nghìn năm, bay về với ngôi đền của cái chết.
Một linh hồn cực mạnh đã ở đây dõi theo ông từ đầu, và giờ đang di chuyển rất nhanh trên con đường của cái chết.
Vừa chạy, Youki vừa dang một tay ra. Linh hồn ông tỏa đến bên những ngọn đèn, và hóa thành một luồng hơi lạnh bay theo linh hồn lạ mặt. Đôi guốc gỗ của ông vẫn nện lên những bậc thang trong từng bước nhảy gấp gáp không biết mệt.
Youki không có thời gian để nhận ra nguồn năng lượng chết chóc đang ngấm dần trở lại cơ thể, từ lúc ông đặt chân vào thế giới này.
Nhưng dù đang chạy như bay, đôi mắt ông vẫn nhanh chóng bắt được một hình ảnh chỉ lướt qua trong thoáng chốc.
Một chiếc lá rơi.
Youki đã vào đến khu vườn kỳ vĩ của Bạch Ngọc Lâu tự bao giờ.
Màn đêm không còn ở phía trên đầu ông. Thay vào đó, là ánh sáng huyền ảo hắt ra từ những tán cây nghìn tuổi um tùm.
Ông thấy hơi đất sau mưa xộc vào mũi, kèm theo cảm giác thân quen thuở nào.
Nhưng linh hồn kia không dành cho ông một phút giây nào để hoài niệm. Nó vẫn trôi như một ngọn gió, thổi qua đỉnh những cột đèn. Youki cố gắng lắm cũng chỉ có thể giữ được khoảng cách với nó, mà không tài nào đuổi kịp. Ông đã nghĩ đến việc ném một vũ khí trong người về phía trước, phá hủy cột đèn để cắt đứt đường đi của nó. Thế nhưng, đó không phải là lựa chọn của một người bảo vệ cõi âm, nơi những linh hồn đang lặng lẽ đổ về.
Youki chợt nhận ra một tán cây mọc thấp, sà xuống giữa đường đi lên. Đang đà chạy, ông nghiêng người né về một bên...
... và vội vàng bật nhảy, lăn ra khỏi những bậc thang, thả mình rơi xuống đoạn đường vòng ở dưới.
Ông co người lại, cảm nhận toàn bộ lực va đập lên những bậc thang lạnh lùng."Quả nhiên là Ayakashi vẫn còn chiếu cố đến anh."
Giọng nói của Ran chợt vang lên trong đầu Youki.
Sau cú ngã chết người, ông vẫn còn sống, và vẫn còn cử động.
Cắn răng nhịn đau, ông định thần lại những gì xảy ra chỉ trong một khoảnh khắc. Phản xạ được tôi luyện nghìn năm đã giúp ông không phải nghĩ, xem nên nhảy xuống, hay nên ở lại, hứng một đòn tất sát.
Chầm chậm bước lên những bậc thang, trở lại bên tán cây mọc thấp, Youki thấy câu trả lời dần hiện ra trước mắt mình.
Dọc theo cả chục bậc thang, có một đường thẳng hằn sâu vào đá.
Những mảnh đá tan nát nằm vương vãi hai bên đường thẳng ấy. Nhưng bản thân những vết hằn thì vô cùng hoàn hảo. Như thể... một đường chém ngọt.
Kẻ thù đã nấp trong lùm cây, và tấn công vào giữa con đường hẹp duy nhất, men theo một bên của lối lên. Một đòn đánh hầu như không thể trượt, vì đã được chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng.
Đảo mắt nhìn quanh, Youki chỉ thấy um tùm là cây. Đường lên Bạch Ngọc Lâu vốn trắc trở, nay lại trở nên nguy hiểm khôn lường. Nhưng ông không mảy may bận tâm về điều đó.
Youki bỗng thấy lo sợ vô cùng, vì một lý do hoàn toàn khác.
Một nhân vật nguy hiểm nào đó đã xâm nhập vào cõi âm.
Và phía trước... là nơi Saigyouji Yuyuko ở.
Không còn thời gian nữa!
- Waifu
dungVH
Member - Waifu Order : Waifu,b1-1-999,b2-43-999,b3-44-999,b4-52-999,b5-2-999. :
Online Offline Posts : 383Power : 2128Faith : 846Ngày tham gia : 08/06/2016Địa điểm : Dưới mồ.
Re: Xung đột Gensokyo - Mặt Trăng thời cận đại: Cuộc chiến mà Akyuu chưa từng biết
Đom Đóm ~1991~ đã viết:
[...]
Chìm vào màn mưa. Chìm vào bóng tối. Hai hình bóng như âm dương xoay vần đến điểm phân ly. Càng đi tới, lại càng xa nhau. Chỉ biết xa nhau đến tận cùng thì sẽ lại tìm thấy nhau.
Yukari hiểu điều đó. Cũng hiểu rằng một tháng tới sẽ bộn bề đến đâu. Kế hoạch lớn giờ mới chỉ bắt đầu, thế nhưng đã xuất hiện thêm nhiều ẩn số.
Dù vậy, nếu trên đời này còn có ba thứ mà một đại yêu quái quyền lực vô biên chưa chinh phục nổi, thì đứng hàng thứ hai sẽ luôn là những cảm xúc trong lòng. Dù nhẫn tâm, sắt máu. Dẫu chai sạn, giá băng. Bất chấp cả công việc bộn bề... Một khi ánh sáng lạnh lẽo từ Bạch Ngọc Lâu đã tắt sau lưng, một khi bờ vai và mái tóc chìm trong ánh đèn đêm mờ ảo của chốn bình yên này, Yukari mới cảm nhận rõ ràng, rằng mình đã mất đi một cái gì không thể lấy lại.
"Đại nhân." - Ngồi mơ màng nơi bậc thềm quán trọ, Ran mỉm cười cúi chào.
Yukari lặng lẽ bước qua, vờ như không nhìn thấy nụ cười bí ẩn của cô gái hồ ly. Nhưng nghĩ gì đó, cô chợt dừng bước, rồi quay lại, ngồi xuống bên Ran...
"..."
... Và thở dài, vai tựa vai, mắt nhắm nghiền.
[...]
Nhạc nền :
- Waifu
Axetylen - Waifu Order : ,b1-4-999. :
Online Offline Posts : 28Power : 289Faith : 89Ngày tham gia : 07/04/2015Địa điểm : Milky Way
Re: Xung đột Gensokyo - Mặt Trăng thời cận đại: Cuộc chiến mà Akyuu chưa từng biết
Woaw, mình rất thích hình ảnh cơn mưa rơi trên con đường dẫn đến Bạch Ngọc Lâu, cực kỳ lãng mạn.
Well, thật lòng mà nói cứ có cảnh mưa và ai đó đứng dưới mưa quằn quại là tự động mình thích à, không cần biết là ở đâu lol.
Well, thật lòng mà nói cứ có cảnh mưa và ai đó đứng dưới mưa quằn quại là tự động mình thích à, không cần biết là ở đâu lol.
- Waifu
Đom Đóm ~1991~
Moderator - Waifu Order : Trace,b1-58-999,e2-101-999,e3-102-999. :Posts : 1909Power : 4805Faith : 1565Ngày tham gia : 06/11/2014Địa điểm : Mind Matrix
Re: Xung đột Gensokyo - Mặt Trăng thời cận đại: Cuộc chiến mà Akyuu chưa từng biết
- Chương 3 ~ Konpaku (1):
- "Youki... Ngươi đến rồi sao?"
Tái hiện: 12,5%__________Và thật sự, là không còn thời gian nữa.
Youki liều mạng lao tới. Tay rút kiếm, mắt nhìn quanh, ông giẫm lên những bậc thang bị xẻ đứt rời sau đòn tấn công bí ẩn, rồi lách qua tán cây sà thấp.
Con đường phía trước cũng bị che phủ trong cành lá um tùm. Từng là một người làm vườn ở Bạch Ngọc Lâu, ông thấy tình trạng này bất thường đến đáng sợ. Cảnh tượng ấy bỗng gợi lại dòng chữ run rẩy của Yuyuko, thứ đã khiến ông buộc phải quay về, dù khổ công hơn 200 năm ròng chạy trốn... Hơn ai hết, ông hiểu sự suy tàn của Bạch Ngọc Lâu sẽ có ảnh hưởng nặng nề thế nào đến mọi thứ trên đời.
Dù vậy, ông vẫn không quên mình đang ở đâu. Dưới những tán cây dày đặc này, dù có là võ sỹ dạn dày trận mạc cũng sẽ trở thành một mục tiêu dễ dàng, nhất là với kẻ thù chủ động mai phục. Dù cố gắng, nhưng ông không nghe ra nổi một tiếng động lạ nào giữa xào xạc lá cành thế này.
Youki chợt nhớ ra linh hồn ngoài thân ban nãy. Ông không biết nó đã chạy đến đâu. Với tốc độ đó, có lẽ nó đã bỏ xa kẻ truy đuổi, sau cú ngã vừa rồi của ông. Trong tình huống xấu nhất, ông sẽ phải đối đầu với cả hai kẻ thù cùng lúc.
Thế nhưng, điều đó vẫn không khiến cho những bước chạy của ông có một chút do dự nào.“Youki, ngươi có một linh hồn rất... rất yếu.
Linh hồn ấy không thể cầm... cầm nổi một thanh kiếm,
nữa là chiến đấu bên ngươi... như một... một người bạn đồng hành.”
“... Tôi hiểu, thưa Trưởng lão.”
“Kiếm thuật của tộc Konpaku... sẽ không phù hợp với ngươi.
Giống như những trường hợp tương tự, ngươi sẽ phải...
phải tự xây dựng cho mình một trường phái chiến đấu riêng,
nếu như muốn có một... một chỗ đứng trong gia tộc.”
“...”
“Đừng nản lòng.
Nghe đây, ngươi sẽ có... sẽ có cả một đời để làm việc đó.
Mà một đời của người nhà chúng ta… nó rất dài... rất dài.
Linh hồn của chúng ta sẽ... sẽ mãi mãi bảo vệ Saigyou Ayakashi,
ngay cả sau khi thân xác này... đã về với cát bụi.”
Youki nện guốc xuống bậc thang lạnh lẽo, đẩy bản thân lướt về phía trước. Đôi chân ông như bay nhảy trên con đường âm u trở về với cái chết - về với nhiệm vụ của một người nhà Konpaku.
Khi hai chân còn đang lơ lửng chưa chạm đất, ông chợt nhận ra một ánh chớp giữa màn đêm. Một tia sáng lóe lên vào đúng lúc ông bật nhảy về bên kia đường. Gần như ngay lập tức, một luồng gió mạnh ào tới, cắt đứt những cành lá rậm rạp trên một đường thẳng. Mặt đất rung chuyển sau một tiếng vang chát chúa; bụi đá rào rào bay, che mờ cả ánh sáng lập lòe từ những ngọn đèn đêm.
