Latest topics
9/5/2024, 2:29 pm
by
Chinhphuong
25/3/2024, 3:24 am
by
Amaori Kino
30/12/2023, 10:13 am
by
Akari no Kokoro
6/11/2023, 9:44 am
by
Akari no Kokoro
5/8/2023, 5:32 pm
by
Akari no Kokoro
28/4/2023, 8:01 pm
by
rlaghdtn1998
4/11/2022, 12:17 am
by
gigajet
14/8/2022, 3:28 pm
by
Akari no Kokoro
12/7/2022, 10:21 am
by
RedTheHalf-Demon
13/5/2022, 4:52 pm
by
Getsuga Bankai Tenshou
1/2/2022, 12:00 am
by
Akari no Kokoro
19/12/2021, 1:13 am
by
Akari no Kokoro
15/12/2021, 8:28 am
by
sucirpa
15/11/2021, 12:34 am
by
feint101
1/11/2021, 4:00 pm
by
Akari no Kokoro
30/10/2021, 9:31 am
by
Akari no Kokoro
12/10/2021, 1:06 am
by
Getsuga Bankai Tenshou
8/10/2021, 1:14 am
by
forestofsecrets
18/9/2021, 6:32 pm
by
caytretramdot
1/9/2021, 5:56 pm
by
kirito-123
16/8/2021, 11:56 pm
by
Hisurin Rain
15/8/2021, 1:18 am
by
cỉno
9/8/2021, 10:39 pm
by
RedTheHalf-Demon
24/7/2021, 9:51 pm
by
Katsuragi Rin
9/7/2021, 11:27 am
by
P2772
2/7/2021, 8:54 am
by
worstapple
1/7/2021, 11:37 am
by
Yuri Masumi
24/6/2021, 7:03 pm
by
corecombat
22/6/2021, 11:38 pm
by
diaoyezong
18/6/2021, 6:55 pm
by
caytretramdot
Xung đột Gensokyo - Mặt Trăng thời cận đại: Cuộc chiến mà Akyuu chưa từng biết
Trang 3 trong tổng số 5 trang • 1, 2, 3, 4, 5
- Waifu
Đom Đóm ~1991~
Moderator - Waifu Order : Trace,b1-58-999,e2-101-999,e3-102-999. :Posts : 1909Power : 4805Faith : 1565Ngày tham gia : 06/11/2014Địa điểm : Mind Matrix
Re: Xung đột Gensokyo - Mặt Trăng thời cận đại: Cuộc chiến mà Akyuu chưa từng biết
- Chương 12 ~ Con Mắt Của Hoàng Cung:
- "Satori... Đừng đi theo em."
Tái hiện: ?????????__________"K... Koishi?"
"... Thì ra... thì ra đây là thế giới loài người sao?"
"..."
"Satori, em... em không hiểu.
Những gì chị kể với em,
về tình yêu, niềm hy vọng, niềm vui..
thậm chí chỉ một nụ cười...
Ở đây, trong trái tim chị,
em không tìm thấy chúng đâu hết."
"Koishi, nghe chị này..."
"Không, Satori. Tại sao... từng ấy năm...""Thật vậy sao?"
Satori, dù vẫn nhỏ nhẹ, lần đầu tiên đã thể hiện thái độ giận dữ.
"Ta thì lại nghĩ là mình rất nên đi khỏi đó."
Cô thấy Youki tỏ ra ngạc nhiên. Làm thế nào mà cô gái yêu quái nhỏ bé này có thể bất ngờ trở nên mạnh mẽ đến vậy?
"Ngoài ra, ta chỉ mang theo những gì vốn thuộc về ta. Ta hoàn toàn không lấy một cái gì của các ngươi hết."
Nhưng chỉ mình Satori biết chuyện gì đang xảy ra. Dù có thế và lực áp đảo, kẻ thù vẫn chưa ra tay. Chúng chắc chắn không phải những kẻ ngại xung đột và đổ máu, cũng như hoàn toàn không nhân đạo chút nào để mà tránh phương hại đến người vô tội.
Lúc này, Satori không thể để bản thân bị áp đảo và khống chế. Cô không có quyền được tỏ ra mềm yếu...
... Đặc biệt là trước mặt hắn."Chị không hiểu sao, Satori? Hãy mở mắt ra đi!
Chúng nghĩ rằng đất nước của chúng đã đủ ổn định,
và đang dồn sức đối phó với những kẻ từ bên ngoài.
Những kẻ nói thứ tiếng xa lạ... chị sẽ không thể
nắm được những suy nghĩ của chúng
Chị không còn là Con Mắt Của Hoàng Cung nữa rồi!"
"Koishi, đủ rồi..."
"Đặc biệt là hắn. Cái kẻ mà chị lúc nào cũng bám lấy.
Chị yêu hắn đến mức nào, mà lại tự nguyện nhắm mắt trước hắn?
Hắn ta... chính là kẻ đã nhận lệnh thủ tiêu chị đấy!"
"Koishi... Em không được nói như vậy! Tại sao em..."
"Hắn sẽ giết chị, chị nghe rõ không?"
"KOISHI!"Người đàn ông áo đen - thủ từ Vô Danh - lắc đầu thở dài.
"Satori, ta thấy là em đã hiểu lầm một chút. Nhưng không sao, ta sẽ nhắc lại cho em nhớ. Toàn bộ những gì liên quan đến Hoàng Cung đều thuộc quyền định đoạt của Thiên Hoàng. Ngay cả tính mạng của em, cũng như những thông tin trong đầu em. Ngay cả những tài liệu trong chiếc va li... không, phải nói rằng, đặc biệt là những tài liệu ấy."
Satori mỉm cười.
"Và bây giờ, các ngươi đang cảm thấy bị đe dọa?"
"Đừng cố tự đề cao mình như vậy, Satori. Em nên nhớ, không một ai trên đời này hiểu em hơn ta. Trong khi em đang cố gắng tỏ ra đáng sợ để có tư cách thương lượng, thì chúng ta chỉ đơn giản là làm theo đúng nguyên tắc tổ chức thôi."
Youki nhìn thấy hai bàn tay sau lưng Satori đan vào nhau thật chặt. Cô đang rất căng thẳng, trái ngược với giọng nói bình thản và có phần kiêu hãnh - một nét tính cách hoàn toàn không giống với Satori mà ông đã chứng kiến trước đó.
"Ran." - Ông nói thầm, vừa đủ cho hai người nghe. - "Cô không giải quyết được đám người kia sao?"
Ran không mở miệng, nhưng giọng nói của cô thì văng vẳng bên tai ông.
"Youki, tôi không ngại đám người cầm súng. Nhưng gã kia... hắn không phải hạng tầm thường."
"Có gì đặc biệt về hắn sao?"
"Cũng như Yukari đại nhân và tôi, hắn biết tự phong ấn năng lượng phép thuật trong cơ thể. Việc này giúp hắn dễ dàng hoạt động trong thời đại mà mật độ phép thuật nói chung đã suy giảm. Nhưng khác với chúng tôi, hắn là con người, và thậm chí là một thủ từ. Niềm tin của hắn có thể tự sản sinh ra năng lượng phép thuật, và tôi không biết năng lượng ấy đã tích tụ từ bao giờ."
"Vậy là hắn rất mạnh sao?"
"Cái này thì không chắc, và cũng không có cách nào ít mạo hiểm để mà kiểm chứng."
"Nhưng nếu là vậy, thì hắn cũng chỉ giống như vu nữ Hakurei thôi, phải không?"
Ran thoáng liếc nhìn cô gái đang say ngủ trong vòng tay mình.
"Không giống. Tôi không tìm thấy bất cứ phong ấn nào trên người cô ta. Tuy vậy, từ những gì được chứng kiến, có thể nói chính vòng phong ấn bao quanh khu vực này là thứ đã tích tụ năng lượng phép thuật của cô ta, và chỉ một phần năng lượng rất nhỏ rò rỉ ra thôi cũng đủ lôi kéo yêu quái từ khắp nơi về đây rồi."
"Không thể nào... cô ta có niềm tin mạnh đến vậy sao?"
Cuộc trò chuyện bí mật của cả hai bỗng bị cắt đứt bởi những tiếng nổ kinh hoàng. Theo phản xạ, Youki và Ran cùng cúi rạp người xuống, không quên kéo theo cả Satori.
Họ thấy mình không hề hấn gì, nhưng rồi mới lặng người nhận ra một sự thật. Từ khoảng cách này, né tránh là vô nghĩa với súng đạn.
"Có thế chứ!" - Thủ từ Vô Danh cười lớn. - "Satori, ta không nói chuyện với em nữa. Em không đủ thẩm quyền để thương lượng với ta. Ra mặt đi, Yakumo Yukari!"
"Thủ từ Vô Danh!" - Youki quát lớn. - "Ở đây đang có người vô tội, sao ngươi dám động thủ mà không thông báo? Ngươi còn dám tự nhận mình là thuộc hạ của Amaterasu sao?"
"Được rồi, Youki."
Trước mặt cả ba, hình bóng của Yukari lừng lững hiện lên từ đất.
"Hắn dám tấn công các ngươi, thì ta cũng dám ra tay che chở. Thật trớ trêu làm sao, một yêu quái như ta lại phải đi bảo vệ cho một con người khỏi chính đồng loại của cô ta."
"Yakumo Yukari." - Thủ từ Vô Danh gằn giọng. - "Yêu quái trốn trong lỗ hổng của lịch sử. Hôm nay, cuối cùng thì ngươi đã phải ra mặt."
"Ồ, ta không biết là mình lại được săn đón nhiệt thành đến vậy đấy." - Yukari mỉm cười. - "Còn ngươi... à mà thôi, ta hỏi làm gì nhỉ, ta có biết ngươi là ai đâu."
Thủ từ Vô Danh nhếch mép.
"Đúng tinh thần rồi đấy, Yukari. Đừng bận tâm đến ta. Hãy quan tâm đến thứ mà ngươi đang giữ của chúng ta."
Nhìn thẳng vào đôi mắt mệt mỏi của Satori, anh nói tiếp.
"Satori của ta, em thấy rồi chứ. Rời khỏi Hoàng Cung, em chỉ có một lựa chọn, đó là làm thuộc hạ cho yêu quái độc ác nhất, gian xảo nhất trên đất Nhật Bản này. Phải chăng đó là điều mà em tìm kiếm?""Không, Koishi... chị... chị xin lỗi!"
"Không... điều đó là đúng thôi.
Em... em đã sống trong sự che chở của chị, trong thế giới
đầy yêu thương và hy vọng mà chị tạo ra cho em.
Nắng không đến mặt, mưa không đến đầu...
Và không một ai trong thế giới ấy
từng động tay động chân với em hết."
"Chị... Koishi... xin lỗi em..."
"Chỉ có chị... chỉ có bàn tay ấy... cái bàn tay đã làm nên
thế giới của em, mới có quyền lấy nó đi."
"Kh... không... Không!"
"Satori, em hiểu mà. Em sẽ phải tự mình đi tìm
cái thế giới mơ ước ấy. Nơi mà em có thể gọi là nhà."Satori cúi gằm mặt không đáp. Cô hoàn toàn biết mình ra đi để tìm kiếm điều gì.
Ngày hôm đó, cả thế giới đã sụp đổ đối với Koishi, và cô bé ra đi để tìm lại cái thế giới ấy.
Ngày hôm đó, cả thế giới đã rời bỏ Satori, và cô ra đi cũng là để tìm lại cái thế giới ấy.
Hai đầu gối run rẩy, cô thấy mình như sắp gục ngã. Nhưng rồi một cánh tay ấm áp đã khoác lấy vai cô, giữ cô ở lại.
"Thủ từ Vô Danh, ý ngươi... là cô gái yêu quái này?"
"Ngươi hiểu nhanh đấy, Yukari. Hãy biết điều, giao nộp lại cô ta để tự tìm lấy con đường sống cho mình. Chúng ta sẽ gặp nhau vào một ngày khác vậy."
"Hả?" - Yukari tỏ vẻ ngạc nhiên. - "Sao ta nghe ngươi nói cứ như thể chúng ta đang gặp nguy hiểm vậy? Cho ta xem, ngươi có gì nào?"
