Latest topics
9/5/2024, 2:29 pm
by
Chinhphuong
25/3/2024, 3:24 am
by
Amaori Kino
30/12/2023, 10:13 am
by
Akari no Kokoro
6/11/2023, 9:44 am
by
Akari no Kokoro
5/8/2023, 5:32 pm
by
Akari no Kokoro
28/4/2023, 8:01 pm
by
rlaghdtn1998
4/11/2022, 12:17 am
by
gigajet
14/8/2022, 3:28 pm
by
Akari no Kokoro
12/7/2022, 10:21 am
by
RedTheHalf-Demon
13/5/2022, 4:52 pm
by
Getsuga Bankai Tenshou
1/2/2022, 12:00 am
by
Akari no Kokoro
19/12/2021, 1:13 am
by
Akari no Kokoro
15/12/2021, 8:28 am
by
sucirpa
15/11/2021, 12:34 am
by
feint101
1/11/2021, 4:00 pm
by
Akari no Kokoro
30/10/2021, 9:31 am
by
Akari no Kokoro
12/10/2021, 1:06 am
by
Getsuga Bankai Tenshou
8/10/2021, 1:14 am
by
forestofsecrets
18/9/2021, 6:32 pm
by
caytretramdot
1/9/2021, 5:56 pm
by
kirito-123
16/8/2021, 11:56 pm
by
Hisurin Rain
15/8/2021, 1:18 am
by
cỉno
9/8/2021, 10:39 pm
by
RedTheHalf-Demon
24/7/2021, 9:51 pm
by
Katsuragi Rin
9/7/2021, 11:27 am
by
P2772
2/7/2021, 8:54 am
by
worstapple
1/7/2021, 11:37 am
by
Yuri Masumi
24/6/2021, 7:03 pm
by
corecombat
22/6/2021, 11:38 pm
by
diaoyezong
18/6/2021, 6:55 pm
by
caytretramdot
Xung đột Gensokyo - Mặt Trăng thời cận đại: Cuộc chiến mà Akyuu chưa từng biết
Trang 2 trong tổng số 5 trang • 1, 2, 3, 4, 5
- Waifu
Đom Đóm ~1991~
Moderator - Waifu Order : Trace,b1-58-999,e2-101-999,e3-102-999. :Posts : 1909Power : 4805Faith : 1565Ngày tham gia : 06/11/2014Địa điểm : Mind Matrix
Re: Xung đột Gensokyo - Mặt Trăng thời cận đại: Cuộc chiến mà Akyuu chưa từng biết
- Tập 8 ~ Thứ nằm trong bóng tối:
- "Nói đi, Youki. Ta có đẹp không?"__________
Youki chưa từng trông thấy ở cõi trần này một vẻ đẹp nào tương tự.
Trong ánh lửa hồ ly lập lòe từ bầu trời, ẩn hiện bóng hình một người phụ nữ nhỏ nhắn, với mái tóc dài óng ả lững lờ theo gió chảy trôi. Khi cô ngước nhìn lên nóc ngôi đền nơi người lạ mặt đang đứng, thì trong đôi mắt đen láy của cô như có cả một trời sao.
Cô gái kính cẩn cúi chào.
Youki nheo mắt nhìn. Ông nhận ra cô gái mang trên người một bộ trang phục truyền thống của các nữ thủ từ. Phong thái của cô, từ những động tác nhỏ nhất, cũng toát lên vẻ đẹp dịu hiền của những người phụ nữ trọn đời thờ phụng thần linh.
Và trong một bối cảnh vô cùng tinh tế như vậy, thứ duy nhất có vẻ lạc điệu chính là thanh đao trong tay cô.
"Chẳng hay quý khách là ai, đêm khuya thanh vắng tìm đến nơi hẻo lánh này có việc gì ạ?"
Cô gái mở lời trước tiên, một giọng nói nhỏ nhẹ và trong trẻo vô cùng.
"Nữ chủ nhân, ta chỉ là khách qua đường, thấy giữa đêm có sao rơi, nên muốn tìm nơi cao ráo để ngắm cảnh cho thỏa chí hiếu kỳ. Có gì không phải, mong cô bỏ quá cho."
Thoắt một cái, Youki từ trên nóc đền đã đáp xuống gọn gàng trước mặt cô gái.
Youki cũng cúi đầu một cách nghiêm nghị. Ông giữ khoảng cách đủ xa, vừa để đề phòng ngọn đao đầy đe dọa trong tay cô gái, vừa để chính bản thân mình không tỏ ra là một mối đe dọa tiềm tàng đối với cô. Nhưng ông cũng đứng đủ gần đối phương, để cuộc đối thoại giữa hai người diễn ra tự nhiên nhất có thể.
Nữ thủ từ tay không rời đao, chăm chú dò xét ông già có vẻ ngoài không thể bình thường hơn. Youki quá hiểu lối phản ứng của con người, nên biết mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Vào lúc này, để giữ cho mọi thứ trôi chảy, thì không thể nhìn nhau mà im lặng quá lâu. Youki xoay ngang người, chăm chú ngước nhìn bầu trời lấp lánh ánh lửa hồ ly.
"Nữ chủ nhân, ta nên xưng hô với cô thế nào cho phải phép?"
"Đây là Thần xã Hakurei. Ngôi đền này được dòng họ Hakurei đời đời canh giữ. Tôi là trưởng nữ của dòng họ. Hãy gọi tôi là thủ từ Hakurei."
"Xin cô thứ lỗi." -- Youki thở dài. "Hôm nay tôi tới ngôi đền này, vốn không có dự định hành lễ. Chúng ta hãy làm quen với tư cách là hai người qua đường, thưa tiểu thư Hakurei. Tôi là Youki, kiếm khách."
"Youki?"
"Vâng. Cô biết đấy, từ ngày nhà nước hạn chế quyền hành của tầng lớp võ sỹ chúng tôi, thì cuộc sống đã trở nên khắc nghiệt hơn rất nhiều. Tôi cũng như nhiều đồng môn phải rời quê hương, nay đây mai đó kiếm sống bằng đủ các nghề khác nhau..."
"... Thần xã Hakurei chỉ là một ngôi đền nhỏ, không có gì quý giá cả đâu."
"Gì cơ?" -- Youki ngạc nhiên quay lại nhìn cô gái. Trái với dự định của ông, cô gái có vẻ như còn căng thẳng hơn lúc trước. Hai tay cô nắm chắc hơn vào cán đao, môi mím chặt, mắt nhìn trân trân.
Sau một vài giây tư lự, Youki chợt hiểu ra vấn đề. Thở dài, ông lần áo lấy một cọc tiền xu được chằng buộc cẩn thận, tung lên rồi bắt lấy một cách thuần thục.
"Đừng lo, võ sỹ chúng tôi có thể nghèo, nhưng không bao giờ ăn trộm ăn cắp gì đâu. Hơn nữa, tôi đã kiếm đủ tiền ăn cho một tháng tới rồi. Trời sinh voi trời sinh cỏ, thế nào tháng nữa lại chẳng có dịp kiếm ăn."
Youki ngoái lại nhìn cô gái với một nụ cười hiền hậu trên môi. Ông hài lòng khi thấy khuôn mặt cô đã giãn ra, thanh đao trên tay đã hạ xuống, và cô không còn đứng thủ thế sẵn sàng ra tay như lúc trước.
Dù những phản ứng của ông có lý do bên trong phức tạp đến đâu, thì ông cũng không bao giờ cố gắng phản ứng một cách giả tạo và đầy toan tính. Đúng hơn là ông không còn cần phải làm như vậy nữa. Với hiểu biết và kinh nghiệm sống của mình, mọi thứ đối với ông đã quá tự nhiên; chỉ cần tâm niệm thật lòng muốn giao du với ai, đồng thời không quên cảnh giác và sẵn sàng đối phó với những tình huống xấu nhất, thì ông không hề ngại tiếp cận với bất kỳ một đối tượng nào.
Nhưng kể cả có như vậy, thì nhiệm vụ này đối với ông vẫn là một canh bạc lớn.
"Tiểu thư Hakurei, xin lỗi nếu có hơi thất kính. Chẳng hay mọi người ngụ lại ngôi đền xa xôi này là có dụng ý gì?"
"Mọi người ư?" -- Vu nữ Hakurei ngập ngừng. "Không đâu, chỉ còn mình tôi canh giữ ngôi đền này mà thôi."
"Vậy sao?"
"Đúng vậy. Và xa xôi thì đâu có đáng kể gì. Tôi vô cùng tự hào với nghĩa vụ đó của mình. Nhưng cũng như vì vậy mà tôi phải cảnh giác hơn. Mong ông đừng để bụng."
"Không sao mà." -- Youki cười, phẩy tay. Rồi ông lại thong thả tiếp tục ngắm nhìn bầu trời.
"Tiểu thư, ở đây vẫn hay xảy ra những cảnh tượng kỳ lạ như thế này sao?"
"Cái này á?" -- Vu nữ Hakurei đưa tay lên, hứng lấy một quả cầu ánh sáng đang nhè nhẹ rơi.
"Đúng rồi. Thật ra nó không phải là sao rơi đâu."
"Tôi biết. Đây là lửa hồ ly. Nó có nguồn gốc từ yêu quái."
"Vậy là cô cũng biết về cái này sao?"
"Tại sao lại không chứ? Trừ tà là nghề của vu nữ chúng tôi mà. Nói vậy... phải chăng ông cũng làm nghề trừ tà?"
"Quả nhiên là như vậy, thưa tiểu thư. Tôi có làm nghề này một thời gian ở Yokohama, trước cũng tương đối ổn định. Nhưng dạo gần đây người ta dường như không còn tin vào thần linh ma quỷ nhiều như lúc trước, thành ra tôi đang tính đén chuyện đi nơi khác tìm kế sinh nhai."
"Tôi hiểu mà. Cũng vì vậy mà gia đình chúng tôi hầu hết đều đã phải bỏ nghề. Nhưng còn tôi, thì tôi không thể rời xa nơi này được."
"Cuộc sống bây giờ khó khăn thật đấy, đúng không?"
"..."
Im lặng một lát, vu nữ Hakurei mỉm cười, lắc đầu.
"Nhìn về một phía thì đúng là như vậy. Nhưng dù thế nào, thì ta vẫn phải giữ vững niềm tin. Ông nhìn xem, những con người nông cạn thời nay dù sống cả đời cũng đâu thể có dịp chứng kiến một cảnh tượng thế này. Đúng hơn là, họ đã nhắm mắt trước thần linh, yêu quái và những điều kỳ diệu."
"Đúng thế."
"Nhưng với tư cách là kẻ phụng sự các vị thần,
tôi không thể nhắm mắt trước chuyện này."
Youki chỉ vừa thoáng cảm nhận được một nốt trầm trong giọng nói thánh thót kia, thì bên tai đã nghe có cái gì xé gió lao vút tới. Ông hãy còn chưa nhận thức được sự việc, chỉ biết theo phản xạ mà xoay người hạ thấp trọng tâm. Trong một khoảnh khắc, ông thấy hai chân mình không hề chạm đất. Cảm giác lâng lâng ấy nhanh chóng vỡ vụn, khi toàn thân Youki đập mạnh xuống nền đá cứng sân đền.
Nhưng tâm trí Youki, vốn được trui rèn qua khói lửa chiến tranh, không hề bị xao lãng bởi những ngoại lực thường nhật như vậy. Thay vào đó, nó báo động cho ông về một vết thương bất thường ở vai trái. Cảm giác đau đớn tột cùng khiến mắt ông như mờ đi, chỉ thấy có một cái gì đó đã xiên từ trước ra sau vai.
Một tiếng thét xé lòng vang lên.
Nhưng Youki không biết đó là tiếng của ai.
__________
<< Satori, từ đây ngươi có thăm dò được gì không? >>
Trong bụi cây gần ngôi đền, có hai bóng hình lặng im quan sát động tĩnh.
Satori khẽ lắc đầu, hai tay bám chặt lấy áo Yukari.
<< Đừng nói gì cả. Xung quanh đây có rất nhiều cạm bẫy. Nhìn này. >>
Yukari đưa tay lên trước mặt. Trong tay cô là một nắm những sợi chỉ đỏ, dài ngắn khác nhau.
<< Đây là những sợi chỉ ý niệm. Chúng không phải là những sợi chỉ thực sự, mà là những thực thể được tạo ra từ sự tập trung tinh thần cao độ. Ở thế giới mà chúng ta đang sống, những ý niệm này là quá nhỏ bé, nên sẽ lập tức tan biến. Nhưng ở đây, trong cái thế giới nhỏ bé này, thông tin bị cô lập hoàn toàn, nên mọi ý niệm phát sinh ra đều tồn đọng lại. >>
<< Những sợi chỉ ý niệm này chính là các vành đai cảnh giới xung quanh ngôi đền. Không còn ai vào đây nữa, chính Youki đã cắt đứt chúng trên đường tới đây. Ta đã để ý thấy dấu vết của phép thuật trong những sợi chỉ này. Chúng có tác động khá nguy hại với yêu quái. >>
Yukari xòe bàn tay ra. Những sợi chỉ nhẹ nhàng rơi xuống và tan vào hư vô, để lại đằng sau những vệt đen trên bàn tay nõn nà của cô.
Thấy Satori có vẻ dao động, Yukari mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc rối của yêu nữ trẻ tuổi.
<< Đừng sợ, đã có ta ở đây rồi. Và cả Youki ở đằng kia nữa. Hãy xem hắn sẽ hành động thế nào với con người kia. >>
Có vẻ như cả hai người bọn họ đã bắt đầu chuyện trò thân mật được với nhau. Mọi thứ dường như đang rất thuận lợi, Satori nghĩ bụng, dù bản thân cô cũng chẳng biết hai con người kia đang nói gì, hay đang nghĩ gì.
Cũng bởi thế, nên cô hoàn toàn không để ý, khi thấy người phụ nữ kia khẽ lùi chân trái, tay đưa ra sau lưng,
rồi nhanh như cắt, rút ra một cây trâm dài nhọn hoắt, lao người về phía Youki.
__________
"KHÔNG!!!" -- Satori đau đớn hét lên. Yukari vội ôm chặt lấy cô rồi kéo xuống, nhưng đã quá muộn. Vu nữ Hakurei quay ngoắt lại, chạy như bay về phía cả hai.
"Yêu quái, mau ra đây!" -- Tiếng hô của cô vang lên đầy đe dọa. Nhưng cô không chỉ dọa suông. Cầm trong tay cây trâm còn dính máu Youki, cô niệm chú nhanh rồi vụt mạnh về phía bụi rậm. Hàng chục cây trâm nhọn hoắt lao vun vút về phía Yukari và Satori.
Yukari đứng dậy, một tay vẫn ôm chặt Satori, tay kia xòe về phía kẻ địch. Một chiếc quạt giấy mở ra trong lòng bàn tay cô, rồi di chuyển điệu nghệ chặn đứng đợt tấn công đầu. Những cây trâm rụng xuống như lá, rồi nhanh chóng tan vào đất. Không để lỡ một giây nào, Yukari bế thốc Satori lên rồi bắt đầu chạy vòng quanh đối thủ, cố gắng tiếp cận Youki.