Ngọn gió ấy chỉ cách Youki đúng một li. Cả một bên đường trước mặt ông giờ không còn bóng cây nào. Những dấu vết của đòn tấn công vĩnh viễn nằm lại trên mặt đá, trải dài đến cả chục bậc thang. Hình ảnh về những đòn tấn công ý niệm của vu nữ Hakurei chợt hiện ra trước mắt ông.
Nhưng ông nhanh chóng bỏ qua khả năng này. Những ý niệm vô hình vô ảnh không thể tạo ra một cơn gió khủng khiếp đến vậy.
"Là điều gì?"
Lẩm bẩm một mình, Youki thận trọng tiến về phía đường quang, gạt những cành cây gãy đổ ra sau lưng.
Đòn tấn công tiếp theo, ông quyết định sẽ không né tránh. Ông cần phải biết, mình đang đối diện với cái gì.
Sau vài giây đề phòng, ông lấy lại nhịp độ khẩn trương. Kẻ thù có lẽ đã bị ông thu hút, và tạm thời sẽ không tiếp cận Yuyuko. Tuy vậy, ông không để cho bất cứ khả năng nào khác xảy ra.
Đoạn đường quang đãng lùi dần về phía sau lưng Youki, khi cành lá um tùm lại phủ kín những bậc thang. Youki rút từ sau lưng ra một lưỡi bay, với một cạnh đã được mài thật sắc, và hai vũ khí hai bên tay, nhanh nhẹn cắt một con đường tiến về phía trước.
Bạch Ngọc Lâu đã ở rất gần. Ông không bao giờ quên, mình sẽ phải bước qua bao nhiêu bậc thang và bao nhiêu khúc quanh, bên trái cũng như bên phải. Ông đã từng có thời thuộc nằm lòng mỗi tán cây, ngọn cỏ, mỗi viên gạch lát sân, mỗi bông hoa nở muộn. Như thể..."Ta không biết tình huống nào đã khiến ngươi bỏ nhà ra đi.... Không. Đây chính là nhà. Bạch Ngọc Lâu chính là nhà của Youki.
Có điều, nếu ngươi có một nơi để về, thì nơi đó đã gọi là nhà rồi."
Và ngôi nhà này đang ở trong một trạng thái không thể chấp nhận được.
Youki vung mạnh lưỡi kiếm. Từ những cành lá được cắt gọn ghẽ, tỏa ra mùi nhựa sống thơm nồng -- trớ trêu thay, đó lại là khi những cành lá ấy trở về cõi chết. Bên trái, bên phải, phía trên, phía trước; ông tự tay mở rộng đường về nhà của chính mình, với những vũ khí mà ông đã coi là một phần cơ thể.
Được lá cành che chở bốn bề, ông biết kẻ thù sẽ không định vị được mục tiêu. Nguy hiểm sẽ tạm qua đi, cho đến một đoạn đường quang đãng khác...
Khi cành cây rơi xuống, ánh sáng chợt hiện ra trước mắt Youki.
Và không chỉ có ánh sáng từ những ngọn đèn. Youki nhìn thấy một tia chớp lóe lên.
Ông chỉ kịp hạ thấp trọng tâm, đưa hai vũ khí trong tay về phía trước trong thế phòng thủ. Gần như tức thì, ông thấy cơ thể mình bật ngược về phía sau, trong một cú va chạm tóe lửa. Đang đứng trên những bậc thang, ông không có điểm tựa, lảo đảo lùi mấy bậc. Cố gắng hạ thấp người hơn nữa, ông mở to mắt, cố nhìn kỹ hình bóng kẻ thù trong màn đêm mờ ảo. Nhưng cơn gió lạnh lùng nối tiếp đòn tấn công lập tức xoa vào mắt ông cay xè. Với tất cả mọi giác quan căng ra tìm kiếm, ông chỉ lờ mờ nhận ra,
rằng kẻ thù đã ở ngay trước mặt ông.
Một tay phá thế thủ, ông lập tức phản công, dù không nhìn thấy gì.
Lưỡi bay của Youki đánh vào không khí. Sức ép dồn lên tay kiếm của ông đột ngột tăng gấp đôi, khiến hai chân ông như muốn khuỵu xuống.
Thế rồi, ông thấy mình ngã về phía trước, khi sức ép ấy đột ngột tan biến. Hình bóng trước mặt ông cũng vậy, mất hút vào những tán cây trên đầu ông.
Youki bình tĩnh nhẩm lại trong đầu những gì mình đã nhận ra. Rồi ông đứng thẳng người, vững vàng tiến về phía trước.
Bạch Ngọc Lâu đã ở ngay sau những bậc thang này.
Ông bước qua bậc thang cuối cùng, tiến vào một khu vườn rậm rạp, nay nhìn như một khu rừng nhỏ.
Trong một khoảng rộng mênh mông, cây cối của bốn mùa đua nhau nảy nở. Lá xanh, lá vàng phủ kín mặt đất, không biết đã tích lại từ bao giờ. Ở bốn góc vườn, bốn ngọn đèn lớn tỏa ra quầng sáng xanh dịu mắt, mời gọi những linh hồn bay về với khu vườn rực rỡ sắc màu.
Youki thoáng nhận ra những cây cổ thụ, mà ông từng ươm trồng từ những mầm non. Khu vườn mà ông từng chăm sóc, nay im đậm dấu vết của thời gian -- cũng như sự thờ ơ, xao lãng. Ông biết mình không thể trách một ai khác. Và cũng bởi vậy, ông biết mình không thể không quay về.
Không chỉ vì Bạch Ngọc Lâu, hay Yuyuko. Mà còn vì...
"Youmu..."
Ông lẩm bẩm, mắt không rời hình bóng đằng trước.
Trong ánh đèn đêm, lấp lánh một đôi mắt xanh màu ngọc bích, lặng lẽ đáp lại cái nhìn của Youki.
Satori khẽ trở mình.
Cô tỉnh dậy trong căn buồng nhỏ ấm cúng. Dù không có một ánh đèn, cô vẫn cảm nhận được Koishi nhỏ bé đang nằm kề bên.
Nhưng trước mắt cô lúc này không phải là bóng tối, mà lại là những sắc màu ảm đạm của nỗi buồn.
Là nước mắt ai đang rơi?
Là những nỗi đau nào đang bị dồn nén?
Là ai đang bị thiêu đốt bởi ngọn lửa lòng?
Satori thuộc lòng những cảm xúc không thể gọi tên, cũng như chẳng thể quên những màu sắc không có ở trên đời. Nhưng những gì đang diễn ra... nó vẫn có một cái gì rất khác.
Sau một thoáng chần chừ, cô nhẹ nhàng nhỏm dậy. Khẽ xoa đầu Koishi, cô gửi một lời chúc ngủ ngon trong im lặng, rồi rón rén rời khỏi phòng, tiến gần về phía những cảm xúc đang dâng trào.
Một người nghệ sỹ của tâm hồn sẽ không thể cưỡng lại sự thôi thúc trong lòng, khi đứng trước nguồn cảm hứng hoàn toàn mới. Tuy vậy, lý do của cô vào lúc này lại hoàn toàn khác. Satori nhìn thấy trong đám mây xúc cảm lạ lùng này có một cái gì đó quen thuộc đến nỗi, cô cảm tưởng đó là chính mình vậy.
Liệu có thể như thế chăng?
Khi những bước chân của cô nhẹ nhàng lần theo hành lang nhỏ âm u, thì tâm hồn cô cũng chìm dần vào giữa một miền cảm xúc không thể miêu tả bằng lời. Và khi đã đến đủ gần, tựa như nghe thấy bên tai những tiếng nức nở trong không gian tĩnh mịch của đêm thu, thì cô thấy mình bị hút vào một câu chuyện hoàn toàn khác.
Đó là miền ký ức. Thông thường, Satori sẽ không thể tiến vào miền ký ức của bất kỳ ai, trừ khi bản thân họ chủ động nhớ về những ký ức này. Cũng bởi thế, cô nắm rất chắc những thủ thuật gợi chuyện, sao cho đối phương phải nghĩ về những điều mà họ không hề muốn nói ra. Nhưng lần này, cô không phải làm điều đó.
Dù người này là ai, thì người đó cũng đang đau đáu mà hồi tưởng lại những chuyện đã qua, như thể muốn đưa tay ra mà níu giữ từng khoảnh khắc. Những ký ức hiện ra rất rõ ràng, đến nỗi nhấn chìm mọi giác quan của cô. Satori chỉ kịp tựa lưng vào tường, rồi khẽ ngồi xuống đó, thả mình vào một thế giới xa lạ.
Youki luôn mong muốn bản thân sẽ già đi, và rồi sẽ chết vào một ngày nào đó.
Ngày đó chưa từng đến, ít nhất là trong suốt hơn 200 năm vừa qua.
Nhưng lần đầu tiên trong cả nghìn năm, ông mới có một suy nghĩ, phải chăng mình thật sự đã già.
Khi phát hiện ra một linh hồn ngoài thân đơn độc, ông dường như đã quên mất rằng, toàn bộ những thành viên khác của nhà Konpaku đều đã hồn xiêu phách tán sau họa diệt tộc năm xưa. Hay phải chăng, một phần nào đó trong tiềm thức của Youki vẫn không muốn tin vào điều này?
Cũng bởi thế, ông chưa từng nghĩ rằng, một linh hồn ngoài thân mạnh mẽ đến vậy lại có thể thuộc về Youmu.
Hai con người đứng nhìn nhau lặng lẽ.
Với Youki, ông đang đối diện với sự thật, với lý do lớn nhất đã khiến ông phải chạy trốn khỏi Bạch Ngọc Lâu.
Còn với Youmu, thì ai đang đối diện với cô gái ấy?Gươm đao vốn dĩ vô tình.
Nhưng có những tình cảm
sẽ chỉ trao đổi được
qua những lưỡi gươm.
- Waifu
Axetylen - Waifu Order : ,b1-4-999. :
Online Offline Posts : 28Power : 289Faith : 89Ngày tham gia : 07/04/2015Địa điểm : Milky Way
Re: Xung đột Gensokyo - Mặt Trăng thời cận đại: Cuộc chiến mà Akyuu chưa từng biết
Chà, chắc đây là một trong những chap hay nhất kể từ đầu chương một. Cậu dẫn dắt rất thuyết phục cái không khí dồn dập, nghẹt thở trong trận chiến của Youki với kẻ thù vô hình của ông. Hơn nữa, những cảm xúc, suy niệm đan xen giữa những cảnh hành động được lồng vào rất tự nhiên, khiến cho trận so kiếm vô tình và chết chóc trở nên vô cùng lãng mạn. Có thể bộc lộ được hai hình ảnh trái ngược nhau như vậy trong một đoạn ngắn, phải nói là rất chuyên nghiệp.
Lâu rồi mình mới có lại cái cảm giác mong ngóng được đọc chap tiếp theo như vậy.
Lâu rồi mình mới có lại cái cảm giác mong ngóng được đọc chap tiếp theo như vậy.