Vừa dứt lời, cô đưa tay kia về phía trước. Bàn tay cô biến mất trong một lỗ hổng không gian. Ở phía bên kia, gần như ngay tức khắc, thủ từ Vô Danh ôm ngực gục xuống.
"Thủ từ Vô Danh, ngươi... có một trái tim rất nóng, và ta tin là nó cũng sẽ rất ngon. Ngươi có muốn ta cho ngươi xem nó đập không?"
Hàng quân đằng sau người thủ từ áo đen hầu như hoàn toàn hỗn loạn. Họ run rẩy hỏi nhau điều gì đang xảy ra. Có người mất bình tĩnh đã bắt đầu la hét.
"Trật tự!" - Một người lính già quát lớn. - "Trở về đội hình, nhằm thẳng mục tiêu!"
Trong khi quân lính của thủ từ Vô Danh lúng túng thực hiện mệnh lệnh, thì anh bất chợt cười lớn. Yukari lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng cô không kịp làm gì.
Thủ từ Vô Danh bất ngờ đưa tay xuyên qua ngực mình, như thể ở đó có một lỗ hổng vô hình vậy. Anh rút ra một bàn tay - bàn tay của Yukari - rồi bóp chặt.
Từ cả bàn tay đó và từ cánh tay của Yukari, máu bắt đầu phun ra.
"Yukari đại nhân!" - Ran hoảng hốt.
"!" - Yukari lảo đảo, ôm chặt lấy cánh tay đẫm máu của mình.
"Không sao, Ran, không sao. Ta cầm được máu rồi."
Tay nắm chặt kiếm, Youki lặng lẽ nuốt cơn thịnh nộ. Sự việc đã hoàn toàn vượt quá khả năng can thiệp của ông.
"Yukari, lỗ hổng không gian này ta đã phong ấn. Mọi liên kết thông tin đã bị cắt đứt. Không còn gì kết nối giữa ngươi và bàn tay này nữa." - Thủ từ Vô Danh đắc ý. - "Giờ thì nó là của ta."
"Vậy ra... ngươi chính là..."
"Phải. Ta là người sáng chế ra loại kết giới phong tỏa thông tin trong khu vực này. Thật đáng tiếc là ngươi đã không dùng lỗ hổng không gian để đưa Satori đi, bằng không, ta đã có thể tung một mẻ lưới bắt hai con cá lớn rồi, Yukari."
Nhìn về phía Satori, anh mỉm cười.
"Satori, là một bông hoa trong vườn thượng uyển, em đã khiến ta bất ngờ về tài xoay xở của mình bên ngoài bốn bức tường. Nhưng em chỉ đi được đến đây thôi, đã đến lúc quay về rồi."
Satori quay mặt đi, cố nén nỗi tức giận.
"Đối diện với sự thật đi, Satori. Em có thể làm gì trong lúc này sao?" - Vung vẩy bàn tay rỉ máu của Yukari, thủ từ Vô Danh cười lớn. - "Thông tin chính là mấu chốt của phép thuật; nếu điều khiển được thông tin, ta sẽ làm chủ mọi thứ bên trong kết giới này. Ngay cả Yukari cũng không giúp gì được cho em đâu."
"Thật không?" - Yukari mỉm cười, bình thản một cách đáng sợ.
"Không phải vậy sao, đồ yêu quái đáng chết?"
"Thủ từ của Thần Cung, ngươi nói rất hay. Vậy bây giờ chúng ta cùng kiểm tra xem ngươi 'làm chủ' không gian này được bao xa nhé. Xem nào, nếu ta thả những thân cây đằng sau ta lên ngay trên đầu các ngươi..."
Đội hình bộ binh lại bắt đầu xôn xao. Họ chưa hề được chuẩn bị để đối phó với những tình huống thế này.
"Trật tự!" - Thủ từ Vô Danh quát.
"Đừng lo, đừng lo! Trẻ con vốn không phải khẩu vị của ta đâu." - Yukari trấn an đối thủ một cách mỉa mai. Cô lại choàng tay qua vai Satori. - "Ngay cả ta cũng bị bất ngờ, không hiểu sao Thần Cung danh giá lại quyết định cử một kẻ non nớt như ngươi đến đối phó với ta. Nhưng ngươi thấy đấy, giờ ta chỉ còn có một tay thôi, và cánh tay ấy đang bận giữ cô gái này. Ta thấy thật vướng tay khi cô ấy cứ ở lại đây, và sẽ rất bực mình vì không thể làm gì được các ngươi cả. Ngươi sẽ nhân cơ hội này mà chạy trốn chứ?"
Thủ từ Vô Danh giận ra mặt. Anh nhìn về phía Satori, lớn tiếng:
"Satori, em vẫn quyết đi theo con yêu quái này sao?"
"Vô Danh." - Satori buồn bã ngẩng đầu lên. - "Chẳng phải ngươi vừa nói là ta không đủ tư cách để thương lượng sao?"
"Satori, nghe này..."
"Đủ rồi, thủ từ của Thần Cung!" - Yukari cắt ngang. - "Khác với ngươi, ta hoàn toàn không muốn đẩy đồng loại của mình vào chỗ chết, nhất là khi ý nguyện của cô gái ấy đã rõ. Cô ấy không muốn quay về với các ngươi, nghe rõ rồi chứ?"
"Ngươi chắc không, Yukari?" - Thủ từ Vô Danh vẫn ngoan cố. - "Satori, như ta đã nói, em phải quay về. Nhìn xem!"
Anh ta giơ ra phía trước một cuộn giấy.
"Ta đã tìm ra ký ức của Koishi khi lên đây, và phong ấn nó lại trong này. Satori, nếu muốn em gái em lành lặn trở về, em phải quay lại với ta ngay!"
"!" - Cả Satori lẫn Yukari đều giật mình, không thể tin điều họ vừa nghe. Nhưng quả thật là họ đã không tìm ra mảnh thông tin thứ ba của Koishi. Chẳng lẽ...
"Ngoài ra, Yukari, ta còn một yêu cầu nữa. Hãy giao nộp con người kia cùng với Satori." - Thủ từ Vô Danh chỉ tay về phía vu nữ Hakurei trong tay Ran. Giận dữ, Ran ném trả lại một ánh nhìn sắc như dao.
Trong khi đó, Satori run rẩy nhìn vào khuôn mặt đang say ngủ của Koishi. Cô ôm chặt lấy em gái mình, cố ngăn những giọt nước mắt đang chực trào ra.
Ngày hôm nay đã quá nặng nề với cô. Nếu ngay bây giờ cô gục ngã, đầu hàng, chấp nhận số phận nghiệt ngã, thì cũng chẳng ai có thể trách cô một điều gì cả."Em đi rồi, chị cũng sẽ không còn lý do gì để ở đây.
Không còn phải làm những việc mình không muốn làm,
chấp nhận những thứ mình không hề tin nữa.
Quan trọng hơn... là không còn
phải chấp nhận nguy hiểm nữa."
"Koishi, chị xin em... đừng nói vậy mà. Koishi..."
"Satori. em biết mình đã là gánh nặng thế nào.
Em đi rồi, chị cũng đừng ở đây thêm một ngày nào nữa.
Chị được tự do rồi."
"Không, Koishi, không..."
"Satori... Đừng đi theo em.""Không."
Satori run rẩy đáp.
"Em nói sao?"
"Không!" - Satori ngẩng đầu lên, quả quyết. - "Ta sẽ không quay về. Koishi không cần những ký ức đau buồn ấy. Nó sẽ tỉnh dậy, và vẫn là em gái của ta."
"Em điên rồi sao, Satori? Em và em gái mình đã sống từng ấy năm, đã có bao nhiêu kỷ niệm. Koishi sẽ quên hết! Nó thậm chí sẽ không nhớ em là ai. Liệu em có thể chấp nhận điều đó hay sao?"
"Phải, ta và em gái mình đã có rất nhiều kỷ niệm. Nhưng những kỷ niệm ấy không phải là em gái ta. Em gái ta, nó đang nằm trong vòng tay ta, ngay tại đây và ngay bây giờ. Chừng nào còn có nó, thì ta không cần những kỷ niệm đã qua nữa. Chúng đẹp thật đấy, nhưng vô ích. Với ta, Komeiji Koishi mới là quan trọng nhất."
"Satori!"
"Hãy mang những ký ức đó trở về." - Satori buồn bã. - "Ký ức đó chứa đựng mọi bí mật mà Koishi đã nhìn thấy trong tim ta. Có nó rồi, ngươi sẽ không cần đến những tài liệu Hoàng Cung nữa. Ta không còn giữ một cái gì thuộc về các ngươi cả, vì thế hãy để chúng ta yên."
Thủ từ Vô Danh khuỵu gối, đau đớn ôm đầu, khi thấy tia hy vọng cuối cùng của mình tan biến. Thứ mà anh tưởng là vũ khí bí mật để lật ngược tình thế, hóa ra lại khiến mọi thứ sụp đổ thật chóng vánh.
Nhưng Satori vẫn chưa nói hết. Quay về phía Yukari, cô mở lời:
"Yukari, tôi có một thỉnh cầu."
"Ngươi có nguyện vọng gì sao, Satori."
"Tôi... tôi muốn người hãy trao trả cô gái kia lại cho hắn."
"Ngươi chắc chắn chứ, Satori? Làm sao ngươi biết cô ta sẽ an toàn trong tay hắn?"
"Yukari, cô gái đó... chính là em gái hắn."
"Sao cơ?" - Youki và Ran tròn mắt nhìn nhau.
"Phải..." - Satori cúi đầu. - "Vì tôi biết tên thật của hắn. Hắn là Hakurei..."
"Đủ rồi, đừng nói nữa!" - Thủ từ Vô Danh gào lên. - "Satori, anh biết mình có lỗi với em. Xin em hãy tha thứ cho anh. Vì quốc gia, vì Thiên Hoàng... anh không thể làm khác được!"
"Ta không biết Thiên Hoàng của ngươi đã làm thế nào, nhưng giờ đây ngươi đã thành con người khác rồi. Ngươi không còn là người bảo vệ của ta, ngươi... ngươi không còn là người mà ta yêu nữa!"
Nói đến đây, Satori chợt thấy mắt mình nhòa đi.
"Thiên Hoàng của ngươi đã lấy đi mất Vô Danh của ta. Ta không thể chấp nhận quyền lực của một con người như thế, cho dù ngươi có coi người đó là một vị thần."
Cô gục đầu xuống, cố gắng che giấu những giọt nước mắt của mình khỏi ánh nhìn đau đớn của người đàn ông kia.
Tay vẫn ôm chặt Satori, Yukari quay về phía Ran, khẽ gật đầu. Ran rảo bước tiến về phía trước, mang trong vòng tay mình vu nữ Hakurei. Youki lặng lẽ đi theo, kiếm cầm chắc không rời.
Ở phía bên kia, hai người lính già rời đội ngũ, tiến về phía thủ từ Vô Danh và đỡ anh đứng thẳng dậy. Họ bồng súng đứng nghiêm trang, hộ vệ cho người thủ từ trẻ tuổi.
Ran dừng bước cách đối phương một quãng. Youki bước tiếp, chìa tay về phía thủ từ Vô Danh. Nhìn xuống, thấy mình đang nắm chặt bàn tay của Yukari, anh đành cúi đầu, lặng lẽ trao nó cho Youki.
Đến lúc này, Ran mới đến gần, trao lại cho thủ từ Vô Danh người vu nữ - người em gái. Anh ta run rẩy chìa tay ra, đỡ lấy cô gái đang say ngủ.
Từ phía sau, Satori lặng lẽ lên tiếng.
"Hãy coi cô ấy là món quà cuối cùng mà ta dành cho ngươi. Bởi vì... một mình ta lạc mất em gái mình đã là quá đủ rồi."
"Satori..."
Thủ từ Vô Danh cố tìm kiếm từ Satori một ánh mắt, một lời nói, một cử chỉ - bất cứ biểu hiện nào cho thấy cô còn ghi nhận một người như anh trên cõi đời này. Nhưng tất cả những gì anh thấy chỉ là nỗi buồn và sự im lặng.
Hai kẻ đã mất cả thế giới. Hai kẻ đang tìm đường xây dựng tương lai cho giống loài của mình. Số phận nghiệt ngã đã chia lìa họ, đẩy họ về hai phía của lịch sử.