Vu nữ Hakurei chĩa ngọn đao về phía Yukari. Với động tác thuần thục, cô đưa đao lên rồi chém một đường sắc ngọt vào không khí. Đằng sau Yukari, các thân cây và cành cây đổ rào rào.
"Không thể nào, ngọn đao này cũng là một ý niệm ư?" -- Yukari kinh hãi thốt lên. Có vẻ như cô đã gặp phải một kẻ thù mạnh ngoài sức tưởng tượng.
Vu nữ Hakurei cứ thế lạnh lùng chém từng nhát đao, mắt không ngừng dõi theo đường chạy của yêu quái trước mặt cô. Thế rồi, cô chợt thấy, trong tầm nhìn của mình là ông già đang nằm im lìm dưới đất.
"À, thì ra mục tiêu của các ngươi là hắn sao?" -- Cô mỉm cười đầy phấn khích. Di chuyển thanh đao về một bên tay, cô chém mạnh một đường từ dưới lên.
Yukari đang đà chạy, vội đạp chân mạnh xuống đất để dừng lại. Ngay trước mặt cô, chỉ trong gang tấc, một thân cây lớn bị xẻ làm đôi.
Bây giờ, cô đã trở thành mục tiêu cố định.
Một đường chém ngang vụt tới. Yukari đưa quạt lên. Chiếc quạt bị một lực mạnh khủng khiếp hất văng đi.
Rồi liền sau đó là một đường chém khác.
Yukari chỉ còn kịp đẩy Satori nằm rạp xuống đất.
Đường chém xuyên qua người Yukari, cắt đôi đến hai ba thân cây đằng sau.
Yukari gục xuống, người đổ rạp thành nhiều mảnh.
Satori há hốc mồm, mắt mở to không chớp.
Giờ đây, trong bóng tối tàn khốc này, không một tiếng kêu nào vang lên nổi nữa.
Được sửa bởi Đom Đóm ~1991~ ngày 6/8/2017, 4:46 am; sửa lần 1.
- Waifu
Đom Đóm ~1991~
Moderator - Waifu Order : Trace,b1-58-999,e2-101-999,e3-102-999. :Posts : 1909Power : 4805Faith : 1565Ngày tham gia : 06/11/2014Địa điểm : Mind Matrix
Re: Xung đột Gensokyo - Mặt Trăng thời cận đại: Cuộc chiến mà Akyuu chưa từng biết
- Tập 9 ~ Komeiji (1):
- "Kẻ nào dám động đến Youki của ta?"__________"Youki, kiếm khách...
...phải không nhỉ?"
"..."
"Nói thật là ta rất vui, mỗi khi có một ai đó tìm đến đây, phá vỡ cái cuộc sống cô đơn đến ngột ngạt này của ta."
"..."
"Mặc dù, hầu hết đều là yêu quái. Ông là con người đầu tiên, và cho đến giờ vẫn là duy nhất. Thật ra thì không hẳn là con người, nhưng với ta như thế là quá nhiều rồi."
"..."
"Thế nên, ta sẽ cho ông một đặc ân. Khác với những kẻ kia, ông sẽ được giữ lại một lát. Ta tin rằng, nếu người nhà Hakurei chứng kiến một con người như ông tồn tại, họ sẽ đổi ý và quay về đây."
"..."
Youki nghe văng vẳng bên tai một giọng nói trong trẻo, có chút gì đó lạnh lẽo mà tâm tư. Ông cảm thấy có một đôi bàn tay nhỏ nhắn, nhè nhẹ vuốt ve mái tóc bạc của mình. Tuy vậy, ông vẫn giữ im lặng; chỉ một cử động nhỏ vào lúc này cũng có thể gây ra tình thế nguy hiểm khôn lường.
"Youki. Vì đâu mà một người đã chết như ông vẫn còn lưu lạc trên thế gian này? Ông còn điều gì hối tiếc vì chưa làm được hay sao?"
"..."
Youki cảm thấy mình thật ngu ngốc. Vu nữ Hakurei gần như đã nhìn thấu con người ông, ngay từ giây phút đầu tiên. Toàn bộ chiến lược tiếp cận của ông đã sụp đổ chỉ trong một khoảnh khắc.
Ông vốn đã ngờ rằng, để mà sống được ở chốn thâm sơn cùng cốc tràn ngập phép ma thuật quỷ này, con người ấy vốn không thể là bình thường.
Nhưng ông chỉ dám hình dung rằng đó là một con người vô tội, không hề hay biết gì về không khí dị thường nơi đây,
chứ không hề nghĩ rằng con người ấy chính là hiện thân của sự dị thường.
"Youki, ta xin lỗi. Ta đã không giúp gì, mà còn gây thêm đau đớn cho ông."
[...]
"Nhưng ta còn phải cảm ơn ông, bởi một người như ông sẽ không dễ gì tan biến vào hư không như lũ yêu quái. Ở lại đây với ta nhé, ta hứa sẽ cầu siêu cho ông, được chứ?"
[...]
Youki nghe thấy tiếng guốc gỗ lộp cộp gõ lên nền đá lạnh lẽo, vọng ra xa dần, hướng về phía ngôi đền. Bấy giờ ông mới mở mắt ra.
Chỉ cách vài chục bước chân, quay lưng về phía ông, Satori đang im lìm ngồi đó,
ôm lấy bờ vai và mái tóc của Yukari.
Những mảnh còn lại của thân xác bị chém ngang hông ấy nằm vương vãi xung quanh, co quắp và bất động.
Lúc này, ông mới nhận ra sai lầm của mình đã phải trả một cái giá đắt như thế nào.
Trong cái thế giới nhỏ bé của ông, nơi con người ta thoắt đến rồi lại thoắt đi, những nhân vật gắn bó lâu dài với ông hầu như chỉ đếm trên đầu ngón tay, cũng như hầu hết đều không phải là con người.
Yukari là một trong số ít những nhân vật như thế. Một trong những niềm hy vọng mong manh, một trong những màu sắc hiếm hoi, giữ ông lại với cuộc đời này.
Nhưng thế giới của Yukari thì không hề nhỏ bé chút nào. Đó hầu như là toàn bộ yêu giới, toàn bộ những gì sắp sửa biến mất trong kỷ nguyên này. Đó còn là cả một thế giới tương lai mà Yukari ấp ủ, hy vọng, mà bản thân cô là hiện thân của niềm hy vọng ở thế giới ấy.
Chỉ trong một giây phút ngắn ngủi, toàn bộ niềm hy vọng ấy, toàn bộ thế giới ấy, đã biến mất ngay trước mắt Youki.
Không gì khiến Youki dằn vặt nhiều hơn cái ý nghĩ rằng, Yukari vốn đã dễ dàng thoát khỏi đây nếu cô muốn, nhưng chỉ vì muốn tiếp cận và giải cứu kẻ bại trận này...
"Ran... Yuyuko... Yukari chết rồi. Tôi sẽ ăn nói thế nào với hai người đây?"
Youki đau đớn nghĩ tới cái thảm cảnh mà mình có thể rời khỏi đây. Có lẽ điều đó sẽ còn giày vò ông nhiều hơn là chết dưới tay con người kia, ngay tại đây và ngay bây giờ.
Lần đầu tiên sau hàng trăm năm, Youki lại nghĩ đến cái chết. Và với những gì ông đã gây ra, thì lựa chọn đó xem ra không tệ chút nào.
Có điều, ở đây đâu chỉ có một mình Youki.
Nghĩ đến đó, Youki như bừng tỉnh.
"Satori!"
Ông nhìn chăm chăm vào hình hài bé nhỏ đang ngồi đằng kia. Một cô gái mỏng manh, chưa từng biết đến khói lửa chiến tranh, nhưng chỉ trong nửa ngày bên Youki, đã phải trải qua bao nỗi kinh hoàng của trận mạc.
"Satori... Tôi xin lỗi."
Đôi vai gầy của cô gái chợt co lại, khẽ run lên theo từng nhịp thở. Rồi cô quay lại, nhìn Youki với đôi mắt đượm buồn,
và nở một nụ cười yếu ớt trên môi.
Satori mỉm cười và khẽ lắc đầu.
Dường như... cô đã nghe thấy lời xin lỗi của Youki.
<< Satori... Cô nghe thấy tôi chứ? >>
Satori gật đầu.
<< Vậy mau chạy đi, cô ta sắp quay lại rồi. >>
Satori lắc đầu.
<< Đừng lo cho tôi, tôi có thể chiến đấu. Võ nghệ của cô ta không sánh được với tôi đâu. >>
Satori lại lắc đầu, rồi đưa tay lên ôm lấy vai trái của mình.
Phải rồi, là vết thương ấy. Tưởng chừng nó chỉ là một vết đâm không có gì nghiêm trọng, nhưng nó đã khiến cho cả một bên tay của Youki tê liệt hoàn toàn, như thể ở đó không hề có cánh tay nào cả, mà chỉ có đau đớn tột cùng vậy.
<< Satori, không sao đâu mà. Tôi vẫn còn tay thuận, và tôi có kiếm. Chỉ cần một tay thôi, tôi sẽ... >>
Youki đột ngột dừng dòng suy nghĩ đó lại. Cánh tay phải của ông lần tìm dưới thắt lưng, nhưng không thấy Hakurouken đâu.
Satori lại mỉm cười. Cô nâng cánh tay đang nằm trên mặt đất của Yukari lên; bàn tay ấy vẫn cầm chắc không rời thanh kiếm của Youki.
<< Không... không thể nào! >> -- Youki suýt nữa đã kêu thành tiếng. Trong giây phút cuối cùng của cuộc đời, Yukari vẫn kịp đoạt lấy Hakurouken từ một Youki đang nằm bất động.
Yukari đã nghĩ gì trong giây phút đó?
<< Người muốn chúng tôi làm gì thế? Yukari? >>
Thay cho câu trả lời, Satori nhẹ nhàng đặt Yukari nằm xuống đất. Rồi cô rút lấy thanh kiếm trong tay Yukari, đứng dậy nhìn Youki đầy quả quyết.
Tay trái cô xòe ra, đưa về phía Youki. Như cố truyền tải một thông điệp gì đó, bàn tay cô nắm lại, chỉ vào lưỡi kiếm, rồi đặt lên ngực trái, nơi trái tim đang đập từng nhịp rộn ràng.
Youki tức thời chưa hình dung được Satori đang muốn nói điều gì. Thay vào đó, ông cố gắng lý giải ý nghĩa trong những hành động cuối cùng của Yukari.
Tại sao Yukari lại liều mạng lấy bằng được Hakurouken?
Nhìn vào những thân cây gãy đổ đằng xa, ông nhớ lại những động tác chiến đấu của vu nữ Hakurei khi đó.
Dù cô ta không hề rời khỏi vị trí, nhưng lại dễ dàng công phá những mục tiêu ở rất xa, ngoài tầm với của ngọn đao trên tay.
Nói cách khác, thứ hủy diệt những thân cây kia, thứ đã khiến Yukari mất mạng, hoàn toàn không phải là ngọn đao,
mà là ý niệm về ngọn đao đó.
Youki nhớ lại lúc mình di chuyển từ bên ngoài vành đai để tiếp cận ngôi đền này. Ông đã bắt gặp một mạng lưới dày đặc những sợi chỉ đỏ chứa đựng năng lượng phép thuật, và buộc phải cắt qua chúng để tiến lên.
Nghĩ lại thì, một con người làm sao có thể tự tay chuẩn bị được một mạng lưới rộng lớn, có độ phức tạp cao đến vậy được?
Chúng chỉ có thể là một ý niệm.
Và Youki đã cắt qua chúng, bằng chính Hakurouken.
Trong một khoảnh khắc, toàn bộ những diễn biến vừa qua đã trở nên sáng tỏ trong đầu Youki. Yukari phát hiện ra một con đường cắt qua mạng lưới phép thuật, và biết rằng Youki đã làm điều này. Trong những diễn biến dồn dập của trận chiến cuối cùng, Yukari đã nhận ra bản chất đòn đánh của đối phương, liên hệ nó với những gì cô đã biết, rồi cố gắng tiếp cận thứ duy nhất có thể vô hiệu hóa sức mạnh khủng khiếp kia.
Yukari đã hành động với đầu óc của một chiến binh kỳ cựu, nhưng ngày hôm nay may mắn đã không đứng về phía cô.
Một hiện thực nghiệt ngã nữa của chiến tranh. Kẻ giỏi nhất không phải lúc nào cũng thắng. Nhiều khi, họ lại là những người ngã xuống đầu tiên.
Giờ đây, thứ vũ khí có thể cắt đứt ý niệm, nó đang nằm trong tay Satori. Tuy chưa hiểu cô có ý định gì, nhưng Youki hiểu rằng cô đã quyết sẽ không bỏ ông lại mà chạy trốn.
Một quyết định dũng cảm và đầy nghị lực. Nhưng trong quãng đời chinh chiến của mình, Youki đã chứng kiến quá nhiều con người dũng cảm như thế phải nằm xuống.
Ông không muốn Satori phải chịu chung số phận với họ, hay với Yukari.
Vậy nên, để Satori được sống, thì Youki cũng phải sống. Để Satori thoát được khỏi đây, thì Youki không thể không đi cùng với cô.
Chống khuỷu tay xuống đất, ông lấy sức gượng dậy...
... và chợt khựng lại, khi nghe tiếng guốc gỗ lộp cộp đằng sau lưng.
__________
"Youki, ông định đi đâu thế?"
Vu nữ Hakurei chau mày, giọng nói pha chút gì đó hờn dỗi.
Trên tay cô là một con bồ câu khá lớn so với thông thường, với một lá thư buộc gọn gàng vào chân. Cô tung nó lên trời, thả cho nó vỗ cánh bay vào màn đêm lập lòe ánh lửa. Thế rồi ánh mắt của cô hướng về phía Satori, lúc này cũng đang đáp trả lại bằng một cái nhìn dè chừng, có gì đó thù địch.
Nhưng vu nữ Hakurei dường như không bận tâm nhiều về Satori. Nắm chắc ngọn đao, cô xoay cán chống mạnh vào lưng Youki, ấn chặt người võ sỹ bị thương xuống sân đền lạnh lẽo.
"Youki, đừng cử động. Tôi chỉ cần ông nằm yên đây thôi. Còn con tiểu yêu kia, tôi sẽ cho nó đoàn tụ với mẹ nó ngay lập tức."
Satori không đáp. Thay vào đó, cô nhìn về phía Youki, lúc này đang vắt óc tìm cách phản ứng lại.
Cô thấy những luồng suy nghĩ có mật độ dày đặc, nhưng không có hệ thống và phương hướng như thường lệ. Youki hoàn toàn không biết phải làm gì.
Cô biết rõ Youki vẫn đang nằm trong bóng tối. Ông tin rằng thảm họa này là do ông gây ra, và rằng một mình ông phải gánh mọi trách nhiệm về nó -- vốn là điều mà ông không thể làm được trong trạng thái hiện giờ.