- Waifu
Đom Đóm ~1991~
Moderator - Waifu Order : Trace,b1-58-999,e2-101-999,e3-102-999. :Posts : 1909Power : 4805Faith : 1565Ngày tham gia : 06/11/2014Địa điểm : Mind Matrix
Re: Xung đột Gensokyo - Mặt Trăng thời cận đại: Cuộc chiến mà Akyuu chưa từng biết
- Chương 4 ~ Konpaku (2):
- "Youki... Đừng bao giờ làm như vậy nữa, biết chưa?"__________<<Satori?>>
...
<<Ngươi ở đó đúng không? Ta biết là ngươi đang ở đó.>>
Những suy nghĩ của Yukari, như một giọng nói thân thương, vang vọng trong không gian tràn ngập những sắc màu.
Từ những đám mây suy tư mờ ảo, một cảnh tượng dần hiện lên trong tâm trí Satori. Một màn đêm tĩnh mịch nhuộm trong ánh đèn vàng leo lét ngoài hiên quán trọ nhỏ, nơi Ran đang tựa đầu vào khung cửa mà say giấc nồng.
<<Ta biết, vào lúc này, chỉ mình ngươi là có thể lắng nghe ta.>>
Satori hẳn sẽ trở nên hoảng sợ, nếu như không cảm nhận thấy sự thân tình của Yukari lúc trước.
Bởi vì, hình ảnh tiếp theo hiện ra trong đầu Satori lại là chính cô, nhìn từ một góc tối trống rỗng.
Mọi thứ ở không gian này đều nằm dưới sự quan sát của Yukari. Đó là một phong ấn khổng lồ tràn ngập năng lượng phép thuật, nơi mà Ran duy trì vĩnh viễn quán trọ hồ ly làm căn cứ hậu cần. Từ không gian này, Yukari cũng có thể lặng lẽ quan sát hay can thiệp vào bất cứ nơi đâu ở thế giới bên ngoài. Đó là năng lực đen tối nhất trong những năng lực đen tối, và đáng sợ nhất trong những năng lực đáng sợ của yêu giới.
Nó trái ngược hoàn toàn với một Yukari hiền lành, vô hại, thậm chí có phần mệt mỏi và yếu ớt, hiện ra trong tâm trí Satori vào lúc này. Hình ảnh ấy khiến cô bất giác đưa tay về phía trước, dù bản thân vẫn đang ngồi cách Yukari một bức tường. Cô thấy Yukari, dù đang nhắm nghiền hai mắt, nhưng vẫn khẽ mỉm cười trước phản ứng của mình.
<<Satori, ngươi là một nhân tố rất quan trọng đối với kế hoạch của ta. Ngươi hiểu chứ?>>
Satori khẽ gật đầu.
Từ lúc cất bước chân đầu tiên rời khỏi Thần Cung, cô đã xác định rõ điều này.
<<Vì thế, ngay bây giờ, ta sẽ kể cho ngươi những gì mà ngươi cần biết về con người đó,
về Youki...>>
__________
"Youmu."
Youki cất giọng vừa đủ nghe, phá vỡ sự im lặng ngột ngạt giữa hai con người.
Thế nhưng, những gì ông nhận được vẫn chỉ là sự im lặng.
Tra kiếm vào bao, cất vũ khí ra sau lưng, ông lặng lẽ bước từng bước chân cứng nhắc về phía trước – về phía Youmu, cũng như Saigyou Ayakashi, cây anh đào khổng lồ nằm sau lưng cô, cành lá im lìm như đang chờ đợi.
"... Ngươi đang làm gì vậy?"
Giọng nói lạnh lùng của Youmu bất chợt vang lên, khiến Youki khựng lại.
"Rút kiếm ra!"
Youmu đáp lại cái nhìn của ông bằng một đôi mắt chất chứa căm hờn. Cô vung lên thanh kiếm dài quá khổ; mãnh lực vô hình của linh hồn ngoài thân cuốn lấy bao kiếm, hé lộ dần lưỡi kiếm sắc ngọt với màu ánh kim không giống bất cứ một thứ thép nào.
Tay phải cầm chắc kiếm, tay trái cô lần theo chuôi kiếm dài gần bằng một cánh tay, đưa kiếm về phía sau thủ thế.
Đó là một thanh trảm mã đao.
Youki vẫn thấy khó có thể tin được là một cô gái bé nhỏ như Youmu lại dùng thứ vũ khí nặng nề và uy lực như vậy. Nhưng ông không còn thời gian để nghĩ nữa.
Tiếng kim loại va vào nhau chát chúa, mở màn cho một trận chiến kinh hoàng.
__________
"Đây... là Youki sao?"
Satori thì thầm trong sự ngỡ ngàng.
Ký ức của Yukari đưa về hình ảnh mờ nhạt của một người đàn ông thanh tú. Satori chỉ nhận ra hai điều từ hắn, đó là mái tóc bạc trắng, và đôi mắt mang màu cái chết.
<<Phải. Đây chính là Youki, khi ta gặp hắn lần đầu.>>
Hình ảnh trước mắt Satori hơi xao động.
<<Hắn là người trẻ nhất của tộc Konpaku, một gia tộc thủ từ thờ phụng cái chết... thờ phụng Saigyou Ayakashi, yêu quái đầu tiên.>>
<<Trong muôn vàn nỗi sợ của loài người tự cổ chí kim, nỗi sợ cái chết là thứ đeo bám dai dẳng nhất. Loài người chưa bao giờ, và sẽ không bao giờ lý giải được cái chết. Bởi thế, Saigyou Ayakashi là yêu quái cổ xưa và hùng mạnh nhất, tồn tại từ trước cả khi loài người nhận thức được bản thân.>>
Satori bất giác rùng mình.
Ngay cả một yêu quái như cô cũng không thể giấu được nỗi sợ cổ xưa, khi đứng trước ý niệm về cái chết.
<<Cũng bởi lý do đó, yêu quái của cái chết trước đây không có một hình dạng nào cụ thể. Đến khi loài người trên mảnh đất này nhận thức được sự mong manh của đời sống, gắn tư tưởng đó vào hình tượng hoa anh đào, thì Ayakashi mới có dạng một cây hoa anh đào.>>
Satori lúc này mới nhận ra hình bóng một cây cổ thụ khổng lồ nằm phía xa, khuất sau lưng Youki. Nó hiện lên trên nền trời xanh trong vắt, đứng sừng sững như tượng trưng cho cái chết không thể tránh khỏi đối với mọi thứ từng sống trên đời.
Và Youki, với nét mặt đăm chiêu và ủ dột, đang rời xa khỏi bóng cây kia, rời xa những dãy bậc thang uốn lượn quanh ngọn đồi nơi biểu tượng chết chóc đang ngự trị."Lại là một con người nữa sao? Dạo này Ayakashi có vẻ tò mò quá nhỉ?"
Giọng nói lanh lảnh vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Youki trẻ tuổi. Anh ta chưa kịp trả lời thì đã bị một bàn tay kéo vào trong một ngách nhỏ vắng người.
"Cô làm gì vậy?" - Youki ngạc nhiên. - "Mà khoan, cô... cô không phải con người, cô là ai?"
"Điều đó không quan trọng. Quan trọng là tại sao anh lại đến nơi đông người thế này, thủ từ của Saigyou Ayakashi? Anh không biết là loài người đang săn đuổi những thành viên tộc Konpaku hay sao?"<<Đó là một thời kỳ rất xa xưa và hỗn mang.>> - Yukari giải thích. - <<Với nỗi sợ cái chết, loài người coi Saigyou Ayakashi là kẻ thù, và vô cùng thù ghét tộc Konpaku vì tục thờ phụng cái chết của gia tộc này. Họ sẵn sàng lùng bắt và sát hại bất cứ người nào mà họ nghi là thuộc về tộc Konpaku.>>
"Vậy... còn điều mà người nói lúc đó, Yukari?" - Satori không giấu nổi vẻ băn khoăn. - " Ayakashi cũng tò mò sao? Về điều gì?"
<<Cũng giống như loài người, Ayakashi đã bắt đầu có nhận thức về thế giới. Nhưng thế giới nhìn từ hệ giá trị của cái chết sẽ rất khác thế giới của những người trần mắt thịt. Ngươi là yêu quái đã sống giữa loài người, ta nghĩ ngươi hiểu điều đó.>>
<<Ayakashi rất tò mò về thế giới này, và vì tò mò mà đã đã tạo ra những con người thật sự... những người của gia tộc Konpaku.>>
"!"
__________
Youki, người bảo vệ cuối cùng của Bạch Ngọc Lâu, rời bỏ nhiệm vụ của mình cách đây hơn hai thế kỷ. Youmu non nớt, dù chưa một lần nhìn thấy mặt người tiền nhiệm, đã phải cầm kiếm để tiếp bước ông.
Dù được yêu thương hay bao bọc, thì cuộc đời đó với một đứa trẻ cũng vẫn là quá nặng nề. Nó không bao giờ hiểu được cái bóng vĩ đại mà Youki đã để lại sau từng ấy năm phục vụ. Đến khi nhận thức được tầm quan trọng của Saigyou Ayakashi, nó càng thêm phần căm giận người tiền nhiệm vì đã dứt áo ra đi.
Youmu thấy mình thấp kém và bất lực trước một nhiệm vụ quá nặng nề, và cuối cùng đã sụp đổ trước áp lực, đã không còn tuân theo những trật tự cổ xưa mà công việc của Youki để lại. Khu vườn của Bạch Ngọc Lâu từng là nơi thanh tịnh bậc nhất ở cõi chết, nay trông chẳng khác nào một khu rừng. Chủ nhân của ngôi đền này từ lâu đã không còn có người theo hầu trong những giờ luyện thư pháp. Những dòng chữ run rẩy của con người ấy dưới ngòi bút sắt xa lạ là minh chứng rõ nét cho sự suy tàn của một lối sống - hay đúng hơn, là cả một nền văn hoá.
Youki từng nghĩ rằng, trật tự thế giới là trường tồn bất diệt, và rằng một cá nhân nhỏ bé như ông không đóng vai trò gì đáng kể trong cái guồng máy vĩ đại ấy.
Giờ đây, ông mới thật sự hiểu thế nào là "chiến đấu với thời thế", khi đứng trước lưỡi kiếm vô tình của Youmu.
Youki nhận ra kiếm pháp của đối phương: đó chính là một phần kiếm pháp của ông, đã truyền thụ lại cho Yuyuko. Tuy vậy, lưỡi kiếm ma quái trong tay Youmu lại thoắt ẩn thoắt hiện như muốn che giấu quỹ đạo của chính nó. Một thanh kiếm quá lớn so với tầm vóc của người dùng, nhưng lại di chuyển quá nhẹ và quá nhanh. Nó phát ra ánh kim loại sáng loáng mỗi khi va chạm với vũ khí của Youki – một dấu hiệu của ma thuật bên trong lưỡi kiếm bị phá vỡ.