Dù cố tỏ ra kiêu hãnh, dù cố thể hiện mình mạnh mẽ, nhưng cuối cùng họ đều không thể dối lòng mình về mất mát này. Dù đó là Satori, Con Mắt Của Hoàng Cung, yêu quái có thể nhìn thấu cõi lòng kẻ khác, hay là thủ từ Vô Danh, người hiểu cô nhất trên đời.
Đoàn người lặng lẽ bước xuống khỏi ngôi đền tăm tối, trả nó lại cho màn đêm sâu thẳm. Lác đác bừng lên mấy ngọn đuốc soi đường.
Bước tới bên Yukari, Youki kính cẩn trao lại bàn tay cho chủ nhân của nó. Yukari mỉm cười, lấy một ngón tay chạm nhẹ vào nó. Bàn tay như rơi vào không trung rồi biến mất. Cô rút cánh tay kia ra khỏi một lỗ hổng không gian, với bàn tay còn nguyên vẹn, như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.
"Nó sẽ không hoạt động ổn định cho lắm. Ta sẽ cần Yuyuko giúp đỡ một chút." - Đoạn cô quay về phía Ran. - "Thế nào, các yêu quái vẫn yên ổn chứ?"
"Vâng, thưa đại nhân. Tôi đã cách ly bọn họ trong một túi không gian riêng."
"Tốt. Chúng không cần biết về những gì đã diễn ra ở đây. Sau khi chúng ta rời khỏi đây, hãy cho chúng đi lại tự do trong khu vực này, trừ ngôi đền ra. Năng lượng phép thuật sẽ giúp chúng khôi phục trạng thái nguyên thủy."
"Rõ, thưa Yukari đại nhân."
Yukari gật đầu với vẻ hài lòng. Rồi cô ngồi xuống kế bên Satori, lúc này mắt vẫn không rời Koishi.
"Thế nào rồi, Satori?"
"Yukari, tôi... Tôi không biết Koishi có thể tỉnh lại được không."
"Cô nói sao?" - Youki kinh ngạc. - "Chẳng phải cô vừa bảo, em gái cô sẽ trở lại với cô hay sao?"
"Youki, đó... là một lời nói dối. Ta... ta không biết, với trạng thái này, Koishi có thể tỉnh lại hay không. Ta thật sự không biết, nó đã mất đi những phần gì của ký ức."
Satori nhìn trân trân vào khoảng không vô định của màn đêm. Với đôi mắt thất thần, cô cố tìm kiếm trong bóng tối ấy những gì vừa mới rời xa cô. Ký ức của Koishi, về những năm tháng tươi đẹp nhất mà cô đã dành dụm cho em gái mình. Và... cả hắn, cái con người ấy.
Cô không để ý thấy Ran cũng đã ngồi xuống bên mình.
"Yukari đại nhân, Youki." - Cô ngước nhìn cả hai với ánh mắt đầy hàm ý. - "Xin hai người cho chúng tôi một đôi phút riêng tư, được không ạ?"
Giữa đoàn lính đang đi hàng dọc, giữa ánh đuốc mờ ảo đó đây, thủ từ Vô Danh thất thểu bước từng bước nặng nhọc xuống những bậc đá lạnh lẽo của ngôi đền. Mặt anh cúi gằm, không còn chút nào cái vẻ tự tin lúc đầu.
Cái nhìn của anh chợt bắt gặp đôi mắt đang hé mở của cô gái mà anh đang mang trên tay - vu nữ Hakurei.
Cô gái không biết mình đang đi đâu. Thông tin duy nhất mà cô nhận thức được vào lúc này là khuôn mặt của người anh trai --- dù đã nhiều đổi thay, nhưng vẫn rất đỗi thân quen... Và đó cũng là điều duy nhất mà cô cần biết. Ở bên con người này, cô không còn gì phải lo lắng nữa.
"Anh..." - Cô mở miệng đầy khó nhọc. Men say vẫn bừng bừng đằng sau gáy và trên đỉnh đầu cô.
"Hử, cô dậy rồi đấy à?" - Giấu bặt những buồn lo, thủ từ Vô Danh nghiêm giọng. - "Anh dặn cô thế nào, mà cô tu cả bình rượu của anh thế hả?"
"Anh tiếc sao?" - Vu nữ Hakurei gượng cười đầy mệt mỏi.
"Trật tự. Ngủ đi, có gì để mai nói sau."
Vu nữ Hakurei thở dài, mắt nhắm nghiền.
"... Anh biết em sợ nhất điều gì không?"
"Sao?"
"Đó là ngày mai, khi em tỉnh dậy, anh đã không còn ở nhà nữa. Giống như... ngày hôm đó vậy."
"..."
"Anh đã để lại một khoảng trống không thể lấp đầy trong nhà. Cha ngày càng mất niềm tin vào thần linh. Anh biết đấy, khi mà đứa con trai duy nhất của ông bị lấy mất khỏi tay ông..."
"Cô đừng nhắc đến ông ấy nữa. Anh đã từ bỏ dòng họ, từ bỏ cái tên của chính mình rồi. Anh không còn là con trai của ông ấy nữa."
"Anh... anh chẳng hiểu gì hết. Đồ ngốc."
Vu nữ Hakurei cựa mình, cố gắng rời khỏi hai cánh tay của thủ từ Vô Danh. Cô loạng choạng giữ thăng bằng trên các bậc thang, rồi quay lại, túm lấy cổ áo người anh trai mà kéo về phía mình.
"Nghe đây, cha chưa bao giờ ghét anh hết. Cái mà ông ghét là niềm tin vào thần linh. Anh bảo mình không còn là con trai của cha nữa, vậy anh có còn là anh trai em nữa không, hả?"
"..."
"Em... em xin lỗi. Em không nên to tiếng với anh thế này. Nhưng em chỉ muốn mọi thứ trở về như ngày xưa. Nhà chúng ta... không cần phải thành ra như thế này, đúng không?"
Thủ từ Vô Danh thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu người em gái.
"Vậy còn cô, cô lên đây sống một mình làm cái gì? Sao không ở nhà với cha?"
"Em đã đủ tuổi để cai quản một ngôi đền, anh không nhớ sao?"
"Ừ, thế thì sao?"
"Em muốn bắt đầu lại công việc mà cha đã bỏ dở. Em muốn tìm kiếm những điều thần kỳ, và... cũng muốn cha chứng kiến điều đó. Chỉ cần một lần thành công thôi, ông ấy nhất định sẽ tin trở lại, và anh cũng không còn lý do gì để mà không về."
"Cô nghĩ mọi thứ dễ dàng như vậy sao?"
"Tại sao lại không chứ? Dù gì thì anh cũng đã giúp em mà."
"Nghe này, anh về chẳng qua là để thử nghiệm kết giới. Anh nghĩ ngôi đền nhà ta còn bỏ hoang, và cũng không biết là cô đã quay lại."
"Anh biết mà. Anh đã gửi thư cho em. Thậm chí, cả bình rượu đó. Anh đã giúp em tìm thấy những điều kỳ diệu, dù đó là thần linh hay yêu quái."
"Như anh đã nói, đó chỉ là một thử nghiệm. Chính cô mới là người giúp anh xác nhận giả thuyết của mình. Giờ mọi thứ đã xong, ở lại đây quá nguy hiểm, anh sẽ bố trí đưa cô về nhà."
"Không, em không muốn về. Mà còn anh... anh sẽ đi đâu?"
"Anh phải đưa quân về Thần Cung báo cáo."
"Rồi sau đó nữa?"
"... Ai biết được. Anh có nhiệm vụ của mình. Cô không hiểu đâu."
Vu nữ Hakurei im lặng cúi đầu.
Mọi thứ sẽ diễn ra đúng như những gì mà cô lo sợ nhất. Người thân duy nhất chia sẻ niềm tin với cô, gã anh trai vô tâm đã bỏ nhà đi biền biệt suốt nhiều năm, giờ đã lại sắp rời xa cô mà không hẹn ngày về.
"Vì Thiên Hoàng, vì quốc gia... Anh lại sắp sửa nói những lời này, đúng không?"
Giọng cô run lên, không rõ là vì sợ hãi hay phẫn nộ. Nhưng đối diện với cô, thủ từ Vô Danh chỉ lạnh lùng mỉm cười.
"Cô nói đúng. Ở Thần Cung, anh đã phát huy được tài năng của mình. Thì ra bấy lâu nay ở nhà, tài năng ấy luôn bị kìm hãm bởi một kẻ không còn đức tin. Cả cô và anh... chúng ta đều như vậy. Cô xem, ở đây, khi sống xa con người đó, cô đã thấy, đã làm được những gì? Anh không bắt cô phải theo anh, nhưng bản thân anh thấy mình chịu ơn họ, những người đã giải phóng sức mạnh lòng tin của anh."
"Và vì điều này, anh đã mất những gì?"
"... Không phải việc của cô."
"Để em nhắc lại cho anh những gì mà yêu nữ đó... Satori, những gì cô ta đã kể với Hachiman."
"Satori?"
"Satori, nghe này." - Ran thủ thỉ, đầu ghé sát bên Satori.
Cả hai đang ngồi trước Koishi, nhỏ bé và bất động.
"Xin lỗi cô, nhưng... tôi đã nghe được những gì cô nói với Hachiman."
Satori sửng sốt, quay lại nhìn Ran. Nhưng rồi ánh nhìn bối rối ấy lại hướng đi chỗ khác, và cuối cùng quay về gương mặt của Koishi.
"Cảm ơn cô rất nhiều." - Ran mỉm cười. - "Tôi không biết hết được những gì cô đã trải qua để đến được đây, hay những gì cô đã mất đi khi quyết định ở lại đây. Tôi chỉ muốn nói... là chúng thật quý giá. Chúng tôi sẽ không bao giờ có thể đền đáp được cho cô."
Satori chỉ lặng lẽ lắc đầu. Hai bàn tay cô vẫn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Koishi, cố gắng tìm kiếm cảm giác ấm áp ngày xưa.
"Anh thấy đấy, cô ta mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài rất nhiều. Em chưa bao giờ thay đổi suy nghĩ của mình về yêu quái, nhưng cũng chưa từng nghĩ mình có thể cảm thấy khâm phục một yêu quái, thậm chí đã sẵn sàng coi cô ta là người nhà, là chị em tốt của mình."
Nói đến đây, vu nữ Hakurei lắc đầu.
"Còn anh... Anh nghĩ mình đang hy sinh tình cảm cá nhân vì quốc gia hay vì Thiên Hoàng à? Những điều đó cao cả đến đâu, khi mà anh thậm chí không hề nghĩ đến những người thân của chính anh?"
"Đủ rồi, cô không cần nói nữa."
"Vậy em phải nói gì đây? Hay là anh cho em biết đi. Em phải nói gì với anh, để anh trở lại là con người như ngày xưa?"
"Nghe này..."
"ANH NÓI ĐI!"
Vu nữ Hakurei rướn người lên, dồn toàn bộ sức lực còn lại vào một câu nói. Đôi mắt cô mở to, chất chứa những giận hờn mà cô không thể diễn tả bằng lời. Ánh nhìn ấy như đâm xuyên vào tim người đối diện - gã anh trai vô tình mà cô chưa từng thôi chờ đợi trong suốt ngần ấy năm.
Nghe thấy ai vừa lớn tiếng, những người lính đi cuối hàng ngoảnh lại. Nhưng rồi chẳng ai bảo ai, họ lại lầm lũi bước đi, để mặc hai con người chìm dần vào bóng tối.
"Ngài nghĩ hắn đủ sức gánh vác trọng trách này sao, thưa Tư tế?" - Một trong hai người lính già nói thầm với người còn lại. - "Chẳng phải nhiệm vụ này của hắn đã thất bại sao?"
Người lính già mang tước hiệu Tư tế mỉm cười, trầm ngâm.
"Ngược lại, ta coi nhiệm vụ này của cậu ta là một thành công."
"Ngài nói sao cơ?"
"Ngươi xem, những thủ từ thế hệ chúng ta đâu có ai tài năng xuất chúng. Như ta với ngươi, chỉ là những hạt giống bình thường, gặp đất lành mà nên đại thụ."
"Ngài nói phải, chúng ta chỉ đơn thuần làm những việc mà các đời thủ từ Thần Cung vẫn làm."