Lúc này, cái mà ông cần không phải là một giải pháp, mà là một niềm an ủi.
Vẫn nhìn về phía Youki, Satori bất giác nở một nụ cười.
Một nụ cười dịu dàng, làm những suy nghĩ sục sôi trong đầu Youki lắng xuống.
"Youki, hãy tin tôi!" -- Satori hướng về phía đối thủ, kiếm cầm chắc trong tay.
Đáp lại sự im lặng của đối thủ, vu nữ Hakurei giương đao chém mạnh.
Cô ngạc nhiên chứng kiến đối thủ đưa kiếm lên, xẻ đôi đường chém về hai bên.
Giữa lá cành đổ rào rào, Satori chĩa mũi kiếm về phía trước, mắt mở to đầy đe dọa.
Cô tập trung cao độ vào đối thủ, không để ý đến Youki đang nhìn mình với vẻ ngạc nhiên.
Bởi ông nhận ra dáng đứng và cách cầm kiếm ấy. Nó chính là của ông.
Hakurouken là một thanh đoản kiếm, vì thế khi đối diện với kẻ địch không vũ trang, kiếm sỹ phải lợi dụng cả lưỡi kiếm lẫn tư thế cầm để duy trì khoảng cách an toàn. Cũng vì yếu lĩnh này, Youki đã bị Satori bắt bài ngay trong lần đầu gặp nhau. Giờ đây, cô lại dùng nó để bảo vệ ông.
Youki không thể không cảm thấy khâm phục năng lực lĩnh hội của cô gái yêu quái,
dù ngay cả việc cô còn chống cự được đến giờ đã là một điều thần kỳ, bởi thế đứng này quá "mở" trong cận chiến với đối thủ có vũ khí.
Khi Satori đỡ đòn, cô hầu như không cần dùng nhiều lực tay. Hakurouken dễ dàng cắt qua các ý niệm. Việc của cô chỉ là đọc trước thế đánh của đối phương, rồi di chuyển tay cầm kiếm tương ứng. Naginata là loại vũ khí cán dài, các thế chém tiêu chuẩn của nó dù dứt điểm nhanh, nhưng để thu đao vào thế mới thì lại rất chậm, vì thế việc hình dung các đường chém tiếp theo hoàn toàn không khó đối với Satori.
Nhưng vu nữ Hakurei cũng nhanh chóng nhận ra có điều gì không ổn. Thu đao về, cô rút cây trâm nhọn sau lưng ra vung mạnh về phía Satori.
Dù thấy trước được động thái này, nhưng Satori hoàn toàn không thể đỡ được đòn tấn công bằng Hakurouken. Cô dồn bước chạy, thoát khỏi hàng chục cây trâm nhọn hoắt -- dù chỉ là trong gang tấc.
Tận dụng cơ hội này, vu nữ Hakurei cũng bắt đầu di chuyển. Hai tay nắm chắc ngọn đao, cô rảo bước chạy về phía Satori.
Viễn cảnh xấu nhất mà Youki hình dung, nay đã sắp diễn ra. Trong cận chiến, vu nữ Hakurei sẽ có ưu thế tuyệt đối so với bất cứ một kiếm sỹ nào. Naginata là vũ khí chống kiếm cực kỳ hữu hiệu; tầm với của nó không chỉ giữ các kiếm sỹ ngoài tầm tấn công của chính mình, mà còn dễ dàng đả thương họ với các thế đâm và chém ngắn linh hoạt.
Tệ hơn nữa, Satori hầu như không có bất kỳ kinh nghiệm chiến đấu nào. Hakurouken và năng lực cá nhân của Satori giúp cô có được ưu thế hoàn hảo trong màn dạo đầu. Nhưng với tình hình này, trận chiến có thể sẽ khép lại trong khoảnh khắc.
Chứng kiến đối thủ cố gắng áp sát mình, Satori bắt đầu bối rối. Phản ứng một cách tự nhiên, cô chạy về hướng ngược lại, rời xa khỏi Youki.
<< Chạy về bên trái, Satori! Chạy về bên trái! >>
Satori nghe thấy Youki gọi mình. Không, đúng hơn là một luồng suy nghĩ có mức tập trung cao độ đã vang lên, chạm đến trái tim cô.
Khi nhìn lại, cô thấy vu nữ Hakurei đã rút ngắn khoảng cách chỉ còn một nửa. Cô giương đao lên, chém mạnh về phía kẻ địch đang quay lưng lại.
Một bước nhảy về bên trái, mà chính Satori cũng không hề đoán được, đã cứu sống cô.
Nhưng đối thủ của cô không dừng lại. Một đường chém tiếp theo lập tức xé gió bay tới. Satori mất thăng bằng, bối rối đưa kiếm lên bằng cả hai tay.
Đường chém không ăn vào lưỡi kiếm. Toàn bộ lực chém dồn vào mặt kiếm, hất văng Satori xuống nền đá cứng.
Đau đớn gượng dậy, cô thấy đối thủ đã gần áp sát mình, đao giương ngang người chuẩn bị dứt điểm.
Tình huống cận chiến giờ đây là không thể tránh được.
Nhưng thoáng liếc qua Youki đang nằm kia, cô thấy ông khẽ gật đầu.
Giống như cô đã giúp ông hạ gục gã yêu quái to cao lúc trước, giờ đây kinh nghiệm về vũ khí của ông lại giúp cô thoát khỏi một đòn tấn công chí tử.
Với xu hướng tấn công của mình, vu nữ Hakurei đang ngày càng đẩy Satori ra xa khỏi Youki. Muốn nắm chặt lấy cơ hội cuối cùng, cả hai buộc phải đảo ngược xu hướng ấy.
Một đường chém ngang giáng xuống đầu Satori. Cô dễ dàng cắt đứt nó, nhưng lại không thể di chuyển khi đỡ đòn.
Phải đột phá.
Nghĩ là làm, Satori chống một tay xuống đất, lùi chân về phía sau lấy đà. Khi đường chém tiếp theo bay tới, cô không tìm cách đỡ, mà né về một bên. Lực chém hất tung cả đất đá đằng sau lưng cô.
Nhưng cô đã tìm được một khoảng trống. Né về cùng phía với ngọn đao, cô khiến đối phương không thể lập tức xuất chiêu, mà phải đưa đao về lấy lại thế. Cúi thấp người, Satori liều lĩnh lao về phía sau lưng vu nữ Hakurei, tiến gần về chỗ Youki.
Cô quay lại vừa kịp lúc để trông thấy một đòn đâm bất ngờ. Đầu mũi đao lao tới cắt đứt đai lưng của cô, và nếu cô chỉ chậm một bước thì đã bị nó xẻ đứt mạng sườn.
Một tay giữ đai lưng, tay kia cầm kiếm, Satori thở dốc.
Cô đã lọt được vào "cấm địa", dễ dàng tiếp cận Youki.
<< Giỏi lắm, Satori. >>
Lần đầu tiên trong trận chiến, nụ cười đã trở lại trên môi cô.
Có điều, giờ đây cô đã ở quá gần đối thủ.
Nếu Youki không làm gì đó, thì Satori chắc chắn sẽ gục ngã,
không phải dưới lưỡi đao ý niệm, mà chính là lưỡi đao thép vô tình kia.
Đại khái là cái này, từ 2:44, nhưng "hiền" hơn. Thật sự thì viết xong rồi tớ mới nghĩ đến cảnh này, chứ từ lúc lên khung 10 tập đầu thì chỉ cố gắng nghĩ xem loại vũ khí nào là phù hợp nhất để làm nổi bật sự imba thần thánh của vu nữ Hakurei. Một ngọn đao có thể chém xa hàng trăm mét -- cái này chắc phải tương đương với một khẩu tiểu liên vô hạn đạn, thế nhưng naginata vốn lại là một thứ vũ khí vô cùng nữ tính, nên nó hoàn toàn không làm mất phong thái của người sử dụng. Và chính vì thế, nó cũng phải bị vô hiệu hóa theo cách tinh tế nhất, chứ không thể dùng sức mạnh tương đương để chế áp được. Một cô gái yếu đuối, không có kinh nghiệm chiến đấu, trong tay chỉ có một thanh kiếm quá ngắn để mà gọi là "kiếm", đấy có thể là giải pháp tinh tế nhất.
Dù sao thì ngày làm việc đầu tiên của Youki cũng đã có quá nhiều diễn biến. 2 nhiệm vụ tiềm nhập, 3 lần đánh nhau, từng ấy lần suýt chết. Đến đoạn cuối của 10 tập đầu, các cô gái đã phải vào cuộc, bởi vì Youki xuất hiện quá nhiều trong thể trạng hoàn hảo có thể khiến các trận đánh trở nên hơi bị một chiều. Nốt tập 10 nữa thôi, là Youki có thể về nhà rồi... hãy cứ tin là vậy, còn có về được hay không, tùy số phận.
- Waifu
sokirabaku
Member - Waifu Order : ,b1-1-999,b2-16-999,b3-4-999,b4-43-999,b5-2-999,b6-5-999,b7-44-999,e8-100-999,b9-52-999,b10-53-999,b11-54-999. :
Online Offline Posts : 2070Power : 379Faith : 903Ngày tham gia : 04/01/2015Địa điểm : Ngân đồ lãng mệnh hồ
Re: Xung đột Gensokyo - Mặt Trăng thời cận đại: Cuộc chiến mà Akyuu chưa từng biết
Thí chủ này không biết có drop hẳn như tại hạ không nhỉ -_-
Có cần động lực vực dậy hơm để tại hạ còn biết đường giúp đỡ
Có cần động lực vực dậy hơm để tại hạ còn biết đường giúp đỡ
- Waifu
Đom Đóm ~1991~
Moderator - Waifu Order : Trace,b1-58-999,e2-101-999,e3-102-999. :Posts : 1909Power : 4805Faith : 1565Ngày tham gia : 06/11/2014Địa điểm : Mind Matrix
Re: Xung đột Gensokyo - Mặt Trăng thời cận đại: Cuộc chiến mà Akyuu chưa từng biết
sokirabaku đã viết: Thí chủ này không biết có drop hẳn như tại hạ không nhỉ -_-
Có cần động lực vực dậy hơm để tại hạ còn biết đường giúp đỡ
Có người đợi này, vui quá. :aunn11:
Yên tâm, mọi thứ vẫn đúng quy trình, không có cái nào drop cả. :aunn2: Vấn đề duy nhất là... bận thôi. :aunn14:
10 phần đầu, cộng với phần 0 và (có thể) thêm một phần phụ nối tiếp, sẽ được đóng thành 1 quyển. Phần 10 hiện nay đã lên khung và xong được... 1,5/5 trường đoạn. :aunn5: Cố chờ thêm chút nữa nhé.
- Waifu
Akari no Kokoro
Member - Waifu Order : Nee,b1-10-998,b2-4-6,b3-25-4,b4-37-9,b5-13-5,b6-14-3,b7-15-1,b8-40-8,b9-43-10,b10-5-2,x11-58-14,u12-59-16,u13-60-15,a14-52-13,b15-53-12,b16-54-11,b17-16-999. :
Blaze bay bay!
Blaze Bay Posts : 4273Power : 15123Faith : 2270Ngày tham gia : 16/01/2015Địa điểm : Rhodes Island
Re: Xung đột Gensokyo - Mặt Trăng thời cận đại: Cuộc chiến mà Akyuu chưa từng biết
Làm xong khi nào về VN xin giấy phép xuất bản rồi in bán luôn owo
- Waifu
Đom Đóm ~1991~
Moderator - Waifu Order : Trace,b1-58-999,e2-101-999,e3-102-999. :Posts : 1909Power : 4805Faith : 1565Ngày tham gia : 06/11/2014Địa điểm : Mind Matrix
Re: Xung đột Gensokyo - Mặt Trăng thời cận đại: Cuộc chiến mà Akyuu chưa từng biết
- Tập 10 ~ Komeiji (2):
- "Chúng ta... về đến nhà rồi phải không?"
Tái hiện: 5%__________
Bên khung cửa nhỏ, trầm ngâm một bóng hình thiếu nữ,đau đáu nhìn vào màn đêm nơi rừng núi.Từ đôi mắt trong, lấp lánh những đốm lửa hồ ly,lặng lẽ rơi xuyên bóng tối của bầu trời.
Ran biết rằng, nếu có một ai đó trên đời này vén được bức màn bí mật bao quanh ngôi đền tăm tối ngoài kia, thì đó chỉ có thể là Yakumo Yukari. Vì thế, một khi Yukari đã đích thân ra tay, thì không còn gì để mà lo lắng.
Thay vào đó, trong lòng cô bây giờ là một cảm giác trống trải tột cùng.
"Cửu Vĩ đại nhân!"
Một giọng nói trầm ấm và đầy kính cẩn kéo cô về với thực tại. Sau lưng cô, một yêu quái có vẻ ngoài tựa hồ một lão nông khắc khổ đang đứng nghiêm, đầu cúi tay chắp.
"Nói đi." - Ran thở dài, không buồn quay lại. - "Các ngươi muốn xin xuống đó chứ gì?"
"Đại nhân anh minh!"
"Nghe đây. Từ bây giờ cho tới tối ngày mai là thời gian toàn quyền hành động của Youki. Ngoài ra, Yukari đại nhân đã đích thân xuống đó để điều tra và giám sát. Bất cứ nỗ lực can thiệp nào khác cũng đều là xen vào việc của cả hai người bọn họ. Các ngươi có thể chưa tin tưởng Youki, nhưng ngay cả Yukari đại nhân các ngươi cũng không tin hay sao?"
"Không dám, thưa đại nhân. Nhưng có điều này, tôi đây xin phép được giãi bày. Đám chúng tôi theo người đã nhiều năm, có những gia tộc đi theo người nhiều thế hệ. Người xem, quãng đời ấy, chưa có ai từng hối tiếc một phút giây nào, dù có phải nhảy vào núi đao biển lửa. Nay sự tồn tại của yêu giới đã như lá vàng trước gió, cái gọi là khoa học mà Yukari đại nhân đã nói kia, không biết bao giờ sẽ ập đến và xóa nhòa tất cả. Nếu không có lời kêu gọi của đại nhân, thì không chỉ có đám chúng tôi bị thế giới này lãng quên, mà ngay cả cuộc sống trước kia như thế nào, chúng tôi cũng không còn nhớ nổi nữa, cho tới những ngày tháng cuối cùng."
"..."
"Bởi thế, trong những giờ phút quyết định như bây giờ, nếu được sống lại cái thời binh lửa ngày xưa, được chết vì những điều cao cả sau này, thì tôi và các anh em coi như đã thỏa chí bình sinh rồi. Chúng tôi thật sự không muốn phải mang cảm giác hối tiếc, vì đã ngồi đây giữa lúc nước sôi lửa bỏng thế này. Mong đại nhân thông cảm."
"... Ngươi biết không? Ta thật sự cảm kích về những gì mà ngươi nói, và ta tin là Yukari đại nhân cũng vậy."
Ran gửi vào màn đêm một nụ cười thấp thoáng trên môi.