Ông chỉ không hiểu ma thuật đó là gì – ít nhất là không hiểu bằng Youmu. Lưỡi kiếm kỳ lạ kia có thể chém xuyên qua cả không gian và thời gian, đưa nó đến với mục tiêu trong chớp mắt. Nó là thứ vũ khí chết người mà Yukari đã cho chế tạo riêng để bảo vệ Bạch Ngọc Lâu, và nó không thể bị bất cứ thứ gì cản lại... cho đến khi nó gặp Youki.
Ngạc nhiên và tuyệt vọng trước một đối thủ khó chịu, Youmu vung kiếm đến khi hai tay mỏi rã rời. Không một đường kiếm nào gây được thương tích cho kẻ thù. Thế tấn và động tác tay của cô đã vạch trần mọi ý đồ tấn công từ trước cả khi cô bắt đầu.
Một kiếm sỹ quá chân phương, đối đầu trực diện với cỗ máy chiến đấu chết chóc bậc nhất của con người.
Khi đã nắm được mọi ngóc ngách trong kiếm pháp của đối phương, Youki lao người tung đòn đánh quyết định. Youmu tuyệt vọng chém tới, cố gắng tạo khoảng trống để nhảy lùi lại, nhưng đã quá muộn. Lưỡi kiếm của cô bị gạt về một bên, trước khi cạnh bàn tay rắn rỏi của Youki giáng xuống hai bàn tay nhỏ bé của cô, hất văng thanh kiếm xuống đất. Tay cầm đoản kiếm, Youki nhanh chóng đổi tư thế, đập mạnh đốc kiếm vào gáy Youmu. Thân hình nhỏ bé mất hết sức lực, gục xuống sau lưng người chiến binh già.
Lúc này, ông không thể mạo hiểm kéo dài cuộc đấu thêm bất kỳ giây nào. Trạng thái tâm lý của Youmu, cũng như thứ vũ khí ma quái trong tay cô, là quá nguy hiểm. Youki nhanh chóng thu kiếm, rồi cúi xuống đỡ Youmu dậy, một tay với lấy thanh kiếm dài đang nằm lăn lóc dưới đất.
Thanh kiếm vuột khỏi tầm với của ông.
Youki còn chưa kịp định thần, thì thanh kiếm đã bay lên ngang tầm mắt,
rồi đâm xuyên ngực ông.
Youki bị đẩy về phía sau với một mãnh lực kinh hoàng. Ông cố nắm lấy chuôi kiếm đang cắm vào ngực mình, tay kia lần tìm Hakurouken theo phản xạ. Với những gì còn sót lại của tri giác, ông nhận ra hơi lạnh của một linh hồn ngoài thân.
Hakurouken rơi xuống đất. Thanh kiếm đầy máu tươi cắm xuống cạnh bên. Thân thể Youki trượt theo lưỡi kiếm, rơi xuống đất trong im lặng.
__________
<<Hắn từ chối giết người, Satori. Đó là thứ đã khiến ta vô cùng kinh ngạc.>>
Satori chăm chú nhìn vào khuôn mặt điển trai của một Youki trẻ tuổi, một khuôn mặt tuy sáng sủa, nhưng không có bất cứ một tia hy vọng nào.
<<Youki sinh ra không có bất cứ một tố chất nguyên thủy nào của một chiến binh tộc Konpaku. Hắn là người duy nhất có điều kiện để suy ngẫm về triết lý của gia tộc, và hắn không đồng tình với suy nghĩ, rằng phải tham gia vào những cuộc chiến chết chóc của loài người mới là thờ phụng cái chết.>>
<<Từ suy nghĩ khác biệt này, hắn thấy mình lạc lõng, không có chỗ đứng bên cạnh thế hệ đi trước toàn các chiến binh hùng mạnh, lấy việc tước đoạt mạng sống con người làm niềm kiêu hãnh.>>
__________"Đa tạ cô nương đã quan tâm. Hãy cứ để ta đi ra đó và chịu cái chết." - Youki nói khẽ, đầu cúi gằm, cố gắng giật tay áo ra khỏi tay Yukari. Trước phản ứng yếu ớt này, Yukari chỉ khẽ mỉm cười.
Con người này tưởng rằng, giết chóc là mục đích tồn tại của những người thờ phụng cái chết. Và vì không muốn làm điều đó, hắn đã nghĩ sẽ phải tìm ra một cách nào đó để thể hiện lòng thành - dù là tiêu cực đến mức này.
"Youki. Nếu tôi nói rằng quan điểm của anh là đúng, thì anh thấy sao?"
Youki ngẩng đầu lên. Lời nói của Yukari như có một uy lực nào đó, khiến anh phải lắng nghe.
Và đó là lúc mà Yukari - cũng như Satori - nhìn thấy trong đôi mắt ấy một niềm hy vọng."Youki, anh không được chết. Sự tồn tại của anh có rất nhiều ý nghĩa với Saigyou Ayakashi."Youki mở mắt ra."Những người con của tộc Konpaku lâu nay vẫn tìm một cách nào đó để giao tiếp với thế giới của sự sống. Họ đều làm điều đó theo cùng một cách, và đều đã thất bại."Trước mắt ông, những tán cây cổ thụ nhoà đi
trong ánh sáng xanh huyền ảo của Bạch Ngọc Lâu."Ayakashi tạo ra anh không giống bất kỳ người nào khác. Ayakashi muốn tìm câu trả lời. Anh đã chứng kiến cái chết từ góc độ của một người sống. Hãy mang câu trả lời về nơi mà nó được mong chờ."Toàn thân Youki tê dại vì đau đớn.
Ông tìm kiếm chút sức lực còn sót lại,
rồi nâng cánh tay đã mất cảm giác lên."Trong thời gian tới, chắc chắn sẽ có một sự thay đổi lớn ở Bạch Ngọc Lâu. Hãy sống, và hãy chứng kiến giây phút đó, anh hiểu chứ?"Một giọng nói thân thuộc vang vọng trong đầu Youki,
nhưng ông không còn sức để lắng nghe nữa.
Youki đưa bàn tay về phía thanh kiếm
mà giờ đây đang cắm xuyên qua lồng ngực mình.
Miêu tả hành động nhiều quá rồi, lần này mình thử đổi gió xem sao.
Mấy tháng qua mình bận nhiều thứ, nhưng hôm nay đã có thể thảnh thơi hơn một chút. Chắc là sắp tới sẽ có nhiều thời gian viết lách hơn.
- Waifu
Đom Đóm ~1991~
Moderator - Waifu Order : Trace,b1-58-999,e2-101-999,e3-102-999. :Posts : 1909Power : 4805Faith : 1565Ngày tham gia : 06/11/2014Địa điểm : Mind Matrix
Re: Xung đột Gensokyo - Mặt Trăng thời cận đại: Cuộc chiến mà Akyuu chưa từng biết
- Chương 5 ~ Báu Vật Hoàng Cung (1):
- "Ngươi là báu vật duy nhất trên đời này... Youki..."__________Tại ngôi làng bỏ hoang ở chân đền Hakurei, có một đoàn người đang nghỉ ngơi trong màn đêm yên tĩnh.
Họ là những chiến binh của Thần Cung, tổ chức pháp sư hoàng cung trực tiếp nằm dưới quyền lãnh đạo của Nhật Hoàng.
Thần Cung Ise, bằng những chiến lược vô cùng phức tạp và huyền bí, đã duy trì dòng dõi hoàng gia lâu hơn cả những dòng họ tướng quân hùng mạnh và chuyên quyền nhất, để giữ một vị trí vững chắc trong thế giới quan của người Nhật.
Ngày hôm nay, có vẻ như họ đã gặp một chút khó khăn trong nhiệm vụ của mình. Nhưng sự vất vả của họ sẽ sớm được đền đáp.
Họ đã tìm được một báu vật thật sự, và sẽ không trở về với hai bàn tay trắng.
"Anh... Anh không thể đối xử với em như vậy được!"
Vu nữ Hakurei dường như sắp phát khóc vì bất bình. Đối diện với cô vẫn là vẻ mặt lạnh lùng của người anh trai mình – vẻ mặt sắp trở nên đáng ghét nhất trên đời đối với cô.
"Anh làm gì cô nào?" - Thủ từ Vô Danh ném về phía cô một cái nhìn sắc lẹm. - "Nghề vu nữ đã bị nhà nước cấm từ mười năm nay. Bọn anh có bắt cô cũng là đúng phép nước, không hề có chuyện tư thù hay là gì cả, cô hiểu chứ?"
Vu nữ Hakurei nắm chặt hai bàn tay. Sự thật này đối với cô vẫn là điều không thể chấp nhận.
Xã hội này đã đi về đâu, khi mà một trọng trách như nghề vu nữ cũng bị cấm đoán?
"Tuy vậy..."
Hai bàn tay rắn chắc của thủ từ Vô Danh đặt lên vai cô, xoay người cô về phía anh.
"... Thần Cung có thể bỏ qua những việc nhỏ nhặt này. Đó cũng sẽ là môi trường cho cô thể hiện niềm tin và tài nghệ xuất chúng của mình một cách hoàn toàn tự do. Và anh tin là cô sẽ lựa chọn để trở thành một người tự do như vậy."
"Để làm gì?"
Vu nữ Hakurei giận dữ gạt tay anh mình ra.
"Để trở thành một người như anh? Bỏ nhà cửa người thân để lang bạt với những kẻ xa lạ? Đó gọi là tự do sao?"
Cô thấy mình bị đẩy ngược trở lại, dồn về phía một bức tường.
"Tự do hơn một phạm nhân rất nhiều." - Giọng nói của thủ từ Vô Danh dù đanh thép, nhưng vẫn ẩn chứa một nỗi xót xa. - "Đó là lựa chọn duy nhất còn lại mà anh có thể bố trí cho cô. Những người ngoài kia đều đã chứng kiến sự việc, và anh chỉ có thể dùng quyền lực của mình để khiến họ im lặng, với một cái giá."
"..."
"Cô sẽ trở thành thượng khách của Thần Cung, dưới sự tiến cử của anh. Giờ anh hỏi cô một lần nữa, cô có đồng ý đi cùng anh không?"
Vu nữ Hakurei né tránh cái nhìn của anh trai mình, ngập ngừng sau một hồi im lặng.
"Em... có còn được về nhà nữa không?"
"Không phải lúc nào cũng được, nhưng việc đó có thể thu xếp. Cô cũng có thể viết thư từ gửi về nhà bất cứ lúc nào, người của anh sẽ lo việc đó."
Thủ từ Vô Danh cũng im lặng một hồi lâu, rồi mới nhẹ nhàng tiếp lời.
"Anh... sẽ không để cô phải sống cuộc đời như của anh. Anh sẽ dùng toàn bộ khả năng để đảm bảo rằng cô được tự do, và được tôn trọng."
"Nhưng em không thể để cha ở nhà một mình được, anh có hiểu không?"
"Ông ta sẽ ổn. Giống như bao năm vừa qua. Anh là người đã đảm bảo điều đó... và sẽ luôn đảm bảo điều đó."