"Còn như kẻ có tài trời, mấy trăm năm đâu dễ có người thứ hai. Ấy vậy mà đúng thời buổi này lại xuất hiện cả hai anh em nhà hắn. Ngặt nỗi hạt giống tốt lại không còn nhiều đất để cắm rễ vươn cành."
"Vậy ý ngài là..."
"Những nhiệm vụ thế này, thế hệ chúng ta đã làm cả đời, nhưng cậu ta thì chỉ mới bắt đầu, khi đã không còn nhiều việc mà làm nữa. Kết quả mới đầu dù chưa hoàn toàn được như ý cánh già chúng ta, thì vẫn cứ phải ưu tiên những khoảng trống cuối cùng cho cậu ta. Nữa là... kết quả này, nghĩ rộng ra chúng ta đâu có thiệt."
"Ngài có nói quá lời không? Yêu quái đã thắng thế, chúng ta thì buộc phải rút lui, bỏ cả mục tiêu, và thậm chí không thu hồi nổi những báu vật Hoàng Cung. Tôi thật sự không thấy có chỗ nào chấp nhận được cả."
Vị Tư tế vuốt chòm râu bạc, mỉm cười đầy bí ẩn.
"Ngôi đền này, với thực lực của Thần Cung, có thể thu hồi bất kỳ lúc nào, đơn giản như lấy đồ trong túi áo vậy. Ngươi cũng đã thấy Vô Danh dễ dàng khắc chế Yakumo Yukari thế nào, bởi vậy cô ta sẽ không dám hy vọng đối đầu với chúng ta."
"Vậy... còn báu vật Hoàng Cung?"
"Về Con Mắt Của Hoàng Cung... chúng ta đã làm rõ rằng cô ta không còn giá trị gì cả. Thay vì để cô ta tự do ra đi, chúng ta đã ép cô ta trải qua một cuộc trao đổi hoàn toàn bất lợi. Cô ta sẽ hiểu cái giá của tự do, và không bao giờ dám đối đầu với chúng ta. Còn tài liệu nội bộ mà cô ta mang đi... nói thẳng ra, chúng ta đâu cần đến chúng để điều hành công việc, và chúng cũng chẳng có ý nghĩa gì với lũ ngoại bang. Để chúng rơi vào tay Yakumo Yukari, theo một cách nào đó..."
"Đại nhân."
Youki kính cẩn lên tiếng. Bên cạnh ông, Yukari vẫn chăm chú ngắm nhìn ngôi đền trước mặt.
Cả hai đã đi bộ một quãng khá xa, để lại sau lưng Ran và Satori cùng với những tâm sự của mình.
Sau một chút lơ đãng thoáng qua, Yukari mới giật mình quay lại.
"Youki, không cần quá đa lễ. Ngươi không thấy như vậy là quá khách sáo hay sao? Ta thì không có vấn đề gì, nhưng với Yuyuko... nếu ngươi thật sự cư xử vô tình đến thế suốt ngần ấy thế kỷ..."
"..."
"Dù sao thì ta cũng vừa trao đổi với cô ấy một lát." - Yukari xòe bàn tay phải ra, lắc nhẹ. - "Youki, vết thương của ngươi cũng cần được xem xét càng sớm càng tốt. Dù bề ngoài thì nó đã bình phục, nhưng Yuyuko nghi rằng ngươi đã mắc phải lời nguyền của vu nữ kia."
"... Cô ta chưa ngủ sao?"
Yukari không trả lời. Cô đưa tay vào khoảng không trước mặt, lấy ra chiếc quạt mà khi nãy đã đánh rơi trong trận chiến khốc liệt. Chiếc quạt che đi nụ cười bí ẩn trên môi cô, chỉ để lại cho Youki một đôi mắt đầy dò xét.
"Vừa nãy ngươi định hỏi gì sao? Nói đi."
"Đại nhân, thật ra tôi biết đây không phải việc của mình, nhưng cô gái đó... Satori, có liên quan gì đến công việc sao? Nếu để cho Thần Cung vào cuộc như vậy, e rằng tất cả mọi người sẽ gặp rắc rối lớn."
"Youki, ta biết ngươi lo lắng điều gì. Đừng lo, ở vị thế của mình, ta đã có tương đối nhiều duyên nợ với những con người của Thần Cung. Ngươi thấy đấy, một kẻ mới vào nghề còn biết tên ta và biết đề phòng ta cơ mà."
"Vâng, có điều... Nếu Satori thật sự là người của họ, thì mối duyên nợ này không còn đơn thuần giới hạn trong sự thù địch truyền kiếp giữa người và yêu. Nó sẽ còn mang cả tính chính trị, và loài người sẽ trở nên cực kỳ quyết tâm, một khi đã đi theo động cơ này."
Yukari lặng lẽ quay đi. Cô nhìn về phía Satori, lúc này đang ngồi lưng kề lưng với Ran mà tâm sự.
"Ngươi nói đúng, Youki. Vậy nếu là ta, ngươi sẽ cư xử thế nào với cô gái đó?"
"..."
"Ta biết một kẻ cố chấp như ngươi nhất định sẽ không tiếp nhận cô ta, nhưng cũng sẽ không ngừng đấu tranh, cho đến khi chắc chắn là cô ta đã tìm được đúng chỗ của mình."
"Đại nhân..."
"Có phải ngươi cũng nghĩ như vậy về Yuyuko không? Và phải chăng bởi thế mà ngươi không thể để mặc cô ấy, dù bản thân ngươi liên tục khẳng định rằng mình không chấp nhận cô ấy, và dù đã cố bỏ đi đến hai trăm năm ròng rã?"
Yukari quay ngược lại, nhìn thẳng vào mắt Youki. Cái nhìn không ẩn chứa sự trách cứ hay nỗi muộn phiền, nhưng vẫn khiến Youki phải cúi đầu.
"Ta thì không hào hiệp trượng nghĩa gì đâu. Đơn giản là cô ta có cái mà ta muốn, vậy thôi."
Cô đưa hai tay lên, vờ như đỡ lấy một chiếc "hòm dẹt", hay va li. Youki nhận ra mình đã cầm theo vật này, khi đưa Satori chạy trốn khỏi đội cảnh sát hộ tống trên tàu hỏa. Nhẹ nhàng mở khóa, bật nắp, cô xoay chiếc vali về phía Youki.
Bên trong đó là một xấp dày những tài liệu viết tay, và đặc biệt hơn, có cả những thành phần cơ khí lạ mắt làm bằng gỗ và kim loại. Youki giờ mới hiểu, vì sao chiếc va li lại nặng đến vậy, mặc dù ông vẫn chưa rõ những thứ này là gì.
Yukari cầm lấy những chi tiết cơ khí rồi thả sang một bên. Chúng rơi mất hút vào không trung. Youki như hoa cả mắt trước màn ảo thuật ấy, thế rồi mới nhận ra thứ đã nằm trong tay Yukari từ bao giờ.
Một khẩu súng hỏa mai --- thứ vũ khí mà khi nãy đội hình địch đã sử dụng. Lơ lửng bên cạnh đó là một vũ khí kim loại nhỏ hơn --- một khẩu súng ngắn.
"Đây là những thứ mà khoa học của loài người đã mang lại. Ngay cả chiến binh mạnh nhất của con người cũng sẽ dễ dàng gục ngã trước vũ khí này... Youki, hai trăm năm ẩn cư đã khiến ngươi trở nên xa lạ với thời cuộc. Một thanh kiếm sắc cần phải được sử dụng và mài giũa thường xuyên, điều này chắc ngươi hiểu hơn ai hết."
"Vâng, thưa đại nhân." - Youki cúi đầu.
"Nhưng còn đây," - Thả những vũ khí tân thời vào khoảng không, Yukari tiếp tục lấy ra những tập tài liệu. - "chính những thông tin này mới là thứ giá trị nhất mà Komeiji Satori mang đến cho ta..."
Những trang giấy lơ lửng dàn hàng ra trước mắt Youki. Choáng ngợp vì mật độ thông tin dày đặc, ông không biết phải nói gì.
"Hay nói đúng hơn, đây chính là món quà mà các pháp sư Hoàng Cung đã ngầm chuyển giao cho ta. Ngoài khả năng đó ra, ta thật sự không nghĩ ra lý do nào khác khiến cho những kẻ trung thành nhất của loài người để mặc những thông tin này rơi vào tay yêu quái."
"Đại nhân, như vậy là sao? Nếu đã vậy, sao bọn họ còn đem quân và đem cả súng đến đây?"
Yukari thở dài, đưa tay thu những trang tài liệu vào hư không.
"Ta không rõ. Đó có thể là một thông điệp, cảnh báo rằng tất cả những lợi thế mà ta đã giành được, bao gồm ngôi đền này, những tài liệu này, và cả Satori, đều chỉ là tạm thời, và chúng luôn sẵn sàng dùng vũ lực để đoạt lại. Nhưng dù thế nào, thì việc cố tình để lọt lưới cả Con Mắt Của Hoàng Cung lẫn tài liệu nội bộ, đã cho thấy sự bất mãn của chúng với người đứng đầu, kẻ được gọi là Thiên Hoàng. Chúng rất cần một màn kịch đối đầu để giấu trời qua biển."
"Đại nhân, cứ cho rằng đó là lý do cho cuộc chạm trán vừa rồi, vậy còn bản thân việc chuyển giao các bí mật, họ có động cơ gì, và tìm kiếm điều gì từ chúng ta?"
"Có ít nhất hai động cơ. Một trong số đó... là Komeiji Satori."
"Satori? Theo những gì đại nhân vừa nói... chẳng phải cô gái đó chỉ đơn thuần là phương tiện chuyển giao bí mật cho họ sao?"
"Youki, như ngươi đã thấy, những pháp sư Hoàng Cung như kẻ vô danh kia đều đã phải tự phong ấn pháp lực. Thuật phong ấn này chỉ dùng để cách ly nội lực với môi trường bên ngoài. Trước đây, khi pháp lực trong môi trường còn dồi dào, những kẻ trừ yêu dùng nó để ẩn giấu bản thân dưới vỏ bọc người trần mắt thịt, chấp nhận tốc độ hấp thu pháp lực chậm chạp. Nhưng giữa Thần Cung, thủ đô pháp thuật của con người, mà chúng còn phải tự phong ấn pháp lực, đó là bằng chứng cho thấy pháp lực ở Thần Cung đã gần cạn kiệt. Và khác với chúng, Satori là yêu quái, cô ta sẽ không thể sống trong môi trường như thế."
"Vậy tại sao họ không phong ấn pháp lực cho Satori?"
"Trước đây rất lâu, chúng đã làm điều tương tự... và kết quả là vô hiệu hóa hoàn toàn năng lực của Komeiji Koishi, em gái cô ta."
"!"
"Koishi là yêu quái có năng lực cực kỳ kinh khủng, đáng sợ ngay cả với yêu giới. Trong thời gian ngươi còn phục vụ ở Bạch Ngọc Lâu, thì ở bên ngoài, cô ta đã dùng năng lực của mình thao túng các yêu quái khác, gây ra một cuộc xung đột không tầm thường. Ta đã phải bí mật liên hệ với Thần Cung để phong ấn Koishi, với cái giá là chị gái cô ta, Komeiji Satori, trở thành công cụ chính trị cho loài người."
"Đại nhân, việc này..."
"Ngươi có ý kiến gì sao, Youki?" - Yukari nghiêm mặt. - "Loài người có chính sự của loài người, yêu quái cũng có chính sự của yêu quái. Ngươi có kế sách gì khác để bảo vệ hai kẻ bọn chúng khỏi sự trả thù tàn bạo của yêu giới sao? Ngay cả ta cũng không thể công khai đứng về phía chúng được. Bí mật đưa chúng ra khỏi xã hội yêu quái là cách tốt nhất để chấm dứt xung đột, cũng như..."
Cô chợt khựng lại, khi thấy Youki bật cười.
"Youki, ngươi..."
"Không có gì ạ, xin đại nhân thứ lỗi. Hai chị em Satori, cứ coi như là Thần Cung trao trả lại cho người. Vậy còn động cơ thứ hai của họ?"