"Cho ta biết, ngươi bao nhiêu tuổi, ở quê nhà đời sống ra sao?"
Cô biết mình vẫn còn phải ngồi đây rất lâu. Nhưng ít nhất, thời gian đã không còn trôi chậm chạp và nặng nề như lúc trước.
<< Yukari đại nhân! Ở đây, chúng tôi đều đã sẵn sàng!
Tất cả những gì chúng tôi chờ đợi chỉ là một tín hiệu từ trong đó mà thôi! >>
Tay giữ chặt kiếm, Satori nhắm mắt lại.
Cô biết mình đang đứng gần cái chết hơn lúc nào hết. Đối thủ của cô, vu nữ Hakurei, sẽ không chờ đợi cô một phút giây nào.
Lưỡi đao chết người lập tức giáng xuống. Mắt vẫn nhắm nghiền, Satori nghiêng người, dồn sức vào chân trụ mà nhảy về một bên.
Cô không nhìn thấy, không nghe thấy, và không cảm thấy cái chết, cũng không còn biết đối thủ của mình đang nghĩ gì. Nhưng cô biết rằng mình còn sống, và biết rằng mình đã đúng khi đặt trọn niềm tin vào Youki.
Võ thuật không chỉ là nghệ thuật hình thể, mà cao hơn, nó là nghệ thuật của trí óc. Bộ não xử lý thông tin hình ảnh từ mắt, truy cập hệ thống phản xạ tích lũy qua nhiều năm luyện tập, rồi đưa ra hành động đối kháng thích hợp --- tất cả diễn ra với một tốc độ mà không một ngôn ngữ nào có thể bắt kịp.
Trong trường hợp đó, nếu dựa vào đôi mắt và phản xạ yếu kém của bản thân, hay lắng nghe chỉ dẫn ngôn từ cụ thể của Youki, cố gắng hiểu ra rồi hành động, thì Satori chắc chắn đã mất mạng rồi.
Thay vào đó, cô để Youki trở thành đôi mắt và bộ não của mình. Cô cố gắng tìm kiếm, trong những luồng suy nghĩ vẫn đang rối loạn của Youki, bất cứ một thông tin nào cho biết người võ sỹ sẽ phải làm gì ở vào tình huống hiện giờ. Một thông tin điều khiển cơ thể hoàn toàn tự động mà không thông qua ngôn ngữ, giống như cách mà cô đã khống chế Youki trong toa tàu lúc trước vậy.
Cô thấy Youki có một chút ngạc nhiên. Và cô biết rằng ông đã hiểu.
Thật vậy, con người ta sẽ rất nhanh chóng nhận ra, khi ý nghĩ trong đầu mình đột nhiên được hiện thực hóa ở ngay trước mắt họ. Động tác ấy chỉ có thể là của Youki, và việc Satori diễn tả lại y hệt đã cho ông một gợi ý rất lớn.
Satori cảm thấy nhẹ nhõm hơn, khi Youki bắt đầu tập trung trở lại. Với một luồng suy nghĩ mới và rõ ràng hơn, gánh nặng tâm lý của cả hai đã được giải tỏa đáng kể. Nhưng không có thời gian để nghỉ ngơi. Ngọn đao thù địch nhanh chóng thu về rồi đâm thẳng tới, nhằm vào phía mà Satori vừa lấy lại trọng tâm. Cô lùi lại, vừa kịp rời khỏi tầm với của nó, nhưng lại rơi vào đúng tầm sát thương của một đường chém ý niệm nối tiếp, mà cô chỉ có thể kịp thời cắt đứt bằng Hakurouken.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Satori hành động mà không kịp hình dung. Nếu mở mắt ra, chứng kiến toàn bộ sự khốc liệt của trận chiến, thì cô chắc hẳn sẽ xao động đến mức bị cắt đứt khỏi Youki. Thế nhưng, Satori cũng không có cơ hội chứng kiến vẻ mặt kinh ngạc của đối thủ. Trong đầu mình, vu nữ Hakurei chưa từng nghĩ rằng, một tiểu yêu mới vài phút trước còn loạng choạng vừa chạy trốn vừa chống đỡ, giờ đã tự tin đứng lại đấu tay đôi với cô. Lưỡi đao của cô giờ đây hầu như không thể chạm đến mục tiêu, như thể bị một thế lực vô hình nào từ chối vậy. Bên xao động lúc này chính là cô. Phải chăng đây không phải là điều mà thần linh mong muốn?
Còn với Youki, mọi sai lầm đến từ kẻ địch đều phải bị trừng phạt. Cơ hội phản công đã đến. Ông nhìn thấy một kẽ hở, và hình dung rằng mình sẽ lao vào "vùng chết" nằm bên trong tầm sát thương của thanh đao. Với hai bước nhảy nhịp nhàng, Satori vừa né một đường chém xuống, vừa tiến gần về phía đối phương.
Lần đầu tiên kể từ đầu trận chiến, cô cảm thấy đối phương đã run sợ.
Không kịp lùi lại, vu nữ Hakurei hoảng hốt quật cán đao về phía Satori.
Đó cũng là lúc mà Youki nhận ra điều bất thường về kẻ địch.
Lực tay của vu nữ Hakurei quá yếu. Tuy bị bất ngờ vì va chạm, nhưng Satori không thấy đau, cũng như không hề mất thăng bằng. Mức độ phản ứng của cô đã cho Youki một thông tin mang tính sống còn. Ngọn đao kia hoàn toàn không phải thứ có thể dùng nơi trận tiền. Dù lưỡi đao được mài rất sắc, dễ dàng cắt đứt đai lưng của Satori, nhưng nó không đủ dày và nặng để tích lũy lực tay. Cán đao cũng vậy, có lẽ nó được làm bằng vật liệu nhẹ và rỗng. Một vũ khí như vậy chỉ có thể mang tính nghi lễ, chứ không thể tồn tại lâu dài dưới áp lực chiến trường thật sự. Youki đã có ấn tượng sai lầm từ những động tác tấn công linh hoạt và bài bản của vu nữ Hakurei. Và giờ là lúc sửa chữa sai lầm đó.
Với hình dung sơ bộ từ Youki, Satori mạnh dạn quờ tay ra, nắm lấy cán đao của đối phương và giật mạnh. Tay kia, tuy cầm Hakurouken, nhưng cô không cố triệt hạ đối phương, mà ngược lại chỉ nắm chặt chuôi kiếm giơ lên ngang tầm cổ, cố gắng ra đòn vô hiệu hóa...
Đó cũng là lúc mà Youki buộc phải nhớ ra một điều về Satori.
Lực tay của cô cũng không có gì nổi bật.
Đang đà tới, vu nữ Hakurei nhắm mắt đưa chân, dồn toàn lực lao mạnh về phía Satori. Với thân hình chỉ nhỉnh hơn một chút, cô dễ dàng đẩy bật Satori trở lại. Cả hai ngã xuống nền đá lạnh, nhưng vu nữ Hakurei chiếm thế thượng phong, lập tức chống đao đứng dậy. Còn Satori, do quá bất ngờ, đã mất phương hướng hoàn toàn, không còn biết phải làm gì.
<< Satori! >>
Cô nghe thấy Youki trong đầu mình.
<< Đừng sợ! >>
Satori nghiêng người ngồi dậy. Bắt nhịp lại với Youki, cô...
... quăng Hakurouken đi.
"?!" - Cô giật mình, ngạc nhiên về hành động của chính mình.
Vì tuyệt đối tin vào Youki, nên cô hành động theo luồng suy tưởng của ông một cách vô thức. Có thể tưởng tượng, hai tâm hồn như đã hòa làm một trong cơ thể của cô. Trạng thái độc nhất vô nhị này đã bù đắp hết sức hữu hiệu cho khoảng trống về kinh nghiệm tự vệ... nhưng đến giờ, khoảng trống về hiểu biết võ thuật có lẽ đã bắt đầu lộ diện và gây xao động.
"Không, mình sẽ tin Youki!" --- Satori tự trấn an bản thân mình. Dù có vũ khí hay không, thì một mình cô cũng không thể làm gì trong tình huống này. Đọc được đường đi nước bước của đối thủ, cô bắt đầu lùi lại và né tránh những ngón đòn hiểm hóc. Cô cảm nhận rất rõ sát khí ngày càng mãnh liệt từ đối phương.
Nếu là 100 năm trước, sát khí ấy có lẽ đã khiến Komeiji Satori run sợ...
Một ý nghĩ lạ lùng như vậy chợt thoáng lướt qua.
Satori không hiểu vì sao. Chỉ biết, có gì đó thân quen đến lạ lùng trong khoảnh khắc hiện tại.
Nhịp nhàng lùi bước, uyển chuyển xoay người né đao trong một vũ điệu chết người, cô hé mở mắt, mơ màng trông thấy
vu nữ Hakurei bất chợt ngã xuống, rồi bị kéo lùi về phía sau bởi một mãnh lực vô hình.
Trái ngược với diễn biến bất ngờ này, Satori thấy bình yên và thư thái đến lạ lùng, như thể đang mê ngủ vậy. Cô không hề sợ hãi, cũng không phản ứng gì khi thấy đối phương vùng dậy, vung đao nhằm thẳng mặt mình.
<< Chúng ta chưa về đến nhà sao? >>
<< SATORI!!! >>
Hai luồng suy nghĩ từ bên ngoài ùa vào rồi va chạm mạnh với nhau, khiến Satori choàng tỉnh.
Cô thấy hai bàn tay mình đang đưa về phía trước, nắm chặt sợi dây lưng đã đứt, và đỡ lấy cán đao đang đè xuống từ phía đối phương.
Vu nữ Hakurei cảm nhận rất rõ một bầu không khí bất thường. Cô thấy tinh thần mình như bị trấn áp. Bàn chân cô như vừa bước vào vực thẳm, thế rồi lại như có một cái gì đó giữ cô lại phía sau.
Tuy vậy, chỉ dựa hoàn toàn vào linh cảm, cô vẫn dồn sức tung một đòn hiểm về phía trước, và chắc mẩm rằng đã diệt gọn con mồi...
Cô bừng tỉnh và nhìn thấy điều ngược lại. Yêu nữ kia, bằng cách nào đó, đã đỡ được đòn của cô. Cả hai cứ thế nhìn nhau, chưa nhận thức được hoàn toàn những gì đang diễn ra. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, họ đều bị kéo về thực tại.
Satori thấy mình đã rút sợi dây lưng đứt ra từ bao giờ. Cô bất chợt quên đi tất cả, quên mất mình đang làm gì, và quên cả Youki...
Còn vu nữ Hakurei, ngược lại, trông thấy Youki đã vùng dậy, và chỉ trong một bước nhảy đã chộp lấy thanh kiếm trên mặt đất, theo đà đó mà lao về phía mình. Cô thu đao, vung cán đánh bật Satori về một bên, rồi lướt thẳng tới ngăn chặn mối đe dọa vừa hiện hữu.
Một đường chém bay tới, nhằm thẳng phía bên trái Youki. Lựa chọn rất rõ ràng --- vu nữ Hakurei giờ chỉ muốn tận diệt mọi hiểm họa. Youki chấp nhận thách thức, lập tức nhảy về bên trái, đưa kiếm đỡ đòn. Ông tiếp tục nghiêng người xa hơn về bên trái, né một mũi đao nhằm thẳng vào trọng tâm. Youki vung cánh tay phải đang cầm kiếm ra ngoài, vòng lại kẹp cán đao vào lưng mình, rồi gập cẳng tay khóa chặt cán đao, theo đà tiếp tục tiến tới.
"Đứng yên!" --- Youki dõng dạc. Lưỡi kiếm trong tay ông chĩa về phía đối thủ, mũi kiếm chỉ cách mục tiêu trong gang tấc. Vu nữ Hakurei cố dùng hết sức bình sinh, nhưng không sao giằng nổi ngọn đao ra khỏi tay kẻ thù.
"Nữ chủ nhân, xin thứ lỗi. Chúng ta cần dừng lại và nói chuyện đàng hoàng."
Youki cố gắng dùng lợi thế áp đảo để thương lượng. Ngay từ đầu, mục tiêu của ông khi đến đây đã không phải là chiến đấu.
Nhưng dường như chỉ có mình ông là có suy nghĩ này.
Dường như ông đã hài lòng quá sớm, khi thấy đối thủ chùng tay.
Vu nữ Hakurei cúi đầu, nhắm mắt, lặng lẽ thì thầm gì đó vào trong gió.
Youki thấy cánh tay trái của mình lập tức có cảm giác trở lại... nhưng đó là một nỗi đau khủng khiếp, đau gấp hàng vạn lần lúc trước. Nãy giờ vốn đã nén đau, ông không hề chuẩn bị tinh thần cho điều này. Từ cổ họng ông vang lên một tiếng thét kinh hoàng, không giống người, cũng chẳng giống vật, kéo dài thành từng hồi ghê rợn, rồi thu về trong cổ họng thành những tiếng rên rỉ dữ tợn khi người võ sỹ ôm vai nằm gục xuống. Thi thoảng, ông lại cố vùng dậy, hướng khuôn mặt biến dạng và hai bàn tay lên gân cứng như đá của mình về phía vu nữ Hakurei.
Từ phía sau, Satori kinh hoàng chứng kiến người bảo vệ mình gục ngã. Cô hoảng loạn tìm kiếm, nhưng không thể thấy Youki trước đó ở đâu, trong những đợt sóng dữ dội giữa một biển toàn là nỗi đau.
"Youki..." --- Như người mê sảng, cô lảo đảo đứng dậy, cố gắng tiến về phía Youki. Cô hoàn toàn không bận tâm đến vu nữ Hakurei, giờ đã thu hồi ngọn đao và lùi lại...
Một đường chém mạnh xé gió bay tới ngang người Satori. Cô chợt thấy trước mắt tối sầm, một bóng tối còn đen hơn cả màn đêm sâu thẳm nhất. Cây cối đằng sau đổ rạp, mặt đất xung quanh như rung chuyển vì chấn động từ đòn kết liễu.
"You... ki?"
Satori thấy mình nhẹ bỗng. Cô ngã gục, mắt không còn thấy gì ngoài bóng tối.
Youki câm lặng, vật vã trong đau đớn, hai hàm răng cắn chặt vào nhau. Đầu vật về hai bên, ông cứ thế đấm tay xuống nền đá lạnh. Hai nắm đấm đã rỉ máu, nhưng ông đâu có còn biết gì. Mái tóc bạc trắng xõa ra, rủ xuống khuôn mặt góc cạnh và u ám, vốn đã toát ra tử khí lạnh lẽo của cõi âm.
"Các ngươi là lũ quái vật!"
Vu nữ Hakurei hoảng sợ, run rẩy giương đao về phía Youki.
"Ta không cần ngươi sống nữa!"
Mắt mở to, cô thở dốc, thì thào.
"Họ không tin ta cũng được, ta phải giết ngươi!"
"Kẻ nào dám động đến Youki của ta?" --- từ không trung bỗng vang lên một giọng nói sắc ngọt mà đầy đe dọa.