Vu nữ Hakurei mở to mắt, kinh ngạc ngước nhìn người anh trai. Dù đã vội quay đi, nhưng anh vẫn không giấu nổi, trước người em thân thiết của mình, một đôi mắt mang đầy tâm sự.
"Ngủ đi. Anh sẽ thông báo với bọn họ là cô đã đồng ý."
__________
Những bước chân nặng nề và khó nhọc vang lên trên sân vườn của Bạch Ngọc Lâu.
Youmu lảo đảo bước về phía cây kiếm đang cắm trên mặt đất, xuyên qua thân hình bất động của Youki. Linh hồn ngoài thân của cô cuốn quanh cô như một làn gió, giúp cô giữ được thăng bằng.
Cô chợt khựng lại khi thấy Youki cử động.
Ông đưa tay lên, rút cây kiếm ra khỏi lồng ngực rồi vứt nó sang một bên, nghiêng người cố gượng dậy. Đằng sau lưng ông, Saigyou Ayakashi, cây anh đào khổng lồ, lung linh trong một quầng sáng trắng.
Saigyou Ayakashi sẽ không để Youki phải chết.
Không bao giờ.
Youmu gục xuống trước cảnh tượng có một không hai ở Bạch Ngọc Lâu.
Hai mắt cô ngấn nước; những giọt lệ lã chã rơi trên khuôn mặt co rúm lại vì đau đớn.
"Saigyou... Ayakashi... Tại sao?"
Youmu lẩm bẩm.
"Hắn đã bỏ rơi người. Tại sao... người lại cứu hắn?"
"Youmu."
Youki lê bước tiến về phía cô gái trẻ tuổi.
Youmu cắn chặt hai hàm răng, rồi đứng thẳng dậy. Cô ném linh hồn ngoài thân của mình về phía thanh kiếm nặng nề, rồi kéo nó về tay mình.
"Youmu, dừng lại!"
Bỏ qua tiếng gọi của Youki, cô hạ thấp người xuống, rồi trong một khoảnh khắc đã lao tới ngay trước mặt ông.
Đó chính là đòn tấn công ban nãy mà ông đã gặp phải, khi leo lên những dãy bậc thang. Youki vội rút lưỡi bay ra để đỡ. Một đường kiếm sắc ngọt cứa vào vai ông, trước khi hất ông văng ngược trở lại. Trận gió kinh hoàng đi theo đòn tấn công, tạt thẳng vào mặt ông.
Khi ông mở được mắt ra, thì Youmu đã không còn ở đó. Cô đã lẩn vào giữa những tán lá rậm rạp trong vườn.
Youki mới chỉ hình dung ra được rằng, đối phương sẽ bay thẳng đến chỗ mình, dồn lực đẩy của toàn thân vào một nhát chém mãnh liệt. Ông cũng ước lượng được khoảng thời gian mà đối phương sẽ phải chuẩn bị cho đòn đánh tiếp theo.
Cúi xuống nhặt Hakurouken, ông tranh thủ nhìn lại khoảng sân vườn, và thấy một khoảng trống lớn đang bao quanh mình. Đối phương có thể xuất hiện từ bất cứ hướng nào.
Youki lùi lại một bước.
Từ trên cao, một tia sáng lóe lên. Trong khoảnh khắc, một đòn đánh kinh hoàng giáng xuống đầu Youki. Vết thương ban nãy vừa lành, nay còn bị cắt sâu hơn nữa.
Youki nén đau, tiếp tục lùi ba bước. Ông nhắm mắt lại, tập trung lắng nghe mọi động tĩnh từ vòm lá trên cao.
Ông đưa tay phải, chặn đứng đòn tấn công từ bên cạnh. Tuy mất thăng bằng, nhưng ông đã phòng thủ thành công.
Lùi thêm ba bước, Youki cúi người, hai tay hai vũ khí đưa lên. Tiếng va đập chói tai của sắt thép khiến ông choáng váng đầu óc, nhưng lưỡi kiếm thù địch một lần nữa không thể chạm tới da thịt ông.
Youki lùi ba bước cuối cùng.
Lưng của ông đã chạm vào thân gỗ khổng lồ của Saigyou Ayakashi. Ở vị trí này, ông biết đối phương sẽ không còn dám tùy tiện xuất chiêu như trước.
Youmu từ không trung đáp xuống trước mặt ông. Cô cúi gằm mặt, tay cầm kiếm run rẩy vì áp lực từ những đòn tấn công của chính mình.
"Tại sao... người lại dành sự ưu ái cho hắn? TẠI SAO?"
Youmu hét lên đầy uất ức, rồi ngẩng đầu nhìn những cành lá um tùm của Saigyou Ayakashi. Cô đưa kiếm về, dồn sức vào hai chân, rồi lảo đảo chạy về phía Youki.
Bất ngờ trước sự ngoan cố của đối phương, Youki chỉ còn biết lựa thế để phòng thủ. Ông xoay người về một bên, rồi đưa thẳng vai của mình về phía đường chém.
Trước một vũ khí có tầm sát thương quá lớn, người võ sỹ dạn dày kinh nghiệm đã không còn có thể tìm thấy một vùng an toàn nào. Ông buộc phải lợi dụng cơ hội cuối cùng để tiến gần hơn về phía đối phương, bắt lấy tay cầm kiếm, rồi tước lấy thứ vũ khí nguy hiểm.
Youki đột ngột xoay kiếm, đâm xuyên qua vai của Youmu.
Cô gái trẻ hét lên đầy đau đớn. Cơn đau kéo dài đến tận khi Youki rút kiếm ra và quăng xuống đất, trước khi cô mất đi nhận thức về mọi thứ xung quanh. Thân hình cô đổ về phía Youki, đẩy ông ngã xuống gốc cây cổ thụ khổng lồ.
"Ta xin lỗi, Youmu... Ta xin lỗi."
Youki nắm lấy bờ vai đẫm máu của Youmu. Ở đó, máu đã ngừng chảy.
"Thời gian qua... ta đã không hoàn thành nhiệm vụ... đã để con phải vất vả nhiều rồi."
Ông gạt tay lên vết thương của Youmu. Da thịt của cô bé đã liền lại như trước.
"Youmu... Con mới chính là người được Saigyou... Ayakashi... ưu ái..."
Giọng nói của ông yếu dần. Ở vai ông, máu vẫn còn chảy nhỏ giọt.
Hai lần tử thương trong cùng một buổi là gánh nặng quá lớn, Saigyou Ayakashi vĩ đại dù có pháp lực vô biên cũng không thể kịp đưa Youki trở về như trước.
Youki gục đầu xuống bên Youmu. Bàn tay ông xoa lên mái tóc rối bời của cô gái nhỏ bé, trước khi buông thõng xuống bên thanh kiếm dính đầy máu tươi của cả hai con người.
__________
"Yukari, vậy sự kiện gì đã xảy ra ở Bạch Ngọc Lâu sau lần đó?"
<<Đó là sự xuất hiện của một con người hoàn toàn khác biệt. Cô ấy không phải là một người thuộc gia tộc Konpaku.>>Những bước chân lặng lẽ từ xa vọng tới.<<Cô ấy là hiện thân của cái chết. Lần đầu tiên trong lịch sử, cái chết đã tìm thấy một nhân cách thật sự.>>Youki không còn có thể nghe thấy một điều gì.<<Cô ấy là Saigyouji Yuyuko, chủ nhân của cái chết.>>Một hình bóng uyển chuyển đang tiến dần về phía Saigyou Ayakashi,
về phía hai con người bé nhỏ đang nằm dưới gốc cây già sừng sững.<<Toàn bộ gia tộc Konpaku cúi đầu trước cô... trừ một con người. Người đã tìm ra câu trả lời, để giúp Saigyou Ayakashi vượt qua giới hạn của chính mình mà hiển linh trên trần thế. Người được ưu ái bởi cái chết... Konpaku Youki.>>Cô lặng lẽ cúi xuống, nắm lấy bàn tay đầy sương gió
của người đàn ông đang tựa lưng vào gốc cây, bất động.<<Và sự xuất hiện của cô đã mở đầu cho tấn bi kịch quét sạch cả dòng họ Konpaku... khi loài người cố gắng chiếm lấy Saigyouji Yuyuko, hòng biến cô trở thành một vật sở hữu... một Báu Vật Hoàng Cung như ngươi vậy, Satori.>>__________Làn khói hương trầm nghi ngút phủ khắp một căn nhà bỏ hoang.
Một chiến binh nằm im lìm bên lư hương, vây quanh bởi bốn người lính có vũ trang. Vị Tư tế già đứng bên họ, kiên nhẫn đợi chờ.
Người chiến binh cuối cùng đã mở mắt. Những người lính định đỡ anh ngồi dậy, nhưng vị Tư tế đã ra hiệu dừng tay.
"Thưa Tư tế, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ báo mộng về Thần Cung." - người lính đang nằm trên mặt đất nghiêm trang báo cáo.
"Tốt. Thần Cung có chỉ dụ gì không?"
"Thần Cung hạ lệnh án binh bất động, chờ lực lượng tinh nhuệ đến...
để rước Báu Vật Hoàng Cung về."
- Waifu
dungVH
Member - Waifu Order : Waifu,b1-1-999,b2-43-999,b3-44-999,b4-52-999,b5-2-999. :
Online Offline Posts : 383Power : 2128Faith : 846Ngày tham gia : 08/06/2016Địa điểm : Dưới mồ.
Re: Xung đột Gensokyo - Mặt Trăng thời cận đại: Cuộc chiến mà Akyuu chưa từng biết
Đom Đóm~1991~ đã viết:<<Đó là sự xuất hiện của một con người hoàn toàn khác biệt. Cô ấy không phải là một người thuộc gia tộc Konpaku.>>
Những bước chân lặng lẽ từ xa vọng tới.
<<Cô ấy là hiện thân của cái chết. Lần đầu tiên trong lịch sử, cái chết đã tìm thấy một nhân cách thật sự.>>
Youki không còn có thể nghe thấy một điều gì.
<<Cô ấy là Saigyouji Yuyuko, chủ nhân của cái chết.>>
Một hình bóng uyển chuyển đang tiến dần về phía Saigyou Ayakashi,
về phía hai con người bé nhỏ đang nằm dưới gốc cây già sừng sững.
<<Toàn bộ gia tộc Konpaku cúi đầu trước cô... trừ một con người. Người đã tìm ra câu trả lời, để giúp Saigyou Ayakashi vượt qua giới hạn của chính mình mà hiển linh trên trần thế. Người được ưu ái bởi cái chết... Konpaku Youki.>>
Cô lặng lẽ cúi xuống, nắm lấy bàn tay đầy sương gió
của người đàn ông đang tựa lưng vào gốc cây, bất động.