"Để mà nói chính xác thì rất khó." - Yukari lắc đầu. Ôm chặt bàn tay phải vào ngực, cô quay mặt đi, khẽ mím môi. - "Những khả năng đến từ các thông tin này nhiều không đếm xuể, và hầu như là chúng với ta sẽ không thể có cùng lựa chọn. Youki, ngươi nói thử xem, ta có thể làm gì với các thông tin mật chốn cung đình loài người?"
"Tôi cũng không thể biết cụ thể, thưa đại nhân. Trừ phi... người muốn nghiên cứu về chúng tôi... về xã hội của con người. Và với việc duy trì sự tồn tại của yêu quái... Không, không thể nào!"
Yukari mỉm cười, đặt một tay lên vai Youki và xoay về phía mình.
"Youki, ngươi không cần bận tâm về phần việc này. Trong giai đoạn sắp tới, chúng ta sẽ đổi vai một chút. Ta sẽ lo phần việc liên quan tới loài người, còn ngươi thì sẽ làm việc với yêu quái. Dĩ nhiên là hiện giờ ngươi phải quay về Bạch Ngọc Lâu lo việc riêng. Ta sẽ đảm bảo đủ thời gian cho ngươi... và cả cho cô ấy nữa, vì thế cứ yên tâm."
"Đại nhân..."
"Ngươi còn muốn nói gì sao, Youki?"
Youki chợt nghiêm chỉnh cúi gập người trước Yukari.
"Đa tạ người, Yukari đại nhân."
"Ơ kìa, tại sao không dưng ngươi lại như thế?"
Youki chỉ mỉm cười không đáp.
Ông biết Yukari sẽ không muốn nghe câu trả lời của mình. Một đại yêu quái danh giá, lạnh lùng với vạn vật, không cần phải biết rằng bản thân cũng chỉ là một kẻ cứng đầu. Về điểm này cô hầu như giống hệt Youki, có điều lại luôn sẵn lòng dành một chỗ trong thế giới vĩ mô của mình cho những kẻ lạc lõng -- dù đó là Yuyuko, Satori, hay là chính ông.
Với vị thế và cách tiếp cận mọi vấn đề của mình, Yukari sẽ không hiểu -- cũng như không bao giờ thừa nhận -- những gì tốt đẹp mà cô đã và đang làm cho tất cả.
Nhưng dù thế nào...
"Cảm ơn ngươi, Youki."
... thì linh cảm của một yêu quái như Yukari cũng là thứ mà không một ai có thể hiểu được.
Sau buổi đêm đầy biến cố này, một ngôi đền nhỏ trên vùng rừng núi heo hút sẽ bị yêu quái chiếm giữ.
Sau những ánh bình minh đầu tiên, một kẻ xa nhà hai thế kỷ sẽ lên đường trở về.
Sau những đau đớn và mất mát, một yêu nữ cô độc sẽ theo chân những yêu quái quyền lực nhất, tham gia vào một kế hoạch lớn lao.
Và chỉ sau vài khoảnh khắc nữa thôi, cô gái nhỏ nhắn nằm trong vòng tay yêu nữ ấy sẽ mở mắt ra,
gọi tên người chị gái của mình."Satori?"
- Đoạn kết:
- Nhạc nền
"Ran... Ngôi nhà này ở đâu ra vậy?"
"Phải rồi, Satori, chào mừng cô đến với quán trọ Hồ Ly. Chỗ này không ở đâu cả, nó chỉ là một túi không gian tách biệt để trú ẩn thôi. Hồi còn đi làm nhiệm vụ, chúng tôi đã nhiều lần qua đêm với nhau ở đây, nhỉ, Youki nhỉ?"
"Ran, cô không chọn được lời nào đỡ gây hiểu lầm hơn sao?"
"Hehe, về mặt từ ngữ thì tôi nói đúng mà?"
"Được rồi, cô nói không sai... Satori, chúng tôi đã bố trí phòng riêng cho em gái cô nghỉ ngơi. Trong này có nhiều phòng trống, cô cứ tự nhiên chọn lấy một phòng mà ở."
"Cảm ơn ngươi, Youki... Nếu được, ta muốn ở bên Koishi."
"Dĩ nhiên rồi. Ran."
"Có ngay có ngay! Chúc quý khách ngon giấc!"
"......... Ran."
"Tôi đây, Youki. Anh vẫn ngồi ngoài đó sao? Không ngủ thì làm gì có sức. Từ ranh giới Cõi Chết vào đến Bạch Ngọc Lâu phải đi bộ rất xa đấy."
"Không thành vấn đề. Tôi hỏi chút, cô đã nắm được tình hình về các nhóm trinh sát của mình trong ngôi đền đó chưa? Về phía tôi thì không có manh mối nào."
"Anh vẫn lo cái này à? Cảm ơn anh, Youki. Tôi đã nghe Satori kể lại rồi, và biết là tất cả đã bị xóa sổ. Không ngờ Yukari đại nhân lại là bên tiếp nhận thông tin này đầu tiên... Thông thường thì những việc như thế sẽ do tôi tiếp nhận rồi báo cáo lại thật ngắn gọn, bởi thế lần này tôi cảm thấy rất khác. Thế nào nhỉ... giống như bị tách rời khỏi cảm xúc của mình vậy. Biết là mình phải thấy buồn, nhưng không thể cảm thấy buồn. Mọi cảm xúc đều đã bị lấy ra khỏi thông tin rồi."
"Ran..."
"Yukari đại nhân thì ngược lại, trong khoảnh khắc hiếm hoi đó đã thể hiện cảm xúc thật mạnh mẽ. Ngay cả Satori cũng bị sốc vì âm hưởng của những suy nghĩ ấy. Có lẽ bởi thế mà Yukari đại nhân mới quyết tâm bảo vệ cô gái ấy đến cùng... Dù thế nào thì vu nữ kia cũng quá nguy hiểm, dường như cô ta có thù oán gì với yêu giới vậy."
"Cô ta thật sự là một đối thủ đáng gờm. Ngay cả tôi có lẽ cũng đã bị cô ta tiêu diệt, nếu như cô không can thiệp kịp thời, Ran ạ. Một lần nữa, cảm ơn cô."
"Anh còn nhắc về chuyện này nữa sao? Anh làm tôi muốn đấm anh lắm đấy nhá, Youki."
"Được rồi, tôi biết rồi. Mà làm thế nào cô lại biết mà lọt được vào bên trong đúng lúc vậy?"
"Tôi vẫn liên tục theo dõi khu vực từ phía trên. Tôi thấy một con bồ câu rất lớn bay ra khỏi khu vực, và ngay lúc đó mọi thông tin về tọa độ và địa vật bên trong khu vực bỗng nhiên chớp sáng. Có lẽ Yukari đại nhân đã chuẩn bị sẵn toàn bộ những thông tin đó, và chỉ chờ đợi một thứ gì đi xuyên qua kết giới một cách tự nhiên để truyền thông tin ra bên ngoài."
"Ran à, thật sự tôi không hiểu nổi đầu óc mấy người làm việc thế nào đâu đấy."
"Ừ thì anh cứ coi như tôi nắm được bản đồ bên trong đi. Ngay sau đó tôi chọn điểm rơi và thả cả toa tàu xuyên qua kết giới. Được ăn cả, ngã về không. Nếu như ngay khi đi qua kết giới, tôi không nắm được thông tin về không gian bên trong, thì mọi chuyện sẽ hơi khó khăn hơn một chút, chẳng hạn như tôi sẽ phải căn chỉnh không gian bằng mắt thường, mọi thứ sẽ giới hạn trong tầm nhìn."
"Cô giỏi thật đấy, Ran."
"Có gì đâu mà giỏi. Tôi chẳng qua chỉ là một phương tiện trung gian cho năng lực của Yukari đại nhân mà thôi. Tôi đưa ra quyết định dựa trên thông tin mà bản thân tiếp nhận, nhưng thực hiện nó bằng năng lực bên ngoài..."
"Được rồi, được rồi, tôi không hiểu nổi mấy cái này đâu mà. Ran, chắc là tôi đi bây giờ đây. Yukari đại nhân về chưa? Tôi muốn gửi lời cảm ơn tới cả hai người... và cả Satori nữa, nếu cô ấy còn thức."
"Satori ngủ rồi. Ngủ ngon lắm. Anh phải nhìn khuôn mặt ấy thì mới thấy cô ấy đã nhẹ nhõm và yên lòng thế nào. Còn Yukari đại nhân... chắc đêm nay không về đây đâu. Có gì tôi sẽ gửi lời cảm ơn và lời chào của anh đến với họ."
"Vậy thì tốt quá. Một lần nữa cảm ơn cô, Ran. Cô thật sự đã giúp tôi rất nhiều, thế nên lần này đừng từ chối như mọi khi. Thế nào nhỉ, 'Tôi có làm được gì cho anh đâu', đừng nói vậy nữa nhé."
"Cái gì cơ, là anh đấy! Anh mới là chuyên gia từ chối... mà thôi được rồi, tôi sẽ nhận lời cảm ơn này của anh vậy. Được chưa?"
"Được rồi. Vậy tôi đi cái đã. Ran, chúc cô mọi việc thuận buồm xuôi gió. Bảo trọng đấy, biết chưa?"
"Tôi biết rồi. Còn tôi thì... chẳng biết chúc anh cái gì cả. Việc ở Bạch Ngọc Lâu, anh hiểu hơn tôi nhiều. Chúc anh... may mắn vậy."
"Cảm ơn cô, may mắn không bao giờ là thừa cả."
"Ra cửa là đến ranh giới Cõi Chết. Nhớ mang nón và áo tơi. Sắp mưa rồi đấy."
"Được rồi, tôi đi nhé. Hẹn gặp lại, Ran."
"Tôi sẽ chờ anh... Youki!"
"Yuyuko, hắn lên đường rồi kìa."
"Ừ."
"Thôi mà, đừng giận nữa. Hắn biết đường mà về là tốt lắm rồi."
"... Cậu nghĩ tớ giận hắn sao, Yukari?"
"..."
"Thật ra... tớ thấy lo nhiều hơn. Dù gì thì hắn cũng đã bỏ rơi con bé ngay từ lúc ban đầu. Có thể hắn biết điều gì đó, nhưng còn con bé... nó không biết gì về hắn cả. Nó sẽ phản ứng ra sao?"
"Nghe này, Yuyuko. Nếu thật sự Youmu có gì đó giống với Youki, thì cả hai nhất định sẽ giao tiếp được với nhau. Không nhất thiết phải là ngôn ngữ lời nói. Biết đâu cả hai lại nói chuyện được với nhau... bằng cái này."
"Cầm cẩn thận, Yukari, nó sắc lắm đấy."
"Đừng lo, Yuyuko. Nhờ có cậu, bàn tay này của tớ đã hoàn toàn như trước rồi. Tớ thậm chí thấy lại được cả cái cảm giác, lúc mà tớ mang nó đến cho cậu. Và từ ngày đó cậu vẫn dạy Youmu, đúng không? Dù chỉ là những gì cậu biết, nhưng hai trăm năm rèn luyện đã là rất nhiều. Youmu chắc chắn sẽ giao tiếp được với Youki."
"Yukari... nếu cậu nói vậy thì tớ sẽ tin là vậy. Cảm ơn cậu."
"Sao cơ, tớ mới là bên phải cảm ơn chứ. Giờ thì tớ không làm phiền gia đình hai người nữa đâu, cứ tự nhiên nhé."
Xong chương 12. Xong đoạn kết. Xong tập 1. :aunn14:
Hai chương cuối đúng là chạy cháy cả cốt truyện. Nhiều chi tiết trong tập 1 phải đợi một thời gian rất dài mới có thời cơ triển khai. Dự định ban đầu 1 tập 10 chương của mềnh vì thế bị kéo lên 12 chương, trong đó hai chương cuối có độ dài tương đối khủng, có thể thấy trong thống kê này:
Chương 1 -- 1763 chữ
Chương 2 -- 1549 chữ
Chương 3 -- 2208 chữ
Chương 4 -- 4067 chữ
Chương 5 -- 3018 chữ
Chương 6 -- 2511 chữ
Chương 7 -- 2570 chữ
Chương 8 -- 2272 chữ
Chương 9 -- 3096 chữ
Chương 10 - 3250 chữ
Chương 11 - 6431 chữ
Chương 12 - 7701 chữ
Chương 2 -- 1549 chữ
Chương 3 -- 2208 chữ
Chương 4 -- 4067 chữ
Chương 5 -- 3018 chữ
Chương 6 -- 2511 chữ
Chương 7 -- 2570 chữ
Chương 8 -- 2272 chữ
Chương 9 -- 3096 chữ
Chương 10 - 3250 chữ
Chương 11 - 6431 chữ
Chương 12 - 7701 chữ
Đừng bị mềnh đánh lạc hướng vì số chương. Hai chương cuối dài bằng một phần ba cả tập đấy.