Vu nữ Hakurei quay lại, vừa kịp nhìn thấy một toa tàu sáng rực rỡ như thiên thạch, lao thẳng xuống phía bên kia sân đền. Thay vì va chạm và vỡ tan, nó bất ngờ biến mất vào một khoảng trống trên mặt đất. Thế rồi, từ đó nổi lên những dáng hình quen thuộc của loài người, nhưng lại có cái gì đó hoàn toàn xa lạ và đầy đe dọa.
Cô nhanh chóng nhận ra, tất cả những "người" đứng kia đều là yêu quái.
Một hình bóng trong đám đông đó nhảy vụt qua đầu cô. Đáp xuống bên Youki, Ran đỡ người võ sỹ bị thương nằm nghiêng về một bên. Cô nhanh chóng kiểm tra vết thương của ông, rồi ném về phía địch thủ một cái nhìn nảy lửa.
Đám yêu quái hò hét vang dội, rồi rầm rập chạy về phía kẻ thù. Vu nữ Hakurei xoay người, vung mạnh liên tiếp ba đường chém về phía đám đông.
"Dừng lại!" --- Ran hét lớn. Toa tàu nổi lên giữa sân đền, chặn đứng đòn tấn công, cũng như ngăn cách đám yêu quái về một góc.
Lừng lững đứng dậy, Ran xòe hai bàn tay rực rỡ, vung mạnh về hai bên. Những luồng sáng tỏa ra từ đường đi của mười đầu ngón tay giống như bộ móng vuốt khổng lồ, cày thẳng xuống mặt sân đền. Đất đá văng tung tóe trong những tiếng vọng cứng đanh và khô khốc. Với cặp mắt mà ngay cả Tử Thần cũng phải khiếp sợ, cô im lặng nhìn thẳng vào đối thủ, lúc này đang chống ngọn đao xuống đất, khuỵu gối thu mình trước dư chấn của cú đòn gió dằn mặt. Thế nhưng, trên nét mặt của vu nữ Hakurei không phải là nỗi sợ, mà là một niềm vui lạ lùng.
"Cha à, đêm nay chắc là con sẽ chết," --- cô lẩm bẩm, tay rút từ thắt lưng ra một bầu sứ nhỏ. --- "thế nhưng, cha sẽ thấy rằng con đã đúng."
Cô dùng răng giật mạnh nút, rồi dốc vào miệng một ngụm rượu thuốc, cảm nhận hơi nóng tràn qua cổ họng, rồi bốc lên tận đỉnh đầu.
Trong lúc còn đang tỉnh táo, người vu nữ cúi đầu, thành kính cầu nguyện với thần linh, mặc cho cái chết đang từng bước, từng bước, từng bước tiến gần.
Tập 10 đáng lẽ là tập cuối của phân đoạn đầu, nhưng vì có một vài thay đổi "nhỏ" trong cốt truyện, nên có nhiều chi tiết phức tạp không thể đưa hết vào trong một tập,
Tập 10 nhìn thì dài nhưng nội dung không nhiều, có thể tóm tắt trong một bức hình.
- Tóm tắt tập 10:
Tạm thời là thế. Kết thúc kỳ nghỉ đông với nhiều sự kiện, chuẩn bị solo với IRL. :aunn12: Cuộc chiến thật sự sẽ là, trong bối cảnh bận rộn hàng ngày, người ta dành ra được bao nhiêu thời gian để giữ lửa đam mê, và liệu có thể duy trì việc đó như một thói quen khoa học hay không.
Câu trả lời sẽ có trong tập 11.
:aunn9: Praise the Sunn :aunn9:
- Waifu
Đom Đóm ~1991~
Moderator - Waifu Order : Trace,b1-58-999,e2-101-999,e3-102-999. :Posts : 1909Power : 4805Faith : 1565Ngày tham gia : 06/11/2014Địa điểm : Mind Matrix
Re: Xung đột Gensokyo - Mặt Trăng thời cận đại: Cuộc chiến mà Akyuu chưa từng biết
- Tập 11 ~ Komeiji / Hakurei (3):
- "Youki, ngươi... sẽ chờ ta chứ?"
Tái hiện: 7%__________Youki cứ ngỡ mình đang nằm mơ.
Ông tỉnh dậy giữa khói bụi mịt mờ và những tiếng ồn chát chúa. Bầu trời đêm đã trở về với màu đen huyền sâu thẳm, không còn nữa những đốm lửa hồ ly. Nguồn sáng duy nhất nằm sâu trong màn khói bao phủ cả sân đền, che giấu ở đó một trận đánh nảy lửa.
Giữa một cuộc xung đột mà các bên còn chưa để ý đến sự hiện diện của mình, Youki không còn cách nào khác là rời khỏi đó càng nhanh càng tốt. Cúi thấp người trườn về phía mép sân đền, ông hơi nhăn mặt: tàn dư của cơn đau khi nãy vẫn còn đó, dù tay trái của ông đã lại mất hẳn cảm giác, không rõ đó là may hay rủi nữa.
Ông di chuyển chậm chạp về phía Satori. Giữa cơn đau giằng xé, ông chắc mẩm rằng mình đã thấy một điều thật kinh khủng xảy ra với cô gái yêu quái yếu ớt này. Một điều mà ông đã không thể ngăn chặn.
<< ...? >>
...
<< ...a.........i? >>
......... tay......
<< Satori? >>
Satori cảm nhận được... mình đang nắm một bàn tay. Cô ngẩng đầu lên, thấy mình đang ngồi đối diện với một bóng hình vừa quen, vừa lạ.
<< Chúng ta chưa về đến nhà sao? >>
Một nụ cười ngây thơ, đầy nữ tính.
<< Những người đó là ai? >>
Một đôi mắt trong ngần, chăm chú chờ đợi câu trả lời.
Và Satori cũng rất muốn đáp lại. Nhưng cô không thể nói gì.
Nơi âm u này là đâu? Phải chăng đó là cõi chết?
Hiện giờ, điều đó không còn khiến cô bận tâm.
<< Koishi? >>
Suy nghĩ của cô vang vọng khắp không trung.
<< Satori. >>
<< ... >>
Lặng thinh cúi đầu, cô cảm nhận, bằng cả hai tay, cái lạnh toát ra từ bàn tay của cô gái có tên là Koishi.
<< Satori, ngoài kia... ngoài kia lạnh lắm... >>
<< ... >>
<< Thế giới này... chẳng nơi nào còn hơi ấm cả... Em muốn về nhà. >>
Đôi vai gầy khẽ run lên, Satori bật khóc. Cô nức nở cúi xuống, ôm chặt lấy cả cánh tay lạnh ngắt của Koishi.
<< Koishi... Xin lỗi em, tất cả... đều là do chị... >>
Cô gái tên là Koishi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của người chị đáng thương.
Vào thời điểm tăm tối này, dù cả thế giới có tan biến, hay dù họ có biến mất khỏi thế giới này đi nữa, thì họ cũng đã được ở bên nhau...
<< Satori? >>
Satori chợt bừng tỉnh.
<< Chúng ta chưa về đến nhà sao? >>
Dường như có một điều gì đó không ổn về bối cảnh tăm tối này.
<< Những người đó là ai? >>
<< Satori. >>
<< Satori, ngoài kia... ngoài kia lạnh lắm... >>
<< Thế giới này... chẳng nơi nào còn hơi ấm cả... Em muốn về nhà. >>
<< Satori? >>
<< Chúng ta chưa về đến nhà sao? >>
Satori chợt thấy nghẹn thở. Cô biết đây chính là em gái mình, Komeiji Koishi. Nhưng... có điều gì đó đang xảy ra.
<< Koishi! >>
<< Những người đó là ai? >>
<< KOISHI!!! >>
Bất chấp cảm giác khó thở đang đè nặng trong lồng ngực, cô choàng tới, ôm chặt lấy người em gái bé bỏng.
Cô thấy đầu óc quay cuồng.
<< Satori, Satori! >>
Cô chợt nhớ về bóng tối, thứ đã bao trùm lên tất cả trong khoảnh khắc ấy.
<< Ổn rồi, mọi thứ đều ổn rồi! >>
Cô chợt nhớ lại cái lúc mà mình như mơ ngủ, trong khi đối phương thì bị đẩy bật về một cách bất thường.
Không thể nào... Koishi?
Bầu không khí lúc ấy... Toàn bộ bầu không khí...
<< Cô gái này... cô đang khóc sao? >>
Cảm giác nghẹn thở vẫn chưa buông tha Satori.
<< Phải rồi... Là lỗi của ta. >>
Cô thấy tim mình như thắt lại... và chợt nhận ra là nó vẫn còn đập rộn ràng.
<< Satori... Xin lỗi. >>
Satori cựa mình trở dậy.
Cô thấy khuôn mặt lầm lũi của Youki. Tay trái buông thõng, ông dùng tay phải giữ cô thật chặt, lặng lẽ lết từng bước về phía khu rừng.
"Youki!"
Cô cố gọi tên Youki, nhưng hơi thở nghẹn lại. Dù chỉ bằng một tay, nhưng Youki vẫn đang giữ cô quá chặt. Cô lấy hết sức bình sinh, co tay đập thật mạnh.
Youki thoáng chút ngạc nhiên khi thấy cô gái yêu quái trong tay mình tỉnh dậy và bắt đầu cựa quậy. Cô gái phồng má, trợn mắt một cách dữ tợn, đồng thời lấy tay khẽ vẩy vẩy lên vai ông.
Đặt Satori xuống đất, Youki thở dài.
"Thật sự cảm ơn cô. Cô đã làm quá tốt, chính tôi cũng không thể tin nổi."
"Ngươi..." - Satori cúi đầu thở dốc, một tay chống xuống đất, tay kia run rẩy chỉ về phía Youki. - "Ngươi... cảm ơn ta hả? Ngươi vừa làm ta suýt chết ngạt... biết không?"
"Vậy sao? Xin lỗi..."
"Thôi ngay, một tối nay ngươi xin lỗi mấy lần rồi? Bỏ đi!" - Satori cố làm mặt giận, nhưng giọng nói mỏng manh của cô không thể hiện nổi cảm xúc giận dữ.
Cô không giận nổi, một khi đã thấy con người khô khan này lo sợ cho mình thế nào, ân hận và trách cứ bản thân ra sao. Youki đã phơi bày suy nghĩ của mình đến tận tim gan, và đã làm điều đó hoàn toàn vô thức trong những diễn biến căng thẳng nhất của trận chiến sinh tử vừa rồi.
Satori hiểu rằng, con người ấy mang gánh nặng tâm lý lớn nhất, vì hắn hoàn toàn là người ngoài cuộc đối với những diễn biến chính từ lúc đó đến tận bây giờ.
Bởi vậy, gánh nặng ấy cần được dỡ bỏ.
"Youki?"
"Sao?"
"Yukari đang ở đâu?"
Youki cảm thấy bất ngờ về câu hỏi này. Chẳng phải...
"Đừng lo. Yukari vẫn an toàn. Ta xin lỗi vì đã không nói được cho ngươi biết."
Satori mỉm cười khi thấy khuôn mặt của Youki đã giãn ra. Đây chính là phản ứng mà cô muốn thấy, bởi cô đã không kịp nhìn xem hắn phản ứng thế nào, khi thấy mình còn sống.
"Youki, ta nhận ra điều này từ lúc đó cơ. Yukari vẫn duy trì suy nghĩ, và đã hướng dẫn cho ta cách phối hợp hành động với ngươi. Nhưng chính vì thế, bây giờ ta cần quay lại với Yukari, để tiếp tục trao đổi thông tin."
"Không cần đâu, Satori."
Một giọng nói vang lên khe khẽ, vừa đủ cho hai người nghe. Satori và Youki thấy hiện ra một quầng sáng màu tím nhạt nhòa trước mắt.
"Vị trí hiện giờ của các ngươi tương đối an toàn. Tạm thời đừng di chuyển."
"Đại nhân!"
"Youki, ngươi thật lòng nghĩ là ta đã chết hay sao?"
"..."
"Không sao, các ngươi đã chiến đấu rất tốt. Nhờ khoảng thời gian đó, ta đã hoàn thiện chỉ mục khu vực và đưa được Ran vào đây?"
"Ran đã vào được đây sao?" - Youki ngẩng đầu nhìn về phía đám khói bụi mịt mù và rực sáng.
"Đúng vậy. Với tình huống hiện giờ, chúng ta có hai vấn đề. Satori, ngươi gặp Koishi rồi chứ?"
"Vâng, nhưng... có gì đó..."
"Đó là vấn đề thứ nhất. Sự tồn tại của Koishi vốn đã suy yếu từ trước, thế rồi nó lại rời khỏi nhà, rời xa những người thân duy nhất biết đến nó. Đây sẽ là kết cục tiềm tàng của tất cả chúng ta, một khi hoàn toàn bị lãng quên. Hiện giờ yêu giới vẫn chưa đến nỗi suy tàn, nhưng Koishi thì đã bắt đầu tan biến thành các mảnh thông tin rời rạc."
"Không... Yukari, tôi phải làm gì để cứu nó?"
"Đừng quá lo. Sự hiện diện của ngươi ở đây, nơi có mật độ phép thuật dày hơn bên ngoài, là đủ để đảo ngược tiến trình đó. Vấn đề là phải đưa các mảnh thông tin về với nhau. Satori, khi nãy nó đã cố cứu ngươi, và ta đã bắt được một mảnh thông tin trong túi không gian đây rồi. Trong thời khắc đó, ý thức của ngươi cũng đã rơi vào kẽ hở không gian, bởi thế ta mới tin rằng ngươi đã gặp nó.
"..."
"Tuy vậy, đương còn một mảnh thông tin nữa, có đủ sức mạnh để can thiệp vào thực tế. Nó đã nhiều lần tác động lên vu nữ kia. Hiện giờ, nếu nó quyết định can thiệp vào trận chiến, thì sẽ rất nguy hiểm cho nó."
"Đại nhân, vậy phải tìm cách để Ran dừng tay lại."
"Đó sẽ là nhiệm vụ của ngươi, Youki. Ta sẽ theo dõi bất cứ dấu hiệu lạ nào, để sẵn sàng bắt giữ mảnh thông tin còn lại của Koishi. Satori, ngươi cũng có thể tiếp cận nếu muốn. Ta sẽ bảo đảm an toàn cho ngươi, miễn là đừng quá liều lĩnh."
"Yukari, xin đừng để Koishi gặp nguy hiểm, xin hãy bảo Ran dừng tay lại!"
"Satori, ta cũng rất muốn mọi chuyện đơn giản như vậy. Có điều, vấn đề thứ hai của ta là một nhóm kẻ địch đến sau. Ta phát hiện ra chúng lúc lập chỉ mục khu vực. Chúng là bộ binh vũ trang mạnh, ngay cả Youki cũng chưa từng đối đầu với thứ quân này."
"Đại nhân, vậy phải xử lý thế nào với chúng?"