<<Và sự xuất hiện của cô đã mở đầu cho tấn bi kịch quét sạch cả dòng họ Konpaku... khi loài người cố gắng chiếm lấy Saigyouji Yuyuko, hòng biến cô trở thành một vật sở hữu... một Báu Vật Hoàng Cung như ngươi vậy, Satori.>>
Từ những câu thoại đầu chương giờ cuối cùng cô ấy cũng đã xuất hiện, không biết có plot twist gì không đây? :th5:
- Waifu
Đom Đóm ~1991~
Moderator - Waifu Order : Trace,b1-58-999,e2-101-999,e3-102-999. :Posts : 1909Power : 4805Faith : 1565Ngày tham gia : 06/11/2014Địa điểm : Mind Matrix
Re: Xung đột Gensokyo - Mặt Trăng thời cận đại: Cuộc chiến mà Akyuu chưa từng biết
- Chương 6 ~ Nhận thức:
- <<Cuộc đời ngắn ngủi của loài người thường có những lúc thăng lúc trầm,
thế nhưng không phải ai cũng may mắn có được cái bình thường này.>>Hàng vạn linh hồn ùa tới bên gốc cây cổ thụ,
tạo thành một luồng gió dịu dàng bao quanh cô gái trẻ.<<Có những người sống cả cuộc đời trong trầm luân khổ ải, dù cố gắng hết mình cũng không tìm thấy lối ra. Họ là những người cực kỳ bất hạnh.>>Luồng gió nhấc bổng thân hình nhỏ bé của Youmu,
rồi nhẹ nhàng đưa cô về phía ngôi đền của cái chết.<<Nhưng cũng có những người đã trải qua một khoảng đời quá đỗi hạnh phúc, đến độ nó đã thành một nỗi ám ảnh mà họ không thể vượt qua trong suốt phần đời còn lại của mình.>>Thân thể của Youki cũng bắt đầu lơ lửng giữa không trung.<<Họ cũng là những người vô cùng bất hạnh.>>
Cô gái run rẩy đưa hai tay ra,
ôm lấy bờ vai đẫm máu của người võ sỹ.Cô gục đầu vào vai ông,
cố kìm nén tiếng khóc của mình.<<Và chính ở những con người bất hạnh nhất, sẽ ẩn chứa nhận thức để đưa tới những thay đổi lớn lao nhất trong thế giới mà họ đang sống – cái thế giới đã từ chối của họ quyền được sống hạnh phúc.>>__________
__________
Youki đã tự nhắc mình hàng vạn lần,
rằng cảnh tượng trước mắt chỉ là một giấc mơ.
Ông thấy mình đứng trước sân vườn Bạch Ngọc Lâu, lọt thỏm giữa đám đông hàng trăm chiến binh dũng mãnh. Tất cả đều đang hò reo vang dội trước quầng sáng bao quanh một cây cổ thụ khổng lồ.
Ngày hôm đó, chưa khi nào Youki quên được.
Quầng sáng rực rỡ ấy,
giọng nói đầy quyền lực ấy,
cả cái cảm giác sợ hãi và lạ lẫm, khi đám đông quanh mình im lặng dạt về hai bên, rồi mọi cái nhìn đều hướng về phía mình.
Và đôi mắt tò mò ấy,
nụ cười ngây thơ ấy,
cả khoảnh khắc mà bàn tay lạnh lẽo của cái chết, nhưng lại nồng ấm tình cảm và chan chứa niềm tin, đặt lên khuôn mặt ngỡ ngàng của ông.
Thời gian trôi chậm lại; từng giọt, từng giọt, ngưng đọng trong mọi giác quan của Youki, cho đến khi mọi thứ lại vỡ oà lên trong những tiếng reo hò.
Tộc Konpaku đã trải qua hàng thế kỷ thờ phụng cái chết. Họ được sinh ra để làm điều đó. Từng người, từng người một, khi vươn mình đứng dậy từ gốc anh đào Saigyou Ayakashi, đều chỉ tâm niệm một điều duy nhất trong đầu,
đó là giết chóc.
Họ xâm nhập vào xã hội loài người, tìm kiếm cơ chế để đoạt mạng những sinh linh ở thế giới của sự sống.
Những người Konpaku đầu tiên đã vấp phải sự phản kháng mãnh liệt; họ bị đám đông loài người phát giác, và lập tức bị hủy diệt.
Dần dần, các chiến binh của cái chết đã khám phá ra cơ chế giết chóc hoàn hảo trong xã hội loài người: chiến tranh. Họ biến bản thân thành vũ khí hoàn hảo, xâm nhập vào các chiến trường, tham gia vào các đạo quân chém giết lẫn nhau.
Họ là những cá nhân duy nhất còn sống, sau hàng thế kỷ binh đao của loài người.
Và họ không tìm thấy điều gì khi đứng giữa những chiến trường đầy xác và máu tươi, ngoài sự trống rỗng không thể khoả lấp.
Saigyou Ayakashi không thỏa mãn với những nhận thức mà họ đã đạt được.
Cái chết muốn tìm một câu trả lời về sự sống.
__________
Youki bị bản năng chiến binh của mình đánh thức. Phản xạ được trui rèn suốt hàng nghìn năm giúp ông phản ứng kịp thời trước mọi động tĩnh đáng ngờ, dù là khi đang ngủ.
Tuy nhiên, lần này ông đã phản ứng quá chậm.
Khi tỉnh dậy, Youki đã cảm nhận thấy một thân thể mềm mại và lạnh lẽo đang nằm kề bên mình từ bao giờ.
Ông cảm giác rằng mình đang nằm trong căn phòng nào đó rất thân quen. Nhưng mắt ông không thể nhìn thấy điều gì trong ánh sáng mờ ảo hắt từ bên ngoài, tay chân ông không thể cử động khi đã quá đau nhức mệt mỏi, còn cái đầu của ông thì không thể nhạy bén được như mọi khi.
Với các chiến binh tộc Konpaku, sức sống là thứ vay mượn được từ tương lai, khi chiến cục khốc liệt yêu cầu. Cái giá mà sau đó họ phải trả là một giai đoạn suy nhược kéo dài, cho đến khi cơ thể trở về trạng thái nguyên thủy.
Youki đã trải qua những đêm dài như thế ở quán trọ Hồ Ly, sau mỗi nhiệm vụ bí mật từ Yakumo Yukari. Giấc ngủ của ông là thứ vô cùng quý giá, được Ran đích thân đảm bảo tuyệt đối an toàn.
Nhưng ở đây, vào lúc này, ông lại có một cảm giác an toàn rất khác.
Đây chính là nhà của Youki.
Đây là nơi mà ông không bao giờ phải lo lắng về bất cứ điều gì.
... Ít nhất, đã từng có một thời như thế.
Nửa tỉnh nửa mê, Youki gắng gượng gập cánh tay về phía ngực mình, rồi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang im lìm nằm đó.
Khi những ngón tay búp măng ấy khẽ gập lại quanh ngón cái của ông, thì ông đã lại lịm đi, không còn hay biết gì."Cảm ơn ngươi vì đã đáp lời ta, Youki.
Ta ở đây là để nhận thức thế giới của sự sống
bằng đôi mắt này, đôi tay này, và tâm hồn này.
Youki, hãy dạy ta nhiều hơn về sự sống,
về thế giới của con người, được chứ?"Konpaku Youki, kẻ không tìm được chỗ đứng trên chiến trường, lại có vị thế để thấy nhiều điều về xã hội loài người hơn rất cả.
Khi Saigyouji Yuyuko, hiện thân của cái chết, đưa ra yêu cầu đầu tiên, toàn bộ gia tộc Konpaku coi đó là mệnh lệnh.
"Tìm hiểu về sự sống, tìm hiểu về thế giới của con người."
Họ tôn Youki làm thủ lĩnh, và được ông khai sáng về những gì vẫn luôn diễn ra trong những làng xã, những cộng đồng.
Họ từ bỏ đao kiếm, trở thành những người nông dân, thợ mộc, thợ gốm, thợ may, hoạ sỹ... Những điều thật bình dị đối với con người, thì các chiến binh Konpaku lại thấy thật mới mẻ và lạ lẫm làm sao. Có quá nhiều thứ để khám phá ở thế giới ngập tràn sự sống này.
Và như thế, tộc Konpaku đã biến mất khỏi chiến trường cổ đại, không còn màng đến việc binh đao. Hầu như không ai biết là họ từng ở đó, và có lẽ cũng chẳng ai hay nếu họ quyết định ra đi.
Có lẽ vậy.
<<Ngươi mệt chưa, Satori?>>
Một bàn tay từ hư không dịu dàng đặt lên mái tóc nhung lụa của Báu Vật Hoàng Cung đặc biệt nhất, một yêu quái từng sống giữa cơ cấu quyền lực tối cao của loài người trên mảnh đất này.
Satori khẽ lắc đầu.
Sau mấy ngày đêm nhọc nhằn trốn chạy, vẻ ngoài bơ phờ của cô gái yêu quái vẫn không che giấu được đôi mắt sáng trong và tò mò, biểu hiện của trí tuệ mẫn tiệp đặc trưng cho loài yêu quái làm chủ tâm trí của kẻ khác.
<<Câu truyện về con người đó sẽ còn rất dài, vì hắn và Saigyou Ayakashi nằm rất gần bản chất của hiện thực này – cái hiện thực mà ở đó tồn tại cả thần linh, nhân loại và yêu quái.
... hiện thực mà sẽ sớm mất đi, nếu chúng ta không làm bất cứ điều gì.>>
"Bản chất... của hiện thực này?"
<<Phải. Bản chất này đã ấn định từ Saigyou Ayakashi, được biết đến là yêu quái đầu tiên. Tuy vậy, sự thật về Ayakashi nằm bên ngoài mọi hiểu biết thông thường.>>
"..."
<<Satori, ta sẽ cần ngươi tạm chấp nhận một điều hơi kỳ lạ và khó hiểu. Hãy nghĩ... rằng Ayakashi vốn không phải là yêu quái. Không, thế này đi... hãy nghĩ về một thế giới chưa từng có thần linh hay yêu quái.>>
Những suy nghĩ của Yukari bỗng trở nên nhiễu loạn trong một khoảnh khắc. Sự nhiễu loạn ấy truyền qua mọi giác quan của Satori, khiến cô thấy lạnh sống lưng. Bờ vai cô run lên trong nỗi kinh hoàng,
khi thấy mình không hề tồn tại.
Một bàn tay đặt lên vai cô và kéo mạnh. Thoáng chốc, cô đã thấy ánh đèn leo lét ngập tràn trong mắt mình. Yukari, nằm dưới hiên nhà, đang ôm chặt lấy cô.
<<Đừng sợ, Satori. Ở trong không gian này, thông tin sẽ không mất đi. Ở đây, chúng ta tạm thời sẽ được an toàn.>>
Satori không đáp, hai hàng lệ khẽ rơi từ đôi mắt thất thần.
<<Chúng ta là yêu quái. Chúng ta là những tạo vật rất đặc biệt, Satori. Những thông tin độc hại, dù chỉ là thông tin, cũng gây ra ảnh hưởng rất nặng nề. Nhưng ngược lại, liều thuốc quý giá nhất với chúng ta, đó sẽ là niềm tin vào sự tồn tại của chính bản thân mình.>>
"..."