Dù sao thì tiến độ của tập này cũng hơi chậm so với kỳ vọng. Một phần (lớn) vì công việc, một phần nữa là vì đúng chất dj không chuyên nghiệp, vừa viết vừa phải rút kinh nghiệm và học hỏi dần dần. Hy vọng tập 2 sẽ đi nhanh hơn, mặc dù có thể chắc chắn là nó không thể bắt đầu quá sớm. Sắp đến đợt hội thảo + bảo vệ, có lẽ mềnh sẽ phải giảm thời gian viết lách đi đáng kể, để tập trung vào chuyên môn. Tương lai gần là thế, còn sau đó thì... tính sau. :aunn14:
Dù sao thì Youki cũng đã khá vất vả mới lết qua được trường đoạn đền Hakurei này. Mềnh rất muốn cho Youki có một giấc ngủ yên bình [s]bên Ran[/s], nhưng nghĩ lại thì đoạn đó dời ra sau sẽ hợp hơn. Nghĩ lại nữa, thì dạo này mềnh thức đêm hơi sâu, giờ này là 8 giờ sáng rồi. :aunn17: Phút yên bình (xong thực tập) trước giờ giông bão (đến luận văn) mà.
Được sửa bởi Đom Đóm ~1991~ ngày 18/10/2018, 11:46 pm; sửa lần 3.
- Waifu
Warmsky2610 - Waifu Order : Waifu. :
Online Offline Posts : 15Power : 39Faith : 20Ngày tham gia : 11/12/2017Địa điểm : Rừng Ma Thuật
Re: Xung đột Gensokyo - Mặt Trăng thời cận đại: Cuộc chiến mà Akyuu chưa từng biết
Anh Đóm viết khá hay, rất có chất. Em đợi chương sau của anh. ^^
- Waifu
hoivn1003
Member - Waifu Order : Waifu,b1-4-999. :
Online Offline Posts : 89Power : 595Faith : 247Ngày tham gia : 04/05/2017Địa điểm : Eientei
- Waifu
Axetylen - Waifu Order : ,b1-4-999. :
Online Offline Posts : 28Power : 289Faith : 89Ngày tham gia : 07/04/2015Địa điểm : Milky Way
Re: Xung đột Gensokyo - Mặt Trăng thời cận đại: Cuộc chiến mà Akyuu chưa từng biết
Chắc đây là fanfic về touhou có đầu tư nhất mà mình từng đoc. Mình cũng chỉ tính đọc mỗi lần vài chương thôi nhưng không ngờ lại làm một lèo hết tập một luôn. Đoạn cuối tuy có hơi rush một chút nhưng về cơ bản dường như mọi tình cảm tâm tư của nhân vật đã được truyền tải hết cả.
Mình thấy có nhiều kỳ công bỏ ra cho fanfic này khiến nó khác hẳn so với mặt bằng chung. Một là sự đầu tư cho lore. Điều này tưởng như là điều bình thường khi viết fic nhưng thường đối với fanfic, author thường mặc định lore là thứ mình không chịu trách nhiệm xây dựng. Họ chỉ thể hiện tính cách của mình trên một cái nền có sẵn chứ không sáng tạo gì thêm. Nhưng việc chịu khó bỏ thời gian điều chỉnh thế giới của Touhou lại sao cho phù hợp với thế giới quan của mình, câu đã khiến cho mạch chính câu truyện này, dù chưa bắt đầu (phần 2nd gensokyo-lunar war) vẫn có cảm giác như nó có thật ngay tại đó. Nó đã tồn tại rất lâu rồi, chỉ là đến lúc này mới kể lại thôi.
Việc thận trọng đi từng bước một trong dẫn chuyện cũng là một điều mình thấy trong fanfic này. Nhân vật xuất hiện lần lượt theo một mật độ nhất định vừa đủ để phục vụ cho cốt truyện hiện tại, cách giới thiệu họ cũng đủ để người đọc tò mò về vai trò của họ trong cốt truyện lớn hơn. Với ngần ấy nhân vật mà ai cũng có sự đóng góp đồng đều với nhau, khá là ngạc nhiên. Mười chương nhưng diễn biến chỉ xảy a ở ba địa điểm chính và cái nào cũng được chăm chút khá kỹ, cái này mình cũng không thấy nhiều, dù là tác phẩm trong các forum nước ngoài.
Mình ngày xưa cũng từng đọc fanfic dài kỳ của Forte về Lunar War. Mặc dù rất thích tác phẩm đó, nhưng cá nhân mình nghĩ fanfic của cậu chính là phiên bản cân bằng và từ tốn hơn so với cái đó. Hy vọng toàn bộ phần build up cho cuộc chiến sau cùng sẽ thoả mãn.
Cũng có một số khuyết điểm mình muốn đóng góp. Mình nghĩ về phần trình bày có lẽ sẽ được cải thiện hơn nếu cậu cách dòng giữa các đoạn, cũng như giữa đoạn và thoại. Hơn nữa, mình nghĩ nên lồng ghép khéo léo lời dẫn giữa các đoạn thoại để làm rõ hơn lúc đó là ai đang nói với ai. Nếu chỉ hai nhân vật thì không hề gì, nhưng từ ba nhân vật trở lên mà thoại liên tiếp nhau rất dễ gây hiểu lầm. Với cá nhân mình nghĩ thoại trống "..." hay "!" nên ít được dùng vì nó mang tính truyện tranh hơn là truyện chữ, đôi khi sẽ khiến mạch hình ảnh đang diễn ra trông đầu bị đứt đoạn.
Chỉ thế thôi, hy vọng được đọc tiếp phần tiếp theo của câu truyện.
Mình thấy có nhiều kỳ công bỏ ra cho fanfic này khiến nó khác hẳn so với mặt bằng chung. Một là sự đầu tư cho lore. Điều này tưởng như là điều bình thường khi viết fic nhưng thường đối với fanfic, author thường mặc định lore là thứ mình không chịu trách nhiệm xây dựng. Họ chỉ thể hiện tính cách của mình trên một cái nền có sẵn chứ không sáng tạo gì thêm. Nhưng việc chịu khó bỏ thời gian điều chỉnh thế giới của Touhou lại sao cho phù hợp với thế giới quan của mình, câu đã khiến cho mạch chính câu truyện này, dù chưa bắt đầu (phần 2nd gensokyo-lunar war) vẫn có cảm giác như nó có thật ngay tại đó. Nó đã tồn tại rất lâu rồi, chỉ là đến lúc này mới kể lại thôi.
Việc thận trọng đi từng bước một trong dẫn chuyện cũng là một điều mình thấy trong fanfic này. Nhân vật xuất hiện lần lượt theo một mật độ nhất định vừa đủ để phục vụ cho cốt truyện hiện tại, cách giới thiệu họ cũng đủ để người đọc tò mò về vai trò của họ trong cốt truyện lớn hơn. Với ngần ấy nhân vật mà ai cũng có sự đóng góp đồng đều với nhau, khá là ngạc nhiên. Mười chương nhưng diễn biến chỉ xảy a ở ba địa điểm chính và cái nào cũng được chăm chút khá kỹ, cái này mình cũng không thấy nhiều, dù là tác phẩm trong các forum nước ngoài.
Mình ngày xưa cũng từng đọc fanfic dài kỳ của Forte về Lunar War. Mặc dù rất thích tác phẩm đó, nhưng cá nhân mình nghĩ fanfic của cậu chính là phiên bản cân bằng và từ tốn hơn so với cái đó. Hy vọng toàn bộ phần build up cho cuộc chiến sau cùng sẽ thoả mãn.
Cũng có một số khuyết điểm mình muốn đóng góp. Mình nghĩ về phần trình bày có lẽ sẽ được cải thiện hơn nếu cậu cách dòng giữa các đoạn, cũng như giữa đoạn và thoại. Hơn nữa, mình nghĩ nên lồng ghép khéo léo lời dẫn giữa các đoạn thoại để làm rõ hơn lúc đó là ai đang nói với ai. Nếu chỉ hai nhân vật thì không hề gì, nhưng từ ba nhân vật trở lên mà thoại liên tiếp nhau rất dễ gây hiểu lầm. Với cá nhân mình nghĩ thoại trống "..." hay "!" nên ít được dùng vì nó mang tính truyện tranh hơn là truyện chữ, đôi khi sẽ khiến mạch hình ảnh đang diễn ra trông đầu bị đứt đoạn.
Chỉ thế thôi, hy vọng được đọc tiếp phần tiếp theo của câu truyện.
- Waifu
Đom Đóm ~1991~
Moderator - Waifu Order : Trace,b1-58-999,e2-101-999,e3-102-999. :Posts : 1909Power : 4805Faith : 1565Ngày tham gia : 06/11/2014Địa điểm : Mind Matrix
Re: Xung đột Gensokyo - Mặt Trăng thời cận đại: Cuộc chiến mà Akyuu chưa từng biết
Vô cùng cảm ơn @Axetylen đã có góp ý cực kỳ quan trọng về chuyên môn. :aunn14:
Tớ viết truyện Tuhu, ý đồ chính là để luyện tập kỹ năng viết truyện nói chung. Viết fic Tuhu có nhiều cái lợi; thứ nhất, cái nền về bối cảnh chung và đặc điểm nhân vật đã được ZUN xây dựng sẵn, không phải tự xây từ đầu, và thứ hai, các bối cảnh và nhân vật đó đều được ZUN xây theo hướng "mở", giúp mỗi người làm nội dung vẫn cảm nhận được rằng đó là bối cảnh và nhân vật của mình trong không gian giả tưởng của mình. Vì thế, tất cả những gì cần cho một fic Tuhu là kỹ năng, và kỹ năng thì có thể luyện tập được.
Tớ cũng có một vài kịch bản fic khác cho Tuhu, mạch truyện cũng tương đối liên kết với nhau, nhưng hiện giờ mới chỉ có duy nhất fic này là đã thiết kế được cả mở đầu và kết thúc. Vì thế tớ quyết định chọn nó làm fic đầu tay.
Mặc dù vậy, vẫn trong khuôn khổ luyện kỹ năng viết, tớ đã gặp một vài khó khăn khi tìm kiếm cách diễn đạt. Riêng cho chương 12 này, tớ đã phải viết hẳn một truyện ngắn khác để thể nghiệm về lối kể truyện hạn chế thuyết minh. Như cậu biết, fic hành động thường có phần thuyết minh rất dài và chi tiết, nhưng lối thuyết minh sẽ thất bại khi tìm cách diễn đạt các sự kiện không diễn ra ở thời hiện tại. Làm như thế, nói một cách bạo lực thì sẽ tạo cảm giác là tồn tại một ông tác giả ngồi lù lù bên cạnh người đọc, vặn cổ người đọc nhìn theo hướng đi của câu truyện.
Thay vào đó, khi người đọc chỉ lặng lẽ lắng nghe nhân vật, tận dụng tối đa các mẩu thông tin mà tác giả gài vào cuộc trò chuyện, thì câu truyện sẽ có cảm giác tự nhiên hơn rất nhiều. Tuy vậy, cách diễn đạt này gặp một vấn đề khác. Khi hai nhân vật trò chuyện với nhau, họ sẽ không thể nói ra cái mà cả hai đều đã biết. Dù thông tin đó người đọc chưa biết, cũng như rất cần để mà hình dung, nhưng trong bối cảnh truyện thì nó là thừa. Vì thế, nếu cố gắng kể quá chi tiết thì người đọc sẽ lại thấy câu truyện là thiếu tự nhiên, dù bản thân chi tiết câu-truyện-bên-trong-câu-truyện có thể rất tự nhiên.
Vì thế, tớ rất cần tìm ra một điểm cân bằng giữa thuyết minh và thoại. Đây có thể xem là vấn đề lớn nhất trong việc sáng tác truyện bây giờ.