"Hiện giờ ta chưa làm rõ được năng lực và động cơ của chúng, và vì chúng vẫn án binh bất động nên ta sẽ phải làm điều tương tự. Ta muốn giữ yếu tố bất ngờ đến phút cuối cùng."
"Đã rõ, thưa đại nhân. Vậy bây giờ tôi sẽ quay lại đó với Ran."
"Hãy cẩn thận. Vu nữ kia đã triệu hồi thần linh nhập thể, hiện giờ cô ta hầu như ngang cơ với Ran. Ta không tin là Ran thua được, nhưng tình hình kéo dài sẽ gây bất lợi cho Koishi. Ngăn cả hai lại cho ta. Rút lui hay dứt điểm đối phương, tùy ngươi quyết định."
"Rõ!"
Youki hít một hơi thật sâu. Nắm chắc Hakurouken, ông rảo bước quay trở lại sân đền. Theo sau ông, cách một quãng đủ xa, Satori lững thững đi bộ theo.
"Đừng, Satori. Cứ đợi ở đây đi, trong đó nguy hiểm lắm."
"Ta... ta phải đi theo ngươi chứ. Koishi đang ở trong đó. Ta sẽ cảm nhận được nó đang ở đâu, và đưa nó về."
Youki không nói gì thêm nữa. Đến giờ, có cố gắng thuyết phục cô gái này cũng chẳng ích gì. Hơn nữa, với những gì mà cô đã thể hiện, thì Youki không khỏi cảm thấy khâm phục.
"Cầm lấy này, Satori."
Satori ngỡ ngàng khi thấy Youki đưa Hakurouken về phía mình. Nắm lấy bàn tay nhỏ bé và run rẩy của cô gái, Youki trao lại thanh kiếm báu với một nụ cười ấm áp.
"Hãy giữ khoảng cách, theo dõi tình hình thật sát sao, cô sẽ an toàn."
"Ta... cảm ơn. Nhưng còn ngươi thì sao?"
Youki rút từ trong ống tay áo ra một thứ gì đó, có vẻ giống như nông cụ. Satori không nhận ra nó. Một cái... xẻng? Nhưng có cán ngắn, và lưỡi hẹp?
"Nó là cái bay, thường dùng để xới đất trong vườn." - Youki vừa đi vừa giải thích. - "Satori, có lẽ cô là tiểu thư cành vàng lá ngọc nên chưa biết. Lúc nào về nhà, có lẽ cô nên dành chút thời gian với những người lao động chân đất như chúng tôi. Ngoài này cũng có rất nhiều điều đáng để mà học hỏi đấy."
"Ngươi... đồ ngốc, ngươi biết gì chứ?" - Satori lúng túng phản bác. - "Ta cũng làm việc rất nhiều, làm từ sáng đến đêm, từ đêm đến sáng. Đâu phải cứ chân lấm tay bùn mới là lao động?"
"Phải, phải, tôi xin lỗi, haha."
"Ngươi lại xin lỗi nữa rồi. Đi nhanh lên đi!"
"Mà này, cô đã từng trông thấy bông lúa bao giờ chưa?"
Satori lắc đầu. Con người kia cứ thế cắm cúi vừa đi vừa nói, mà hình như hắn còn quên mất mình đang đi với ai.
Hắn biết những tình huống khốc liệt thế này không dành cho cô. Hắn sợ. Một nỗi lo sợ vu vơ mà ngay cả Satori cũng phải khó khăn lắm mới nhận ra. Có lẽ hắn còn chẳng biết là mình đang sợ điều gì, cái con người dám chém cả thần cả quỷ ấy. Thế nhưng, những gì hắn bộc lộ ra ngoài một cách vô thức, đó là những lời nói cũng vu vơ không kém, về bất cứ chủ đề gì mà hắn có thể nghĩ ra.
Bằng những câu chuyện nhảm nhí, hắn cố che lấp đi cái nỗi sợ, mà hắn biết rõ là đang lởn vởn trong đầu cô, nhưng lại không ngờ nó cũng đang đè nặng trong lòng hắn.
"Youki."
"Gì cơ, cô muốn hỏi về..."
Không để con người ấy nói hết câu, Satori nhào tới, nhảy lên choàng tay qua cổ Youki.
"Cõng ta đi."
Youki luống cuống đưa một tay ra sau đỡ lấy cô.
"Ta sẽ không sao đâu, vì thế, ngươi không cần nói gì thêm nữa."
"... Được rồi."
Có thêm một Satori trên vai không khiến Youki chùn bước. Ông chỉ thở dài, khi một lần nữa nhận ra cô gái này nhỏ bé dường nào.
"Sau hôm nay, cô sẽ đi đâu?"
"Ta à... ta sẽ đi theo Yukari. Đến bất cứ nơi đâu cần đến. Còn ngươi thì sao?"
"Tôi nghĩ mình sẽ về nhà. Mặc dù, thật ra với tôi nơi đó không hẳn là nhà."
"Ngươi cũng bỏ nhà đi giống Koishi của ta à?"
"Ừ... đại loại thế. Chuyện phức tạp lắm."
"Youki."
"Sao?"
"Ta không biết tình huống nào đã khiến ngươi bỏ nhà ra đi. Có điều, nếu ngươi có một nơi để về, thì nơi đó đã gọi là nhà rồi."
Satori thoáng thấy một nét buồn trong lòng Youki. Tựa đầu vào vai ông, cô nói tiếp.
"Đừng chạy trốn, Youki. Cái điều gì đó làm ngươi phải ra đi, bấy lâu nay ngươi vẫn chỉ chôn giấu nó trong tim mà thôi. Dù có chôn chặt đến đâu, hay chạy đi xa từng nào, thì ngươi cũng đâu thể trốn chạy được trái tim mình."
"..."
"Về đi, Youki. Xa nhà chỉ một ngày cũng đã là quá lâu rồi. Có thể với ngươi chỉ là một ngày, nhưng với những người ở nhà, một ngày thiếu vắng người thân như dài cả trăm năm đấy, ngươi có biết không?"
"Satori, tôi... xin lỗi."
"Đồ ngốc, ngươi... ngươi cứ xin lỗi ta làm gì? Ta... mà không, dù ai đang chờ ở nhà cũng thế, cũng chỉ mong người mà mình yêu thương quay về thôi. Ai mà giận ngươi làm gì cơ chứ?"
Không hẹn mà cũng chẳng hay, cả hai bất giác mỉm cười.
Youki tiến những bước cuối cùng lên đến sân đền. Ông nhẹ nhàng đặt Satori xuống, rồi quay lại nhìn cô.
Satori gật đầu. Cả hai bước vào một vùng sáng mịt mờ khói bụi.
Họ ngạc nhiên nhận ra mình đang tiến vào một đồng cỏ bao la. Cỏ xanh trải xa ngút tầm mắt, dập dìu dưới ánh trăng vằng vặc đêm rằm.
Chỉ ngay trước mắt họ thôi, những dấu vết hủy diệt tàn khốc vẫn còn in nguyên trên thảm cỏ. Nhìn theo dấu này về phía xa, có thể thấy hai hình bóng đang chìm trong ánh sáng rực rỡ, đối đầu nhau không khoan nhượng qua những cú đánh ăn miếng trả miếng nảy lửa. Những vạt cỏ khổng lồ cùng đất đá bị đánh văng khắp bốn bề, rồi rơi xuống như một trận mưa bao trùm lên họ.
Youki cúi thấp người ẩn mình trong cỏ, rồi từ từ tiến vào theo đường vòng. Satori, tay nắm chặt kiếm, chậm chạp bước theo.
Đến giờ, cô vẫn chưa cảm nhận được một dấu hiệu nào của Koishi cả. Cô chỉ biết gật đầu, khi Youki ra hiệu giữ khoảng cách.
Ước chừng đã đủ gần, Youki bắc tay lên gọi lớn.
"RAN ƠI!!!"
Gần như tức thì, từ phía trước vang lên một giọng nói thân thuộc.
"Tôi đây, Youki! Anh dậy rồi đấy à? Vết thương thế nào rồi?"
Mặc dù vậy, chiến cục khốc liệt hoàn toàn không có thay đổi gì.
"Tôi ổn rồi, cảm ơn cô..."
"Youki."- Ran chợt nghiêm giọng. - "Anh đã hứa với tôi thế nào?"
"Tôi..."
"Rằng anh sẽ trở về an toàn, đúng chứ?"
"... Phải, đúng thế."
Những đòn tấn công trong màn mưa cỏ bắt đầu trở nên mãnh liệt hơn. Như một cơn lốc đang thành hình, cỏ cây xung quanh Youki ngả nghiêng khắp lượt, khi từng trận gió phẫn nộ táp vào mặt ông.
"Ran, nghe này..."
"Nói đi."
"Thật sự là tôi vẫn an toàn, đúng không? Dù tôi biết mình sẽ chẳng thể sống sót nếu không có Yukari đại nhân và Satori, cũng như nếu cô không can thiệp kịp thời..."
"Anh BIẾT sao?"
"Được rồi, tôi không cẩn thận, là lỗi của tôi...?!"
Một luồng sáng văng tới ngang mặt, cắt ngang lời Youki. Ông chỉ vừa kịp đưa cái bay về phía trước, xẻ luồng sáng ấy về hai bên. Trong tay ông, lưỡi bay lập lòe một màu trắng nhờ lạnh lẽo và huyền ảo, sắc màu mà chỉ có thể là của cái chết...
Thoáng chốc, một quầng sáng rực rỡ đã bao trùm lên toàn bộ khu vực phía trước Youki. Ông trông thấy ở đó hình bóng của Ran, đang quay lưng về phía mình và dang hai tay ra chắn ngang.
"Chạy đi!" - Ran giận dữ. - "Anh còn chờ gì chứ, muốn mình bị thương nữa à?"
"Nhưng tôi không thể đi được. Ran, nghe này, trận chiến phải dừng lại ngay!"
"TẠI SAO?" - Vừa nói, Ran vừa gạt phăng một đòn đánh dữ dội.
Lúc này, Satori mới bước lại, nhỏ nhẹ lên tiếng.
"Ran, hiện giờ Koishi đang ở trong này. Tôi lo cho sự an toàn của nó, vì thế xin đừng tiếp tục cuộc đấu này nữa."
"... Vậy sao?"
Có vẻ như Ran đã phần nào bình tĩnh trở lại. Nhưng trận chiến thì vẫn khốc liệt như cũ. Những đòn tấn công từ xa vẫn lạnh lùng giáng xuống vị trí của Ran, bắt cô phải liên tục chống đỡ.
"Youki, anh thấy không. Dù tôi có muốn dừng tay, nhưng kẻ thù có cho tôi dừng đâu?"
"..."
"Anh biết mình sai thế nào chưa? Anh quá tốt. Anh QUÁ tốt! Anh nghĩ rằng tốt với kẻ thù, thì chúng cũng sẽ tốt với anh. Anh nghĩ rằng quay lưng lại với kẻ thù là để bày tỏ thiện chí và lòng tin. Anh tự tin là mình có thể đỡ và gạt được mọi vũ khí. Còn kẻ thù của anh, chúng đâm sau lưng anh bằng những thứ mà ngay cả anh cũng không ngờ."
"Ran..."
"Anh biết vì sao tôi bắt anh phải hứa với tôi không?"
Giọng nói của Ran như nghẹn lại.
"Anh có hiểu người ta cảm thấy thế nào, khi phải ngồi ngoài cuộc từng ấy thời gian không?"
"..."
"Cả quãng thời gian ấy, tôi biết là mình không thể làm gì cho anh. Cũng như mọi khi vậy, đúng chứ? Tôi đã nghĩ là hơn hai trăm năm rồi, mình đã phải quen với việc này rồi, và dù thế nào thì anh cũng sẽ ổn thôi."
Ran đưa cả hai tay lên, đỡ lấy một đợt tấn công hiểm hóc.
"Youki, tại sao anh không để tôi tin?"
Đòn đánh khiến cô bị đẩy bật trở lại, khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng.
"Ừ thì đó chỉ là ảo tưởng của tôi cũng được... nhưng tại sao?"
Không để cô ngơi tay, một đợt tấn công mới còn mạnh hơn lập tức giáng xuống.
Dù biết cơ hội ngày càng nhỏ, Ran vẫn phải đưa tay lên đỡ lấy nó.
Nhưng cô bỗng khựng lại, khi nhận ra hơi thở lạnh lẽo của Youki từ phía sau. Không chần chừ, ông lập tức đưa lưỡi bay lên, xẻ dọc toàn bộ đòn tấn công đang đà tới. Cánh tay ông hạ xuống rồi choàng qua cổ Ran, ôm chặt lấy cô.
"You... ki?"
Youki bỗng đưa cả cánh tay trái lên, choàng qua bờ vai run rẩy của Ran.
"..."
"Tôi vẫn ổn, Ran. Tôi không sao thật mà."
Ran lặng lẽ khóc.
Cả đất trời như ngừng bặt.
Satori, dù chứng kiến những cảm xúc đầy mâu thuẫn trong lòng Ran đã đồng loạt lắng xuống, vẫn không thấu hiểu được đây là niềm vui hay là nỗi đau. Có lẽ, giống như những gì Ran đã bày tỏ với riêng Youki, người ta luôn có những điều trong lòng mà không thể nói ra, những điều mà giờ đây cô chỉ có thể bộc bạch bằng những giọt nước mắt.
Dĩ nhiên, dù Satori có hiểu, thì đó vẫn là những điều không thể nói ra thành lời.
Một thứ thật lạ, mà cũng thật quen.
<< Koishi... Em đang ở đâu? >>
Cô chỉ luôn mong ước một điều giản dị, đó là có thể gửi những ý nghĩ của mình đến được với người em gái đáng thương ấy.
Nhưng sự chú ý của cô nhanh chóng hướng về phía một hình bóng đang chậm rãi tiến lại gần. Dáng vẻ của người nữ thủ từ đền Hakurei là thứ mà cô không thể nào quên, thế nhưng từ đó lại toát lên một phong thái hoàn toàn xa lạ.
"Ta đã không hiểu tại sao đối phương của ta dừng lại." - Vẫn là giọng nói trong trẻo khi nãy, nhưng thay cho vẻ xa cách thì lại là một cảm giác ấm áp vô cùng.
"Con gái của Inari, ngươi không còn muốn ra tay nữa sao?"
Ran lặng lẽ lắc đầu, hơi thu mình lại trong vòng tay của Youki.
Còn Youki, chứng kiến hào quang rực rỡ tỏa ra từ vu nữ Hakurei, thì biết rằng mình đang đối diện với một vị thần.
"Xin thần linh thứ lỗi vì đã mạo phạm. Tôi là Konpaku Youki, thủ từ của Bạch Ngọc Lâu. Dám hỏi quý tính cao danh của thần linh ạ?"
"Ta là Hachiman, thần bảo hộ của võ sỹ." - vị thần mỉm cười qua khuôn mặt ngọc ngà của vu nữ Hakurei. - "Hơn một nghìn năm trước, ta đã nhận lời bảo hộ cho các võ sỹ đối đầu với Saigyou Ayakashi. Ngày hôm nay, khi nhận được lời hiệu triệu của vu nữ Hakurei, ta không nghĩ rằng mình có cơ hội gặp lại một thành viên dòng họ Konpaku."