<<Vì câu truyện này có tính chất quá nguy hiểm với sự tồn tại của một yêu quái thông thường, nên xung quanh ta có rất ít kẻ có thể cùng tham gia vào kế hoạch này. Những kẻ ở vòng ngoài sẽ được an toàn... chúng không cần biết toàn bộ sự thật về hiện thực quanh chúng ta.>>
<<Satori, cảm ơn ngươi... Ta biết là ngươi đủ sức mạnh tinh thần để tồn tại qua cái ngưỡng nhận thức này, và trở thành một đồng minh đáng tin cậy của ta.
Giờ đây ngươi sẽ không còn bị ảnh hưởng bởi thông tin nguy hiểm đó nữa, và đã sẵn sàng để biết,
thật ra Saigyou Ayakashi là gì...
và cả chúng ta nữa.>>
Chương này bắt đầu triển khai một ý rất phức tạp. Mình đã suy nghĩ rất nhiều xem nên làm thế nào, và cuối cùng đi đến quyết định là... cưa đôi, phần sau sẽ triển khai tiếp.
Chương này cũng hé lộ bản chất về những câu thoại in nghiêng canh lề phải ở đầu mỗi chương trước đó. Đây chính là những lời mà Saigyouji Yuyuko khi còn sống đã nói với Youki. Mình dự định sau khi kết thúc phần chính của truyện sẽ viết thêm về quãng thời gian mà hai con người này đã sống bên nhau. Đây là một thử thách khá hay ho, vì những câu thoại đó mình đều viết một cách ngẫu nhiên, chỉ liên quan đến nội dung chương chứ không liên quan đến văn cảnh cụ thể nào của câu thoại. Có thể coi đó là 1 dạng writing prompts cho tương lai cũng được.
- Waifu
Đom Đóm ~1991~
Moderator - Waifu Order : Trace,b1-58-999,e2-101-999,e3-102-999. :Posts : 1909Power : 4805Faith : 1565Ngày tham gia : 06/11/2014Địa điểm : Mind Matrix
Re: Xung đột Gensokyo - Mặt Trăng thời cận đại: Cuộc chiến mà Akyuu chưa từng biết
- Chương █ ~ Sự thật bị chôn giấu:
- "Youki... hãy quên ta đi... được không?"__________Youki thức dậy với một cảm giác ấm áp và ướt át trên mặt.
<<Chuyện gì... đang diễn ra?>>
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu ông bật ra như một tia chớp. Youki đã hồi phục hoàn toàn.
Ông lập tức đưa tay lên mặt mình, bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn đang cầm khăn mặt lau quanh gò má ông.
Youki nghe thấy một tiếng kêu khe khẽ. Ông xoay người bật dậy, tay vẫn nắm lấy bàn tay của một cô gái trẻ đang tròn xoe mắt nhìn ông.
"... Yuyuko."
"Youki! Ngươi... ngươi dậy từ khi nào?"
"Tôi vừa dậy thôi." - Youki đỡ lấy chiếc khăn mặt, rồi nhẹ nhàng đặt bàn tay của cô gái xuống. - "Cảm ơn cô."
Ông thoáng thấy những ngón tay xinh xắn ấy có chút gì đó lưu luyến, trước khi rời khỏi bàn tay chai sạn của mình.
Youki lắc đầu, nhanh chóng lau mặt, cảm nhận hơi ấm và sự tỉnh táo thấm dần qua da. Rồi bất chợt, ông dừng lại, nhìn xuống cánh tay mình.
"..."
"Sao vậy, Youki?"
"... Áo của tôi đâu rồi, Yuyuko?"
"Áo... áo đấy rách rồi. Ta đang vá lại."
"..."
Youki im lặng một giây
trước khi bật dậy khỏi chiếc giường thân quen,
mà trước đây ông chưa từng nằm lên.
Giường của Yuyuko, cũng như mọi đồ đạc ở Bạch Ngọc Lâu này, mỗi ngày trong quá khứ đều từng được ông sửa soạn vô cùng cẩn thận.
Youki băng qua căn phòng mà ông vẫn còn nhớ đến từng viên gạch lát nền, chạy đến gạt mở cánh cửa dường như có phần nặng nề hơn trước kia, rồi nhảy ra ngoài hiên nhà, không quên đóng cửa lại.
"Youki!"
Tiếng gọi đằng sau vang lên trong đầu ông, cùng lúc với một cảm giác lành lạnh ở sống lưng.
Đó là cái lạnh thực sự, khi cô gái mà ông bỏ lại trong phòng bay xuyên qua cánh cửa và đâm sầm vào lưng ông.
"Ngươi... ngươi định đi đâu cơ chứ?"
"Tôi về phòng. Yuyuko, cảm ơn cô, tôi sẽ quay lại nói chuyện với cô ngay."
"Dừng lại, dừng lại!"
Youki toan quay đi, thì đã bị cô gái cầm tay kéo ngược lại.
Làm thế nào mà một hồn ma lại có sức mạnh to lớn đến vậy? Youki thoáng chút ngỡ ngàng,
rồi mới chợt nhớ ra rằng,
đây chính là linh hồn ngoài thân
của Saigyouji Yuyuko.
Đó là linh hồn ngoài thân mạnh nhất từng tồn tại.
Cô gái ấy nhìn thẳng vào mắt Youki, một cái nhìn giận dữ làm ông hoàn toàn bối rối.
"YOUKI! Ngươi bỏ ta ở đây không biết bao nhiêu lâu rồi. Ngày nào ta cũng hỏi Saigyou Ayakashi xem ngươi có còn sống hay không. Giờ ngươi mới về có một đêm, còn chưa kịp nhìn mặt ta mà đã vội đi hay sao?"
"Yuyuko, tôi không..."
"Trật tự! Ngồi xuống đó, không đi đâu hết!"
Youki không thể làm gì trước giọng nói đầy quyền lực ấy, cũng như đôi mắt ngấn lệ ấy. Ông đành ngoan ngoãn ngồi xếp bằng dưới thềm nhà.
Phản xạ nhạy bén của ông bỗng cảnh báo về một cái nhìn khác. Youki ngoái lại, và thấy ở đằng xa, dưới gốc anh đào cổ thụ Ayakashi, là Youmu đang quỳ gối, kiếm cầm chắc trong tay. Thấy Youki nhìn về phía mình, cô lầm lì thu lại ánh mắt sắc lẹm, rồi tiếp tục cúi đầu trước Ayakashi.
Chưa kịp buông tiếng thở dài, thì ông đã bị một bàn tay lạnh lẽo xoay ánh nhìn trở về. Bị bất ngờ, ông ngây người đi, trước một dáng hình đầy nữ tính, một vẻ đẹp không có ở cõi trần, một mái tóc mang màu sự sống
và cũng là màu của cái chết.
Trước mắt ông chính là Saigyouji Yuyuko, chủ nhân của Bạch Ngọc Lâu,
bóng ma của niềm hạnh phúc đã mất.
"..."
"..."
"... Ngươi ngắm đủ chưa?"
"Sao cơ?"
"Nhìn ta, ngươi lại tơ tưởng đến tiểu thư gì đó của ngươi chứ gì?"
"Yuyuko..."
"Tại sao ngươi lại tự ý rời khỏi Bạch Ngọc Lâu? Và tại sao lại đi lâu đến vậy mà không thèm liên lạc lấy một câu? Ngươi thật sự ghét ta lắm hay sao?"
Youki lắc đầu, ngập ngừng đáp lại câu hỏi thẳng thừng.
"Tôi... nghĩ rằng, nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, khi Youmu xuất hiện.
Tôi đã nghĩ rằng, cô có thể bắt đầu một cuộc sống mới với Youmu. Tôi đã nghĩ, cuối cùng thì Saigyou Ayakashi cũng quyết định cho tôi được nghỉ ngơi."
"... Tại sao lại là Youmu? Tại sao ngươi lại nghĩ ra tất cả những điều này, khi Youmu xuất hiện?"
Trước câu hỏi này, Youki chỉ biết cúi đầu.
"Yuyuko."
Ông không chỉ đối mặt với Yuyuko, mà còn phải đối diện với toàn bộ những ký ức và cảm xúc rối bời của chính bản thân mình.
"Nói đi, Youki. Ta đang nghe đây."
"Yuyuko, câu trả lời của tôi sẽ là vô nghĩa. Cô sẽ không thể nhớ điều này."
"Sao cơ?"
"Những gì đã xảy ra trong quá khứ đã hình thành trong cô một cơ chế tự vệ tâm lý quá mạnh. Ngay cả Yakumo Yukari cũng không có cách nào hoá giải được điều đó."
"..."
"Yuyuko, cô sẽ không bao giờ nhớ lại hay ghi nhận được bất cứ một thông tin gì về quá khứ của bản thân mình, trước khi trở thành một hồn ma. Cô cũng sẽ quên đi chính điều này, và mọi thứ sẽ lặp lại hàng vạn lần, không phải với cô, mà là với tôi."
Giọng nói của Youki chợt run lên.
"Vì thế, tôi đã mong chờ một sự giải thoát. Tôi đã chờ đến ngày được nằm xuống dưới gốc Ayakashi bên những người đi trước... và... và cả tiểu thư nữa. Cô cũng sẽ không nhớ điều này... Yuyuko, cô sẽ không nhớ rằng mình từng là thân xác đang nằm dưới đó."
"Y... Youki?"
"Những cuộc đối thoại như thế này của chúng ta đã diễn ra hàng vạn lần... mỗi lần như thế, tôi lại buộc phải nhớ lại rằng, tôi đã vĩnh viễn mất đi tiểu thư. Saigyouji Yuyuko, vì cô chính là cô ấy, nên cô không thể là cô ấy... điều này nghe thật nực cười, đúng không?"
Youki chợt thấy mình đang thở dốc, hai hàm răng cắn chặt vào nhau – không phải vì giận, mà vì ông nhận ra mình thật sự bất lực trước tình huống này. Và cũng vì thế, ông cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Cô gái trước mặt ông, Yuyuko, cũng có cảm giác tương tự.
Hai bàn tay nắm lại, môi mím chặt, cô để ánh nhìn của mình lạc đi trong một phút giây lúng túng.
Thế rồi, cô đột ngột nhỏm người dậy, lao về phía Youki, và ôm chặt lấy ông.
"Youki."
"Vâng."
"Ngươi nói là ta sẽ quên những gì ngươi nói về chính bản thân ta?"
"Đúng vậy."
"Nhưng ta chưa từng quên được ngươi, Youki. Ta cũng chưa từng quên mọi thứ về Youmu, Yukari, hay bất kỳ thứ gì khác. Ít nhất, từ khi ta tồn tại như một hồn ma, thì ký ức này của ta là thật."
"Điều này... tôi thừa nhận, Yuyuko."