Điểm đầu tiên, não người cực kỳ nhạy cảm với tính quy luật, trong bối cảnh này là các cấu trúc câu lặp đi lặp lại. Ví dụ:
Có rất nhiều cách diễn đạt khác nhau để lựa chọn. Nhưng một cấu trúc quá đơn giản thì không cho phép diễn ra nhiều khả năng, vì thế trước khi lựa chọn, phải thêm một lượng thông tin vừa đủ, thậm chí thêm nhiều thông tin và tranh thủ thi hành một chức năng khác song song (VD thuyết minh, miêu tả cảm xúc, miêu tả ngoại hình). Ngoài ra, ví dụ trên chỉ là ví dụ tại chỗ, không gắn vào một đoạn truyện cụ thể nào. Trong khi viết thật, các lựa chọn của chúng ta sẽ còn bị chi phối bởi tiết tấu truyện trước đó. Một đoạn truyện diễn biến nhanh, ta có thể cho nhanh tiếp, hoặc nếu đã có nguy cơ trở nên nhàm chán, thì ta chọn cách diễn đạt chậm lại, nhiều cảm xúc hơn. Một đoạn truyện chậm và nhiều cảm xúc thì có thể đẩy nhanh đột ngột tiết tấu truyện, hoặc chuyển hướng nội dung đột ngột, để đạt được hiệu ứng bất ngờ, "làm mới" trí tưởng tượng của người đọc.
Về vụ "..." và "!", tớ cũng phải thừa nhận rằng đây là một giải pháp tạm thời. Những câu thoại trống này bị chi phối bởi cách kể. Lấy ví dụ về một đoạn gần đây, chương 12:
Nếu bỏ câu thoại trống, nối liền 2 câu thoại của Yukari, thì mạch ý sẽ không liên tục. Câu nói khái quát về Koishi có tác dụng đưa ra một sự thật gây bất ngờ, và người đọc cần thời gian để sự thật ấy được nhấn mạnh, trước khi đi vào phần giải thích ở câu thoại sau. Việc giải thích luôn sẽ làm mất yếu tố bất ngờ.
Nếu thay câu thoại trống bằng một câu thoại ngắn, thể hiện sự bất ngờ:
thì thực tế sẽ có vẻ như là Youki... chẳng bất ngờ gì cả, ông chỉ đáp lại một cách xã giao sau mỗi câu nói của Yukari. Ngoài ra, thứ tự thoại 1-2-1-2-1-... đều đều cũng là một thứ mang tính quy luật, dù cố kéo dài hay thay đổi cấu trúc câu, thì khi đoạn hội thoại đủ dài, não bộ vẫn sẽ nhận ra quy luật đó, và kỳ vọng là thứ tự đó sẽ tiếp tục. Câu thoại trống dù vẫn theo thứ tự như thế, nhưng việc nó không có nội dung gì cũng giúp phá vỡ kỳ vọng của người đọc. Phá vỡ kỳ vọng của người đọc sao cho hay, đó là nhiệm vụ của người viết văn.
Dĩ nhiên, việc câu thoại trống làm gián đoạn mạch hình ảnh trong đầu người đọc, đấy cũng là một hiệu ứng không mong muốn. Nếu chỉ vì muốn gián đoạn tính quy luật của cuộc đối thoại mà gián đoạn cả mạch tưởng tượng, thì đó là lựa chọn chưa thật sự hoàn hảo. Tớ sẽ ghi nhận vấn đề này và tìm cách khắc phục.
Về vụ lồng ghép thêm giữa thuyết minh và thoại, thì đúng thật là ở góc nhìn của tác giả, có thể tớ sẽ thấy rõ hơn so với người đọc một số cái, ví dụ như ai đang nói với ai. Tớ có cố gắng đưa vào các gợi ý, để người đọc có thể hình dung điều này, ví dụ như trong một đoạn điển hình, hoàn toàn không có thuyết minh:
[1] cho chúng ta dữ liệu là ai đó đang nói chuyện với Ran. [2] cho thấy Ran đang nói, cũng như trả lời cho phần còn lại, là ai đang nói với Ran - chính là Satori.
[3] cho thấy Ran chuyển đối tượng cuộc nói chuyện sang Youki, và [4] là khi Youki đáp lại. [5] là dấu hiệu riêng mà Ran thường thể hiện khi nói chuyện với Youki. [6] cũng là lời đáp của Youki với Ran, nhưng [7] thì cho thấy ông đã chuyển đối tượng nói chuyện.
[8] thật ra không hoàn toàn cần thiết, tớ thêm vào chỉ để thể hiện sự trân trọng của Satori. [9] và [10] lần lượt là hai đối tượng nói chuyện khác nhau, còn [11] là dấu hiệu khác trong phong cách nói chuyện của Ran, ở đây ám chỉ Satori.
:aunn14:
Viết một phần thoại tự nhiên, đủ ý và ít thuyết minh, cái này thật sự là một thử thách mà tớ rất thích đối đầu. Thuyết minh ít giúp tạo điểm nhấn cho những đoạn thật sự cần thuyết minh, những đoạn đó có vai trò phá vỡ tính quy luật trong tiến trình truyện. Tuy vậy, thuyết minh ít đòi hỏi người viết phải hết sức cụ thể về các dữ liệu bối cảnh trong lời nói, nhưng không được làm mất tính tự nhiên của lời nói khi đường đột nêu ra các dữ liệu thừa. Về chỗ này tớ sẽ chú ý hơn trong các phần viết sau này.
Cuối cùng là vụ trình bày. Cái này đúng là... tớ không tính đến. :aunn14: Tớ viết trong Word, sau đó cứ thế copy paste lên đây, không để ý là Word nó có cách đoạn tự động, còn ở đây thì không có. Vụ này tớ sẽ sửa.
Một lần nữa cảm ơn @Axetylen, @Warmsky2610 và mọi người đã tham gia thảo luận trong thớt này. Giá mà có cái thớt fic xôm như ngày xưa, mọi người cùng nhau thảo luận chuyên môn thế này thì càng hay.
Tớ viết truyện Tuhu, ý đồ chính là để luyện tập kỹ năng viết truyện nói chung. Viết fic Tuhu có nhiều cái lợi; thứ nhất, cái nền về bối cảnh chung và đặc điểm nhân vật đã được ZUN xây dựng sẵn, không phải tự xây từ đầu, và thứ hai, các bối cảnh và nhân vật đó đều được ZUN xây theo hướng "mở", giúp mỗi người làm nội dung vẫn cảm nhận được rằng đó là bối cảnh và nhân vật của mình trong không gian giả tưởng của mình. Vì thế, tất cả những gì cần cho một fic Tuhu là kỹ năng, và kỹ năng thì có thể luyện tập được.
Tớ cũng có một vài kịch bản fic khác cho Tuhu, mạch truyện cũng tương đối liên kết với nhau, nhưng hiện giờ mới chỉ có duy nhất fic này là đã thiết kế được cả mở đầu và kết thúc. Vì thế tớ quyết định chọn nó làm fic đầu tay.
Mặc dù vậy, vẫn trong khuôn khổ luyện kỹ năng viết, tớ đã gặp một vài khó khăn khi tìm kiếm cách diễn đạt. Riêng cho chương 12 này, tớ đã phải viết hẳn một truyện ngắn khác để thể nghiệm về lối kể truyện hạn chế thuyết minh. Như cậu biết, fic hành động thường có phần thuyết minh rất dài và chi tiết, nhưng lối thuyết minh sẽ thất bại khi tìm cách diễn đạt các sự kiện không diễn ra ở thời hiện tại. Làm như thế, nói một cách bạo lực thì sẽ tạo cảm giác là tồn tại một ông tác giả ngồi lù lù bên cạnh người đọc, vặn cổ người đọc nhìn theo hướng đi của câu truyện.
Thay vào đó, khi người đọc chỉ lặng lẽ lắng nghe nhân vật, tận dụng tối đa các mẩu thông tin mà tác giả gài vào cuộc trò chuyện, thì câu truyện sẽ có cảm giác tự nhiên hơn rất nhiều. Tuy vậy, cách diễn đạt này gặp một vấn đề khác. Khi hai nhân vật trò chuyện với nhau, họ sẽ không thể nói ra cái mà cả hai đều đã biết. Dù thông tin đó người đọc chưa biết, cũng như rất cần để mà hình dung, nhưng trong bối cảnh truyện thì nó là thừa. Vì thế, nếu cố gắng kể quá chi tiết thì người đọc sẽ lại thấy câu truyện là thiếu tự nhiên, dù bản thân chi tiết câu-truyện-bên-trong-câu-truyện có thể rất tự nhiên.
Vì thế, tớ rất cần tìm ra một điểm cân bằng giữa thuyết minh và thoại. Đây có thể xem là vấn đề lớn nhất trong việc sáng tác truyện bây giờ.
Điểm đầu tiên, não người cực kỳ nhạy cảm với tính quy luật, trong bối cảnh này là các cấu trúc câu lặp đi lặp lại. Ví dụ:
Dù ngôn từ khác nhau, nhưng nếu cấu trúc câu giống nhau quá nhiều trong một vài đoạn thoại liên tiếp, thì sẽ tạo ra cảm giác đều đều và nhàm chán. Não bộ người đọc cần được duy trì mức độ kích thích trong suốt quá trình đọc, nếu mức độ kích thích giảm đi ở bất kỳ điểm nào, họ sẽ thấy khó mà đọc tiếp. Bởi thế, cần phá vỡ các cấu trúc lặp lại này, không được để lộ ra bất kỳ đặc điểm mang tính quy luật nào:"Youki, ngươi không sao chứ?" - Yuyuko hỏi.
"Tiểu thư, tôi không sao." - Youki đáp.
"Youki, ngươi không sao chứ?" - Yuyuko hoảng hốt. Nhìn khuôn mặt lo lắng của cô, Youki chỉ khẽ mỉm cười.
"Tôi không sao, thưa tiểu thư."
"Youki!"
Yuyuko giằng cánh tay mình khỏi Yukari, loạng choạng bước về phía Youki. Cô nhìn trân trân vào bờ vai trần đẫm máu của con người ấy. Mắt cô chợt nhòa đi, không còn thấy rằng hắn đang mỉm cười với mình.
"Tiểu thư, tôi không sao."
"Youki!"
"Tiểu thư, tôi không sao, người cứ ở yên đó."
Có rất nhiều cách diễn đạt khác nhau để lựa chọn. Nhưng một cấu trúc quá đơn giản thì không cho phép diễn ra nhiều khả năng, vì thế trước khi lựa chọn, phải thêm một lượng thông tin vừa đủ, thậm chí thêm nhiều thông tin và tranh thủ thi hành một chức năng khác song song (VD thuyết minh, miêu tả cảm xúc, miêu tả ngoại hình). Ngoài ra, ví dụ trên chỉ là ví dụ tại chỗ, không gắn vào một đoạn truyện cụ thể nào. Trong khi viết thật, các lựa chọn của chúng ta sẽ còn bị chi phối bởi tiết tấu truyện trước đó. Một đoạn truyện diễn biến nhanh, ta có thể cho nhanh tiếp, hoặc nếu đã có nguy cơ trở nên nhàm chán, thì ta chọn cách diễn đạt chậm lại, nhiều cảm xúc hơn. Một đoạn truyện chậm và nhiều cảm xúc thì có thể đẩy nhanh đột ngột tiết tấu truyện, hoặc chuyển hướng nội dung đột ngột, để đạt được hiệu ứng bất ngờ, "làm mới" trí tưởng tượng của người đọc.
"Đúng rồi. Thật ra nó không phải là sao rơi đâu."
"Tôi biết. Đây là lửa hồ ly. Nó có nguồn gốc từ yêu quái."
"Vậy là cô cũng biết về cái này sao?"
"Tại sao lại không chứ? Trừ tà là nghề của vu nữ chúng tôi mà. Nói vậy... phải chăng ông cũng làm nghề trừ tà?"
"Quả nhiên là như vậy, thưa tiểu thư. Tôi có làm nghề này một thời gian ở Yokohama, trước cũng tương đối ổn định. Nhưng dạo gần đây người ta dường như không còn tin vào thần linh ma quỷ nhiều như lúc trước, thành ra tôi đang tính đén chuyện đi nơi khác tìm kế sinh nhai."