"Vô cùng hân hạnh." - Youki thành kính cúi đầu.
"Đối thủ của ta ngày hôm nay là Cửu Vĩ Hồ Ly, một đại yêu quái có sức tàn phá kinh khủng, cũng như một cái đầu rất thông minh và một cặp mắt vô cùng nhạy bén. Nhân gian thường cầu xin thần linh chúng ta giúp sức diệt trừ những yêu quái này, nhưng vu nữ Hakurei chỉ đơn giản cầu xin được bảo vệ. Bởi thế, ta sẽ không đi đến tận cùng, nếu các ngươi đồng ý dừng tay. Hãy nhân từ với loài người, vì họ chỉ là những sinh vật yếu ớt và mong manh."
"Xin đa tạ thần linh đã gia ơn. Tôi xin hứa sẽ dừng tay tại đây, xin lấy danh dự và tính mạng của mình ra đảm bảo lời hứa này."
"Tốt." - Hachiman mỉm cười với cung cách của một triết gia khả kính, đồng thời hướng về phía Satori. - "Còn ngươi, yêu quái, ngươi tìm kiếm điều gì trong trận chiến này?"
"Tôi..." - Satori lúng túng. - "Tôi có một người em gái lưu lạc. Hiện giờ nó đang ở đây, nhưng tôi chưa tìm thấy nó đâu cả. Tôi sợ đao kiếm vô tình có thể làm nó tổn thương, nên chỉ muốn mọi người dừng tay lại mà thôi."
"Ta hiểu rồi. Ngươi không cần lo lắng, yêu quái đó đã ngủ yên ở phía đằng kia. Ta đã cố gắng đưa trận chiến đi xa khỏi khu vực đó, nhưng bây giờ chúng ta có thể quay trở lại."
Satori rụt rè nắm lấy bàn tay rực rỡ của vu nữ Hakurei. Dưới ánh trăng rằm, cả hai rảo bước băng qua đồng cỏ rộng mênh mông, nay đã trở nên yên bình sau trận chiến vừa qua.
Cô ngoái lại một lần để nhìn Youki, lúc này đã ngồi xuống trên thảm cỏ, và cả Ran, vẫn đang yên bình trong vòng tay người võ sỹ.
"Ngươi có nỗi lòng gì sao, yêu quái?"
"... Sao ạ?"
"Thần linh luôn sẵn sàng lắng nghe tâm ý của chúng sinh. Mở lòng ra trước thần linh, cũng tức là tự giải thoát bản ngã khỏi những sợi dây trói buộc chính mình."
"Tôi... tôi không sao, tôi ổn."
"Ta hiểu rồi. Ngay cả Con Mắt Của Hoàng Cung cũng sợ bị kẻ khác nhìn thấu cõi lòng chính mình, đúng không nào?"
"..."
Satori cúi đầu không nói.
"Thôi được. Việc của chúng sinh, tùy chúng sinh định đoạt. Kỷ nguyên này đã là kỷ nguyên của con người. Không chỉ yêu quái, mà ngay cả thần linh cũng sẽ chỉ có một kết cục mà thôi."
"Hachiman..."
"Chúng ta mới đầu đều là những ý niệm của con người, và cuối cùng, dù sớm hay muộn, cũng sẽ chỉ còn là những ý niệm. Một yêu quái như ngươi, một thần linh như ta, đến nay vẫn còn tồn tại được, là vì ý niệm về chúng ta vẫn còn được duy trì đủ mạnh. Nhưng em gái ngươi, Komeiji Koishi, vẫn còn tồn tại trên đời bất chấp bản chất tự phủ nhận mạnh mẽ, bất chấp cả số lượng người thân ít ỏi. Đó là minh chứng về sức mạnh của tình cảm mà các ngươi đã dành cho nó. Vì thế, Satori, ngươi có quyền tự hào về bản thân mình."
Satori mỉm cười. Một nụ cười hạnh phúc bởi lời ngợi khen của đấng thần linh... và cũng bởi nhận ra khuôn mặt thân thương của một cô gái đang say giấc nồng...
"... Youki."
"Sao vậy, Ran?"
"Anh... lạnh quá."
"Ừ, bấy lâu nay tôi vẫn vậy mà."
"... Youki."
"Ừ."
"Nếu tôi gặp anh trước cô ấy, liệu rằng... tôi có cơ hội nào không?"
"Ran, không có tiểu thư, thì chắc gì tôi đã được gặp cô. Mà dù cô có gặp tôi, thì chắc gì tôi đã là con người như bây giờ, đúng không?"
"Số phận nghiệt ngã quá, Youki. Mà anh cũng bất công với tôi quá. Làm sao tôi có thể cạnh tranh nổi với một cô gái đã không còn trên cõi đời này. Ngay cả khi tôi đang ở trong vòng tay anh, tôi cũng không thể được ở gần anh như là cô ấy..."
Im lặng một lát, Ran nói tiếp.
"Tôi chỉ nói vậy thôi, chứ chẳng có ý trách móc. Dù gì thì với Yuyuko, anh còn tỏ ra bất công hơn cơ. Anh không hề thừa nhận cô ấy, mặc dù Yuyuko vẫn là Yuyuko. Theo một cách nào đó, có thể nói cô ấy vẫn đang sống, vẫn đang hiện hữu, và chính cô ấy mới là người cần anh nhất, anh có biết không?"
"Ran à... Tôi biết mình có lỗi với tất cả mọi người. Hãy cứ coi đó là sự cố chấp của cá nhân tôi đi. Cô hiểu cảm giác của tôi mà, đúng không? Giống như, tại sao một đại yêu quái đã trải qua nghìn năm tu luyện như cô lại cứ khát khao trở thành một người trần mắt thịt? Như vậy không phí hoài lắm sao?"
"Đúng rồi. Một cuộc đời vỏn vẹn mấy chục năm, sống như một con người yếu ớt và mong manh để rồi chết đi mãi mãi, nghe thật buồn tẻ đúng không? Nhưng như hoa anh đào sớm nở tối tàn, những cuộc đời ấy đều rất đẹp, và con người vẫn luôn có cái để mà nhớ về cuộc đời của họ. Tôi cũng muốn trở thành một bông hoa như thế, thay vì làm một cành cây trường tồn qua năm tháng mà chẳng có nụ hoa nào."
"Cuộc đời con người thật sự đẹp lắm sao?"
"Ừ, đẹp lắm. Một cái đẹp đáng để sống và cũng đáng để chết."
"Vậy nếu ngay bây giờ được làm người, thì cô đã tìm được vẻ đẹp ấy chưa?"
"Anh biết rồi còn hỏi." - Ran chợt mỉm cười đầy ẩn ý. - "Nhưng vì điều đó chưa đến, nên tôi vẫn sẽ đợi chờ."
"Vậy chẳng phải cô cũng giống như tôi hay sao? Cả hai chúng ta đều đang đợi chờ những điều không bao giờ đến, đúng không?"
"Không đâu, Youki ạ. Tôi khác mà. Tôi vẫn còn anh để đặt niềm tin. Chừng nào anh còn sống, thì tôi còn đợi được."
"Ran, tôi..."
"Và không phải chỉ có mình tôi đợi anh đâu, anh biết đấy. Cô ấy đã đợi anh suốt hơn hai trăm năm rồi. Từng ấy thời gian, anh không nhìn mặt cô ấy một lần nào. Anh tàn nhẫn lắm, biết không hả, Youki?"
Youki thở dài.
"Tôi biết rồi. Nếu không có gì thay đổi, thì ngày mai tôi sẽ về, đúng không?"
"Tốt nhất là như thế. Anh cứ chuẩn bị tinh thần trước đi là vừa. Một tháng tới có lẽ anh sẽ chỉ ở nhà thôi. Sau đó mọi việc sẽ bắt đầu, vì thế hãy giữ gìn sức khỏe."
Nói đến đây, Ran chợt ngồi dậy, dịu dàng đặt tay lên vai trái Youki.
"Chỗ này thế nào rồi?"
"Cử động được và có cảm giác bình thường trở lại rồi. Đừng lo."
"Quả nhiên là Ayakashi vẫn còn chiếu cố đến anh."
"Thấy chưa, đâu cần phải quá lo, tôi vẫn lành lặn trở về như mọi khi mà. Lần này cô làm tôi sợ đấy."
"Cái gì cơ, là anh đấy! Anh tưởng có thể tùy tiện mạo hiểm tính mạng mình như thế à? Trường sinh đâu phải là bất tử, nếu anh chết thì ngay cả Ayakashi thời hoàng kim cũng không thể cứu được anh đâu."
"Được rồi, được rồi..."
"Đấy, anh thấy vì sao người ta lo cho anh chưa?"
"Cảm ơn cô, Ran, và cũng... xin lỗi cô."
"Tôi không cần lời xin lỗi của anh. Trời ạ, nếu anh thật sự coi trọng tôi đến thế, thì đừng bao giờ để mình phải nói lời xin lỗi mới phải."
"Cô cứ làm như tôi bại trận thương tật suốt ngày không bằng ấy." - Youki vỗ ngực cười khoái chá. - "Nghìn năm đâu dễ có đến lần thứ hai."
"À thế à, hay là để tôi đấm anh một cái nhé?"
Cả hai ôm nhau cười sảng khoái. Chẳng mấy khi họ có dịp để ôn lại cái tình cảm đặc biệt mà cũng không kém phần éo le của mình.
"Thôi được rồi, đến lúc phải đi rồi." - Youki vươn vai rồi đứng dậy, chìa tay ra đỡ lấy Ran.
"Satori đã tìm thấy em gái cô ấy chưa không biết."
Cả hai lại dắt tay nhau đi trên đồng cỏ, hướng về phía mà Satori đã đi.
"Ran, vừa nãy tôi quên không hỏi... thế đây là đâu?"
"Chỉ là một túi không gian thôi. Tôi cần một địa điểm biệt lập để cách ly trận chiến khỏi ngôi đền. Chính xác ra, thì nó cách chân núi cũng không xa lắm đâu."
Từ chỗ mình, cuối cùng họ đã thấy cô gái yêu quái và vu nữ Hakurei đang ngồi nhìn nhau chăm chú, có vẻ như đang nói chuyện gì vô cùng nghiêm túc.
"Youki này, thật ra..."
"Sao?"
"Từ đây, tôi có thể nghe được bọn họ đang nói chuyện gì."
"Thế à, nói tôi nghe với nào."
"... Không, bí mật." - Ran mỉm cười tinh quái.
"Ờ, thế mà cũng khoe."
Satori đã trông thấy Youki và Ran. Cô đứng dậy, vẫy vẫy tay ra hiệu.
"Satori, mọi việc thế nào rồi?" - Ran tiến đến trước tiên.
"Ổn rồi, cảm ơn cô. Tôi tìm được cơ thể của Koishi rồi, hãy đưa nó về nào."
"Hachiman." - Youki lên tiếng. - "Xin hỏi, điều gì sẽ xảy ra với vu nữ Hakurei?"
"Vu nữ Hakurei sẽ nhớ những gì đã xảy ra ở đây." - Hachiman mỉm cười. - "Còn cô ấy coi đó là thực hay mơ, thì ta không bàn. Chỉ biết, cô ấy sẽ còn ngủ khá lâu mới dậy được, vì thế, khi rời khỏi đây, hãy bỏ chút công sức ra chăm sóc cho cô ấy."
"Vâng, tôi hiểu rồi. Xin đa tạ thần linh đã chỉ giáo."
"Youki, ta gặp ngươi chưa được bao lâu, nhưng đã thấy ngươi có tiềm năng vô cùng to lớn. Trong một thế giới hoàn toàn là ý niệm, ngươi lại có khả năng cắt đứt các ý niệm, và vũ khí nào trong tay ngươi cũng phát huy năng lực tương tự. Ta thật sự không mong mình sẽ gặp phải ngươi lần nữa trong thế đối đầu."
"Với tôi cũng vậy, thưa thần linh."
"Còn ngươi, Cửu Vĩ Hồ Ly, ngươi là kẻ vô cùng chu đáo, khi đã sắp xếp cả một không gian riêng cho tình huống đối đầu ngày hôm nay. Ngươi đã chứng tỏ thực lực siêu phàm của mình, bên cạnh bản năng bảo vệ cho những kẻ mà ngươi thật sự trân trọng. Ngươi là một yêu quái vô cùng đặc biệt, và ta chúc ngươi lời chúc của một thần linh, rằng ngươi sẽ tìm được hạnh phúc cho bản thân mình."
"Xin đa tạ." - Ran mỉm cười, cúi đầu.
"Satori, chuyện của ngươi, chúng ta coi như đã bàn xong, đúng không nào?"
"Vâng, đúng thế." - Satori khẽ gật đầu. Cô nắm lấy bàn tay của Koishi, trìu mến nhìn vào gương mặt đang say ngủ của em gái mình.
"Vạn sự tùy duyên, hãy trân trọng những cơ hội mà mình đang có, cũng như sẽ có. Ngươi đủ thông minh để biết mình nên đi về đâu, hãy cứ sống như vậy là ổn."
Satori im lặng nhích tới, ôm chặt lấy cánh tay của vu nữ Hakurei. Người vu nữ mang ý chí của thần linh trìu mến xoa đầu cô gái yêu quái.
"Đến lúc ta phải đi rồi. Hãy bảo trọng. Chốn trần gian này đã trở nên khắc nghiệt hơn rất nhiều rồi đấy."
Hachiman vừa dứt lời, thì hào quang bao quanh vu nữ Hakurei cũng vụt tắt. Cô ngả người vào Satori, khiến cả hai suýt nữa đổ nhào. Ran lập tức lao tới, kịp thời đỡ được người vu nữ đang say ngủ, trong khi Satori quay sang ôm lấy cô em gái Koishi.
"Chúng ta cũng về nào." - Ran đưa tay lên như vén một bức màn vô hình. Đồng cỏ mờ dần đi, rồi trước mắt cả ba lại hiện ra khung cảnh quen thuộc nơi sân đền.
"Chúng ta thật sự đã xong việc ở đây rồi nhỉ?"
"Không đâu, Ran." - Youki nói thầm. - "Yukari đại nhân bảo rằng, quanh đây vẫn còn có kẻ thù."
Và thật sự, kẻ thù đã đến.
Những gót giày nện rầm rập trên các bậc đá dẫn lên đền.
Những binh sỹ mũ vải, áo vải, dường như không có vẻ gì là đã sẵn sàng ra trận. Họ hô những khẩu lệnh kỳ lạ, rồi xếp hàng ngang thẳng tắp, chĩa mũi giáo về phía cả ba từ khoảng cách khá xa.
Youki nhìn kỹ lại thì thấy, những ngọn giáo của họ có thiết kế rất kỳ dị.
"Là súng hỏa mai, Youki." - Satori căng thẳng. - "Chúng sẽ tiêu diệt chúng ta từ khá xa, và ngươi không thể cắt đứt đường đạn bằng kiếm."