"Ngươi lấy cớ gì cũng được, ta không cần biết. Hãy cứ cho ta câu trả lời. Ta sẽ xem, mình có thể nhớ được điều gì. Và ít nhất, trong lúc ta còn chưa quên, thì coi như ngươi sẽ gặp lại được một phần cái người mà ngươi muốn gặp. Tiểu thư gì đó của ngươi, ta không biết."
"Yuyuko, tôi sẽ không..."
"Trật tự."
Youki chưa từng có cơ hội, khi đối đầu với người phụ nữ này.
"Yukari đã nói cho ta biết tất cả. Rằng ngươi sẽ chỉ về đây trong một tháng. Rằng ngươi đã đồng ý tham gia một kế hoạch vô cùng to lớn."
Giọng nói của Yuyuko bỗng trở nên nghẹn ngào.
"Rằng... có thể ta sẽ mất ngươi."
"..."
"Vậy nên ta không cần biết lý do của ngươi là thế nào. Không cần biết là do ngươi hay do ta. Một tháng nữa thôi, mọi thứ xảy ra bây giờ sẽ không còn ý nghĩa gì nữa."
Youki đưa một tay lên, ôm lấy bờ vai đang run rẩy trong tiếng nức nở không thể kìm nén. Bàn tay ông nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại mang sắc hoa anh đào vĩnh cửu, cả khi còn đang tràn đầy nhựa sống lẫn lúc đã nằm bơ vơ dưới gốc cây già.
"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ nói."
Người chiến binh quả cảm phải hít một hơi thật sâu, mới có đủ can đảm để thì thầm vào tai cô gái,
cái điều mà chính ông đã không dám nghĩ tới từ rất lâu.
"Konpaku Youmu chính là đứa con gái chưa từng chào đời của tôi... đứa con mà Saigyouji Yuyuko... tiểu thư... đang mang trong bụng vào lúc qua đời."
"!"
"Khi một thành viên mới của dòng họ Konpaku hiện diện trên cõi đời, các thành viên khác đều nhận thức được người đó là ai.
Nhưng lần đó... lần đó, mọi thứ diễn ra rất khác, Yuyuko. Tôi đã nghe thấy... chính tiểu thư nói với mình về điều đó."
"Youki, ngươi..."
Youki bỗng ôm chặt lấy Yuyuko, níu lại giọng nói có phần giận dữ.
"Đừng. Đừng để Youmu biết về điều này. Tôi xin cô."
Yuyuko bỗng thấy mình trở nên thật mềm yếu.
Bỏ mặc Youmu vốn là một tội lỗi quá lớn, và cô đã nghĩ rằng sẽ phải mắng cho Youki một trận ra trò. Cô đã chuẩn bị mọi thứ, từ tinh thần cho đến nội dung. Cô đã muốn hắn phải hiểu được mọi cảm xúc và hành động của một đứa trẻ, lớn lên mà chưa từng được một bàn tay vững chãi nào dìu dắt.
Và cô cảm thấy thật hụt hẫng.
Con người này, từ khi cô bắt đầu nhớ được điều gì về hắn, vẫn cứ luôn tỏ ra xa cách. Hắn làm theo mọi mệnh lệnh, và không bao giờ cầu xin bất cứ điều gì. Trong giây phút này, cô chỉ hiểu rằng mình đã bắt hắn phải lặp lại không biết bao nhiêu lần, những điều khiến hắn đau khổ tột cùng dù chỉ là nghĩ đến,
và đau đớn nhận ra rằng,
mình sẽ còn tiếp tục làm như thế mà không hề hay biết.
Chưa một lần nào người đàn ông này từ chối yêu cầu của cô. Đó là điều mà cô không hề quên về hắn. Con người ấy chưa bao giờ mất hy vọng vào cô, dù điều đó làm hắn đau khổ thế nào. Hắn chỉ chạy trốn, khi gánh nặng này trở nên quá lớn. Hắn đã không thể từ chối, và cũng đã không dám đối mặt,
cho đến tận ngày hôm nay.
Yuyuko nắm chặt hai bàn tay nhỏ bé của mình. Thân thể cô hòa làm một với không khí xung quanh, nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của Youki.
Cô không biết mình có thể nhớ được những điều này trong bao lâu, vì thế cô phải hành động thật nhanh.
Không để cho con người ấy kịp ngạc nhiên, Yuyuko nắm lấy tay hắn rồi kéo dậy, dẫn hắn chạy vào căn phòng nhỏ của mình. Cánh cửa nhanh chóng khép lại đằng sau vẻ ngạc nhiên của hắn.
Cô không biết mình có thể nhớ được những điều này trong bao lâu,
nhưng chừng nào còn nhớ, cô sẽ khiến hắn phải đối mặt với tất cả những gì đã diễn ra, trong lúc hắn vẫn còn ở đây.
Đó là cách duy nhất,
và Yuyuko biết điều đó hơn ai hết.
__________
"Ngươi dậy rồi sao, Ran?"
Cô gái hồ ly khẽ mở đôi mắt nặng trĩu, gật đầu. Trước mắt cô, Yukari vẫn đang nằm im lìm, với Satori ở bên.
"Ran, hãy nói cho chúng ta biết, tình trạng tinh thần của Youki diễn biến thế nào trong thời gian ẩn cư?"
Thở dài, Ran khẽ đáp,
"Rất xấu.
Anh ta không thể nhận thức được chính xác về Yuyuko.
Ngay cả chúng ta cũng vậy, nhưng ít nhất, chúng ta biết rằng cô ấy không quên hết tất cả... hoặc là đã nhớ ra một điều gì đó."
"Điều đó có nguy hiểm đối với phong ấn Saigyou Ayakashi không?"
"Tôi cho là không, ít ra là trong suốt hơn một nghìn năm qua.
Vấn đề với Youki, là anh ta không dám đối mặt với Sự Thật Cuối Cùng.
Anh ta không thể chấp nhận bất cứ ai khác là Saigyouji Yuyuko, ngay cả khi đó là chính cô ấy. Và anh ta mãi mãi bị ám ảnh về một ký ức nào đó, mà tôi chưa thể khiến anh ta nói ra."
Yukari lắc đầu, mắt vẫn nhắm nghiền.
"Hắn chưa bao giờ có những biểu hiện điên loạn lúc cuối đời, của một người được Hakurouken lựa chọn?"
"Vâng."
"Vậy thì việc hắn chạy trốn và ẩn cư hoặc là vô cùng ngốc nghếch, hoặc phải có nguyên nhân gì đó xa hơn...
Ta không thể tin được là mình lại để hắn quay lại Bạch Ngọc Lâu trong một trạng thái tồi tệ đến vậy. Ta đã không kịp làm bất cứ điều gì cho hắn, cho Yuyuko... và cho cả Youmu.
Ran, ta hiểu tình huống mà mình sẽ gặp phải. Yuyuko chắc chắn sẽ khiến hắn phải đối diện với Sự Thật Cuối Cùng, và ta sẽ không thể biết được, cô ấy nhớ những gì sau đó.
Saigyouji Yuyuko thật sự thông minh. Thật sự đáng sợ. Cái chết đúng là thứ nằm ngoài sự kiểm soát của bất kỳ một thế lực nào. Ngay cả cô ấy, rồi một ngày cũng sẽ không kiểm soát được chính bản thân mình."
"Vậy người định sẽ đối phó thế nào, Yukari?"
Yukari nhìn xuống cô gái yêu quái bé nhỏ trong vòng tay mình.
"Tùy cơ ứng biến. Hãy cứ để tháng tới qua đi. Ran, nhân cơ hội làm chủ được khu đền Hakurei, ngươi sẽ tranh thủ tập trung lực lượng tại đây. Ta có cảm giác loài người sẽ tiến hành tái chiếm sớm hơn dự kiến."
"Tôi hiểu, Yukari."
"Satori, câu truyện của ta hôm nay có lẽ sẽ tạm dừng ở đây. Nhưng ngươi cần hiểu tầm quan trọng của vấn đề tinh thần đối với Konpaku Youki, cũng như sự thật... cái ký ức mà hắn vẫn đang chôn giấu trong lòng. Khi nào có thể, hãy mang hắn về với ta."
Satori khẽ gật đầu.
Cô thấy một bàn tay khẽ xoa lên trán mình, thế rồi mọi thứ lại chìm dần vào bóng tối.
__________
"Youki, đến khi nào thì ta sẽ quên?"
"... Khoảng một ngày nữa, Yuyuko."
"Tốt, chúng ta vẫn còn đủ thời gian.
Nghe đây, có thể ta sẽ quên, nhưng dựa vào những gì ta còn nhớ, thì ta biết rõ mình còn chưa biết những điều gì.
Lần này ngươi sẽ trả lời mọi thứ mà ta cần biết... những gì mà ta biết là ngươi chưa từng kể với ta."
"... Vâng."
"Nói ta nghe... Saigyouji Yuyuko... đã chết như thế nào?"
"Saigyouji... Yuyuko... Tiểu thư
đã qua đời cùng toàn bộ gia tộc Konpaku
trong cuộc đối đầu với một thế lực quá hùng mạnh và tàn nhẫn."
"Là thế lực nào? Thế lực nào có thể chống lại cả Cái Chết?"
"Thế lực đó...
chính là Lịch Sử."
Trong tập này, Youki và Yuyuko đã hé lộ sự tồn tại của một antimeme, "thông tin không truyền dẫn", có đặc tính tự che giấu chính nó khỏi sự nhận thức, ghi chép và lan truyền. Số hiệu của chương này cũng chính là một antimeme.
Với những thông tin kiểu như vậy, có hai cách để nghiên cứu sâu:
1/ Tận dụng khoảng thời gian rất ngắn mà ta nhận thức được thông tin, để làm một việc gì đó giúp ta thoát khỏi vòng luẩn quẩn antimeme.
2/ Liệt kê tất cả những khoảng trống thông tin để khoanh vùng antimeme.
Yuyuko đã làm cả hai.
Chúng ta biết rằng Yuyuko có quan hệ gần gũi với Yukari, thực tế là hiện thân của antimeme. Những gì chúng ta biết về Yukari chỉ là hạt cát trong một vũ trụ, và không gì đảm bảo được rằng những thông tin đó không được thể hiện một cách bài bản để che giấu đi phần còn lại. Với một người bạn như vậy, Yuyuko chắc chắn là đã phải học được cái gì đó.
- Waifu
Sponsored content
Trang 4 trong tổng số 5 trang • 1, 2, 3, 4, 5
Similar topics
» Giải thích về Touhou cho các bạn chưa biết
» [Series] Đông Phương Nổi loạn ~ Cựu x Tân Đại chiến
» Điểm danh!!!
» [Weekly Discussion 5] Qua trục đối xứng
» [N2L] Cuộc dò tìm suối nước nóng của Remilia
» [Series] Đông Phương Nổi loạn ~ Cựu x Tân Đại chiến
» Điểm danh!!!
» [Weekly Discussion 5] Qua trục đối xứng
» [N2L] Cuộc dò tìm suối nước nóng của Remilia
|
|