"Đừng nói vậy, Satori." - Một giọng nói lạ lùng chợt vang lên. - "Em biết làm thế nào để không một ai bị tiêu diệt mà."
Hàng quân rẽ về hai phía, mắt vẫn không rời mục tiêu. Một người đàn ông trong trang phục cảnh sát màu đen tiến về phía trước. Anh ta có khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sắc sảo và dáng đi chuẩn mực của một võ sỹ.
"Xưng tên đi." - Youki lạnh lùng. Ông nhận thức rất rõ thái độ và khí chất đầy đe dọa của đối phương. - "Ngươi là ai, và ngươi cần gì ở chúng ta?"
"Ta không có tên." - Người lạ mặt đáp. - "Thật trớ trêu, cũng bởi thế mà người ta lại gọi ta là Vô Danh. Tạm thời, các ngươi có thể biết ta là thủ từ Vô Danh của Thần Cung."
"Thần Cung? Thần Cung Ise?" - Ran kinh ngạc. - "Người của Thần Cung làm gì ở đây?"
"Có lẽ ta nên giải thích có đầu có đuôi một chút nhỉ? Nhưng không, chúng ta không có nhiều thời gian. Satori này, ta cần em quay trở lại. Về lý thì em đã mang đi một thứ mà không bao giờ nên rời khỏi Hoàng Cung. Còn về tình... lẽ ra em cũng không bao giờ nên rời khỏi đó."
Mềnh đã bảo tập 11 sẽ là tập cuối của phân đoạn 1 chưa nhỉ? Chưa à? May quá. :aunn5:
Tập này chính là
Câu trả lời là có. Ngay trong tập này cũng có những mẩu thông tin gợi nhắc về mối tình giữa Youki với Yuyuko của quá khứ. Còn nếu spoil cả nội dung phân đoạn 2, thì đó chỉ có thể là, Youki và Yuyuko của hiện tại đẹp đôi đến mức nào. Hãy cùng mềnh tưởng tượng ra mức độ đó, khi mà ngay trong tập này, Ran chỉ xuất hiện thôi cũng đã khiến Satori trở thành người ngoài cuộc.
Những điều chỉnh trong cốt truyện mà mềnh đã nói từ lần trước, mềnh có đưa ra một vài sợi dây đầu mối ở phần cuối tập này. Tập 11 có nội dung khá dài
Dù sao thì mềnh cũng cảm thấy khá hài lòng về tập này. Khi áp dụng lối quản lý thời gian mới, lần đầu tiên mềnh đã hoàn thành mục tiêu ban đầu là dành 7 tiếng mỗi tuần để viết truyện, bên cạnh việc viết giáo án và đứng lớp cho giờ giảng thực tập đầu tiên (cũng đã hoàn thành tương đối xuất sắc). Đây là tiền đề quan trọng để tiếp tục phấn đấu, tiếp tục tận dụng thời gian trong ngày. Câu trả lời đã có: duy trì sở thích/đam mê trong khi giữ vững hiệu quả công tác, đó là việc hoàn toàn nằm trong tầm tay.
Được sửa bởi Đom Đóm ~1991~ ngày 26/2/2018, 5:49 am; sửa lần 1.
- Waifu
dungVH
Member - Waifu Order : Waifu,b1-1-999,b2-43-999,b3-44-999,b4-52-999,b5-2-999. :
Online Offline Posts : 383Power : 2128Faith : 846Ngày tham gia : 08/06/2016Địa điểm : Dưới mồ.
Re: Xung đột Gensokyo - Mặt Trăng thời cận đại: Cuộc chiến mà Akyuu chưa từng biết
Văn hay quá. Trước tiên xin mọi người cho một tràng pháo tay. Forum toàn thánh văn, thơ. :aunn11: Chả bù cho mình...
Thật lòng mà nói thì, từ chương đầu cho đến chương cuối của fic, cứ đọc mỗi dòng, mỗi đoạn là lại ngẫm một lúc, rồi tưởng tượng ra mỗi khung truyện khác nhau tiếp nối như trong một cuốn Doujinshi Touhou Fanbook vậy. Nó quá hay cho một cuốn doujinshi. Cụ thể hơn là mình đã có ý định thử vẽdoujinshi tranh minh họa cho bài fic này ngay từ khi đọc hết chương đầu. Và ý định vẫn còn là ý định, nó kéo dài cũng hơn cả năm nay, thấy Đóm vẽ rồi lại thôi. :th8: Đúng vậy, nói thì dễ hơn làm rồi. :aunn14: Sau này cũng sẽ bận nhiều hơn vì sẽ có nhiều việc quan trọng hơn cần phải thực hiện, nhưng dù sao thì đam mê vẫn là đam mê, không thể bỏ được, và nếu có thể thì chỉ một bức thôi cũng đủ, nhất định mình sẽ phải vẽ một bức minh họa cuối fic mới được.
Tâm sự thế đủ rồi, giờ là phần bình luận và bonus:
Satori chương này tsundere thấy rõ. :th13:
Youki no harem hay là mối tình tay bốn? Liệu chương sau có đến lượt Ran? Mời các bạn đón xem.
P/s: Đọc chương này xong cứ tưởng Ran & Youki là đẹp đôi nhất rồi, Đóm làm mình bất ngờ quá... Nghe xong lại càng muốn hóng...
Bonus: Cả chương 11 này có đến 12 từ "Xin lỗi"... :maribel17:
Thật lòng mà nói thì, từ chương đầu cho đến chương cuối của fic, cứ đọc mỗi dòng, mỗi đoạn là lại ngẫm một lúc, rồi tưởng tượng ra mỗi khung truyện khác nhau tiếp nối như trong một cuốn Doujinshi Touhou Fanbook vậy. Nó quá hay cho một cuốn doujinshi. Cụ thể hơn là mình đã có ý định thử vẽ
Tâm sự thế đủ rồi, giờ là phần bình luận và bonus:
Satori chương này tsundere thấy rõ. :th13:
- Spoiler:
- ...
Youki thoáng chút ngạc nhiên khi thấy cô gái yêu quái trong tay mình tỉnh dậy và bắt đầu cựa quậy. Cô gái phồng má, trợn mắt một cách dữ tợn, đồng thời lấy tay khẽ vẩy vẩy lên vai ông.
Đặt Satori xuống đất, Youki thở dài.
"Thật sự cảm ơn cô. Cô đã làm quá tốt, chính tôi cũng không thể tin nổi."
"Ngươi..." - Satori cúi đầu thở dốc, một tay chống xuống đất, tay kia run rẩy chỉ về phía Youki. - "Ngươi... cảm ơn ta hả? Ngươi vừa làm ta suýt chết ngạt... biết không?"
"Vậy sao? Xin lỗi..."
"Thôi ngay, một tối nay ngươi xin lỗi mấy lần rồi? Bỏ đi!" - Satori cố làm mặt giận, nhưng giọng nói mỏng manh của cô không thể hiện nổi cảm xúc giận dữ.
Cô không giận nổi, một khi đã thấy con người khô khan này lo sợ cho mình thế nào, ân hận và trách cứ bản thân ra sao. Youki đã phơi bày suy nghĩ của mình đến tận tim gan, và đã làm điều đó hoàn toàn vô thức trong những diễn biến căng thẳng nhất của trận chiến sinh tử vừa rồi.
Satori hiểu rằng, con người ấy mang gánh nặng tâm lý lớn nhất, vì hắn hoàn toàn là người ngoài cuộc đối với những diễn biến chính từ lúc đó đến tận bây giờ.
Bởi vậy, gánh nặng ấy cần được dỡ bỏ.
"Youki?"
"Sao?"
"Yukari đang ở đâu?"
Youki cảm thấy bất ngờ về câu hỏi này. Chẳng phải...
"Đừng lo. Yukari vẫn an toàn. Ta xin lỗi vì đã không nói được cho ngươi biết."
Satori mỉm cười khi thấy khuôn mặt của Youki đã giãn ra. Đây chính là phản ứng mà cô muốn thấy, bởi cô đã không kịp nhìn xem hắn phản ứng thế nào, khi thấy mình còn sống.
......
"Nó là cái bay, thường dùng để xới đất trong vườn." - Youki vừa đi vừa giải thích. - "Satori, có lẽ cô là tiểu thư cành vàng lá ngọc nên chưa biết. Lúc nào về nhà, có lẽ cô nên dành chút thời gian với những người lao động chân đất như chúng tôi. Ngoài này cũng có rất nhiều điều đáng để mà học hỏi đấy."
"Ngươi... đồ ngốc, ngươi biết gì chứ?" - Satori lúng túng phản bác. - "Ta cũng làm việc rất nhiều, làm từ sáng đến đêm, từ đêm đến sáng. Đâu phải cứ chân lấm tay bùn mới là lao động?"
"Phải, phải, tôi xin lỗi, haha."
"Ngươi lại xin lỗi nữa rồi. Đi nhanh lên đi!"
......
"Satori, tôi... xin lỗi."
"Đồ ngốc, ngươi... ngươi cứ xin lỗi ta làm gì? Ta... mà không, dù ai đang chờ ở nhà cũng thế, cũng chỉ mong người mà mình yêu thương quay về thôi. Ai mà giận ngươi làm gì cơ chứ?"
...
Youki no harem hay là mối tình tay bốn? Liệu chương sau có đến lượt Ran? Mời các bạn đón xem.
P/s: Đọc chương này xong cứ tưởng Ran & Youki là đẹp đôi nhất rồi, Đóm làm mình bất ngờ quá... Nghe xong lại càng muốn hóng...
- Spoiler:
- Đom Đóm ~1991~ đã viết:
Tập này chính làtop 10 anime betrayaltập đào sâu thêm một chút về mối quan hệ giữa Youki và Ran. Nếu như cả 8/10 tập trước đây tìm đường xây dựng mối quan hệ giữa Youki với Satori, thì tập 11 này nhắc chúng ta nhớ rằng, Satori chỉ vừa mới gặp Youki, còn Ran thì đã sát cánh bên người võ sỹ này trong suốt hàng trăm, thậm chí hàng nghìn năm. Trai anh hùng, gái thuyền quyên, có thể nào lại có ai đẹp đôi hơn họ?
Câu trả lời là có. Ngay trong tập này cũng có những mẩu thông tin gợi nhắc về mối tình giữa Youki với Yuyuko của quá khứ. Còn nếu spoil cả nội dung phân đoạn 2, thì đó chỉ có thể là, Youki và Yuyuko của hiện tại đẹp đôi đến mức nào. Hãy cùng mềnh tưởng tượng ra mức độ đó, khi mà ngay trong tập này, Ran chỉ xuất hiện thôi cũng đã khiến Satori trở thành người ngoài cuộc.
:th17:...
"Youki này, thật ra..."
"Sao?"
"Từ đây, tôi có thể nghe được bọn họ đang nói chuyện gì."
"Thế à, nói tôi nghe với nào."
"... Không, bí mật." - Ran mỉm cười tinh quái.
"Ờ, thế mà cũng khoe."
...
Bonus: Cả chương 11 này có đến 12 từ "Xin lỗi"... :maribel17:
- Waifu
Đom Đóm ~1991~
Moderator - Waifu Order : Trace,b1-58-999,e2-101-999,e3-102-999. :Posts : 1909Power : 4805Faith : 1565Ngày tham gia : 06/11/2014Địa điểm : Mind Matrix
Re: Xung đột Gensokyo - Mặt Trăng thời cận đại: Cuộc chiến mà Akyuu chưa từng biết
dungVH đã viết:Thật lòng mà nói thì, từ chương đầu cho đến chương cuối của fic, cứ đọc mỗi dòng, mỗi đoạn là lại ngẫm một lúc, rồi tưởng tượng ra mỗi khung truyện khác nhau tiếp nối như trong một cuốn Doujinshi Touhou Fanbook vậy. Nó quá hay cho một cuốn doujinshi.
Thông thường kỹ thuật viết truyện của em là tưởng tượng ra phim full HD trong đầu rồi kể lại. :aunn1: Đồ họa thì tương đương với các game console, mấy chương đầu em lấy cảm hứng từ MGS (đoạn Ran chiêu dụ Youki, đoạn hành động trên tàu, v.v.), chương 11 gần đây nhất thì em lấy cảm hứng từ Xenoblade Chronicles 2. :aunn19:
:aunn2:Satori chương này tsundere thấy rõ. :th13:
Em chưa biết với tình trạng soái ca hoàn vũ thế này thì Youki còn có bao nhiêu vệ tinh nữa, có lẽ nên... cân nhắc. :aunn10:Youki no harem hay là mối tình tay bốn? Liệu chương sau có đến lượt Ran? Mời các bạn đón xem.
:th18::th17:
Riêng đoạn này 3x. :aunn14:Bonus: Cả chương 11 này có đến 12 từ "Xin lỗi"... :maribel17:
"Cảm ơn cô, Ran, và cũng... xin lỗi cô."
"Tôi không cần lời xin lỗi của anh. Trời ạ, nếu anh thật sự coi trọng tôi đến thế, thì đừng bao giờ để mình phải nói lời xin lỗi mới phải."
Ngoài ra em thấy anh nói chuẩn, từ đây em xin phép cải cách, gọi tất cả là Chương. :aunn19:
- Waifu
Đom Đóm ~1991~
Moderator - Waifu Order : Trace,b1-58-999,e2-101-999,e3-102-999. :Posts : 1909Power : 4805Faith : 1565Ngày tham gia : 06/11/2014Địa điểm : Mind Matrix
Re: Xung đột Gensokyo - Mặt Trăng thời cận đại: Cuộc chiến mà Akyuu chưa từng biết
Hôm nay và ngày mai tạm thời chưa có gì mới, nhưng vì mới nghe bài này nhiều cảm xúc quá nên... :maribel4: :maribel5:
Đừng để những kí ức là tiếc nuối.
Đừng để yêu thương này xa khuất chân trời
Đừng để ta tan trong con sóng buốt giá.
Cô đơn giữa muôn trùng quên lãng
Dù cho tháng năm kia đổi thay
Dù cho bao mong manh mãi nơi này
Dù nỗi đau theo muôn ngàn kiếp sau
Ta vẫn yêu một lần và mãi mãi
Này người yêu hỡi xin tan trong vòng tay
Giữ chặt nhau cho yêu dấu đong đầy
Níu thời gian dừng lại nơi đây
Trở về những phút giây ban đầu
- Waifu
Sponsored content
Trang 2 trong tổng số 5 trang • 1, 2, 3, 4, 5
Similar topics
» Giải thích về Touhou cho các bạn chưa biết
» [Series] Đông Phương Nổi loạn ~ Cựu x Tân Đại chiến
» Điểm danh!!!
» [Weekly Discussion 5] Qua trục đối xứng
» [N2L] Cuộc dò tìm suối nước nóng của Remilia
» [Series] Đông Phương Nổi loạn ~ Cựu x Tân Đại chiến
» Điểm danh!!!
» [Weekly Discussion 5] Qua trục đối xứng
» [N2L] Cuộc dò tìm suối nước nóng của Remilia
|
|