"Tôi hiểu mà. Cũng vì vậy mà gia đình chúng tôi hầu hết đều đã phải bỏ nghề. Nhưng còn tôi, thì tôi không thể rời xa nơi này được."
"Cuộc sống bây giờ khó khăn thật đấy, đúng không?"
"..."
Im lặng một lát, vu nữ Hakurei mỉm cười, lắc đầu.
"Nhìn về một phía thì đúng là như vậy. Nhưng dù thế nào, thì ta vẫn phải giữ vững niềm tin. Ông nhìn xem, những con người nông cạn thời nay dù sống cả đời cũng đâu thể có dịp chứng kiến một cảnh tượng thế này. Đúng hơn là, họ đã nhắm mắt trước thần linh, yêu quái và những điều kỳ diệu."
"Đúng thế."
"Nhưng với tư cách là kẻ phụng sự các vị thần,
tôi không thể nhắm mắt trước chuyện này."
Về vụ "..." và "!", tớ cũng phải thừa nhận rằng đây là một giải pháp tạm thời. Những câu thoại trống này bị chi phối bởi cách kể. Lấy ví dụ về một đoạn gần đây, chương 12:
"Vậy tại sao họ không phong ấn pháp lực cho Satori?"
"Trước đây rất lâu, chúng đã làm điều tương tự... và kết quả là vô hiệu hóa hoàn toàn năng lực của Komeiji Koishi, em gái cô ta."
"!"
"Koishi là yêu quái có năng lực cực kỳ kinh khủng, đáng sợ ngay cả với yêu giới. Trong thời gian ngươi còn phục vụ ở Bạch Ngọc Lâu, thì ở bên ngoài, cô ta đã dùng năng lực của mình thao túng các yêu quái khác, gây ra một cuộc xung đột không tầm thường. Ta đã phải bí mật liên hệ với Thần Cung để phong ấn Koishi, với cái giá là chị gái cô ta, Komeiji Satori, trở thành công cụ chính trị cho loài người."
Nếu bỏ câu thoại trống, nối liền 2 câu thoại của Yukari, thì mạch ý sẽ không liên tục. Câu nói khái quát về Koishi có tác dụng đưa ra một sự thật gây bất ngờ, và người đọc cần thời gian để sự thật ấy được nhấn mạnh, trước khi đi vào phần giải thích ở câu thoại sau. Việc giải thích luôn sẽ làm mất yếu tố bất ngờ.
"Trước đây rất lâu, chúng đã làm điều tương tự... và kết quả là vô hiệu hóa hoàn toàn năng lực của Komeiji Koishi, em gái cô ta. Koishi là yêu quái có năng lực cực kỳ kinh khủng, đáng sợ ngay cả với yêu giới. Trong thời gian ngươi còn phục vụ ở Bạch Ngọc Lâu, thì ở bên ngoài, cô ta đã dùng năng lực của mình thao túng các yêu quái khác, gây ra một cuộc xung đột không tầm thường. Ta đã phải bí mật liên hệ với Thần Cung để phong ấn Koishi, với cái giá là chị gái cô ta, Komeiji Satori, trở thành công cụ chính trị cho loài người."
Nếu thay câu thoại trống bằng một câu thoại ngắn, thể hiện sự bất ngờ:
"Vậy tại sao họ không phong ấn pháp lực cho Satori?"
"Trước đây rất lâu, chúng đã làm điều tương tự... và kết quả là vô hiệu hóa hoàn toàn năng lực của Komeiji Koishi, em gái cô ta."
"Người nói sao cơ?"
"Koishi là yêu quái có năng lực cực kỳ kinh khủng, đáng sợ ngay cả với yêu giới. Trong thời gian ngươi còn phục vụ ở Bạch Ngọc Lâu, thì ở bên ngoài, cô ta đã dùng năng lực của mình thao túng các yêu quái khác, gây ra một cuộc xung đột không tầm thường. Ta đã phải bí mật liên hệ với Thần Cung để phong ấn Koishi, với cái giá là chị gái cô ta, Komeiji Satori, trở thành công cụ chính trị cho loài người."
thì thực tế sẽ có vẻ như là Youki... chẳng bất ngờ gì cả, ông chỉ đáp lại một cách xã giao sau mỗi câu nói của Yukari. Ngoài ra, thứ tự thoại 1-2-1-2-1-... đều đều cũng là một thứ mang tính quy luật, dù cố kéo dài hay thay đổi cấu trúc câu, thì khi đoạn hội thoại đủ dài, não bộ vẫn sẽ nhận ra quy luật đó, và kỳ vọng là thứ tự đó sẽ tiếp tục. Câu thoại trống dù vẫn theo thứ tự như thế, nhưng việc nó không có nội dung gì cũng giúp phá vỡ kỳ vọng của người đọc. Phá vỡ kỳ vọng của người đọc sao cho hay, đó là nhiệm vụ của người viết văn.
Dĩ nhiên, việc câu thoại trống làm gián đoạn mạch hình ảnh trong đầu người đọc, đấy cũng là một hiệu ứng không mong muốn. Nếu chỉ vì muốn gián đoạn tính quy luật của cuộc đối thoại mà gián đoạn cả mạch tưởng tượng, thì đó là lựa chọn chưa thật sự hoàn hảo. Tớ sẽ ghi nhận vấn đề này và tìm cách khắc phục.
Về vụ lồng ghép thêm giữa thuyết minh và thoại, thì đúng thật là ở góc nhìn của tác giả, có thể tớ sẽ thấy rõ hơn so với người đọc một số cái, ví dụ như ai đang nói với ai. Tớ có cố gắng đưa vào các gợi ý, để người đọc có thể hình dung điều này, ví dụ như trong một đoạn điển hình, hoàn toàn không có thuyết minh:
"Ran[1]... Ngôi nhà này ở đâu ra vậy?"
"Phải rồi, Satori[2], chào mừng cô đến với quán trọ Hồ Ly. Chỗ này không ở đâu cả, nó chỉ là một túi không gian tách biệt để trú ẩn thôi. Hồi còn đi làm nhiệm vụ, chúng tôi đã nhiều lần qua đêm với nhau ở đây, nhỉ, Youki nhỉ?[3]"
"Ran[4], cô không chọn được lời nào đỡ gây hiểu lầm hơn sao?"
"Hehe[5], về mặt từ ngữ thì tôi nói đúng mà?"
"Được rồi, cô nói không sai[6]... Satori[7], chúng tôi đã bố trí phòng riêng cho em gái cô nghỉ ngơi. Trong này có nhiều phòng trống, cô cứ tự nhiên chọn lấy một phòng mà ở."
"Cảm ơn ngươi, Youki[8]... Nếu được, ta muốn ở bên Koishi."
"Dĩ nhiên rồi[9]. Ran[10]."
"Có ngay có ngay! Chúc quý khách[11] ngon giấc!"
[1] cho chúng ta dữ liệu là ai đó đang nói chuyện với Ran. [2] cho thấy Ran đang nói, cũng như trả lời cho phần còn lại, là ai đang nói với Ran - chính là Satori.
[3] cho thấy Ran chuyển đối tượng cuộc nói chuyện sang Youki, và [4] là khi Youki đáp lại. [5] là dấu hiệu riêng mà Ran thường thể hiện khi nói chuyện với Youki. [6] cũng là lời đáp của Youki với Ran, nhưng [7] thì cho thấy ông đã chuyển đối tượng nói chuyện.
[8] thật ra không hoàn toàn cần thiết, tớ thêm vào chỉ để thể hiện sự trân trọng của Satori. [9] và [10] lần lượt là hai đối tượng nói chuyện khác nhau, còn [11] là dấu hiệu khác trong phong cách nói chuyện của Ran, ở đây ám chỉ Satori.
:aunn14:
Viết một phần thoại tự nhiên, đủ ý và ít thuyết minh, cái này thật sự là một thử thách mà tớ rất thích đối đầu. Thuyết minh ít giúp tạo điểm nhấn cho những đoạn thật sự cần thuyết minh, những đoạn đó có vai trò phá vỡ tính quy luật trong tiến trình truyện. Tuy vậy, thuyết minh ít đòi hỏi người viết phải hết sức cụ thể về các dữ liệu bối cảnh trong lời nói, nhưng không được làm mất tính tự nhiên của lời nói khi đường đột nêu ra các dữ liệu thừa. Về chỗ này tớ sẽ chú ý hơn trong các phần viết sau này.
Cuối cùng là vụ trình bày. Cái này đúng là... tớ không tính đến. :aunn14: Tớ viết trong Word, sau đó cứ thế copy paste lên đây, không để ý là Word nó có cách đoạn tự động, còn ở đây thì không có. Vụ này tớ sẽ sửa.
Một lần nữa cảm ơn @Axetylen, @Warmsky2610 và mọi người đã tham gia thảo luận trong thớt này. Giá mà có cái thớt fic xôm như ngày xưa, mọi người cùng nhau thảo luận chuyên môn thế này thì càng hay.
- Waifu
sokirabaku
Member - Waifu Order : ,b1-1-999,b2-16-999,b3-4-999,b4-43-999,b5-2-999,b6-5-999,b7-44-999,e8-100-999,b9-52-999,b10-53-999,b11-54-999. :
Online Offline Posts : 2070Power : 379Faith : 903Ngày tham gia : 04/01/2015Địa điểm : Ngân đồ lãng mệnh hồ
Re: Xung đột Gensokyo - Mặt Trăng thời cận đại: Cuộc chiến mà Akyuu chưa từng biết
Tái họa lại một phần hình ảnh giàu hình tượng nhất, giàu cảm xúc nhất giai đoạn đầu của fic
Theo tưởng tượng của tại hạ
Đừng hỏi về đống tim ( Một sản phẩm do óc hoi, giờ muốn sửa cũng không được nên nó chắc chắn phải vẽ lại )
Tình hình là do mải cày game với thi học kì quá cộng với hàng tá time bỏ ra cho việc học tập online nên vẫn chưa đọc hai phần cuối
Không ngờ cảnh cuối ra nhanh dữ vậy nhưng vẫn chưa đọc
Để lúc đầu óc thanh tịnh nhất mới thưởng thức chọn vẹn tác phẩm :yuuka6:
Nói chung là thả Têm trước rồi tính sau :yuuka2: :yuuka2: :yuuka2: :yuuka2: :yuuka2: :yuuka2: :yuuka2: :yuuka2: :yuuka2: :yuuka2: :yuuka2: :yuuka2: :yuuka2:
Hi vọng đủ sinh lực để chém gió trong ngày hoàn chỉnh
Theo tưởng tượng của tại hạ
Đừng hỏi về đống tim ( Một sản phẩm do óc hoi, giờ muốn sửa cũng không được nên nó chắc chắn phải vẽ lại )
Tình hình là do mải cày game với thi học kì quá cộng với hàng tá time bỏ ra cho việc học tập online nên vẫn chưa đọc hai phần cuối
Không ngờ cảnh cuối ra nhanh dữ vậy nhưng vẫn chưa đọc
Để lúc đầu óc thanh tịnh nhất mới thưởng thức chọn vẹn tác phẩm :yuuka6:
Nói chung là thả Têm trước rồi tính sau :yuuka2: :yuuka2: :yuuka2: :yuuka2: :yuuka2: :yuuka2: :yuuka2: :yuuka2: :yuuka2: :yuuka2: :yuuka2: :yuuka2: :yuuka2:
Hi vọng đủ sinh lực để chém gió trong ngày hoàn chỉnh
- Waifu
Đom Đóm ~1991~
Moderator - Waifu Order : Trace,b1-58-999,e2-101-999,e3-102-999. :Posts : 1909Power : 4805Faith : 1565Ngày tham gia : 06/11/2014Địa điểm : Mind Matrix
Re: Xung đột Gensokyo - Mặt Trăng thời cận đại: Cuộc chiến mà Akyuu chưa từng biết
@sokirabaku
Cứ học đi. Bên này cũng đang chuẩn bị bảo vệ ThS đây, tất cả vì sự nghiệp thôi. Đam mê là thứ có thể chờ được, người có đam mê sẽ không chú trọng những tiểu tiết như công việc.
Vụ tranh vẽ hồi trước Equol có gửi link, nhưng vì bay FB rồi nên chưa có dịp cảm ơn. :g8:
:aunn14:
sokirabaku đã viết:Tình hình là do mải cày game với thi học kì quá cộng với hàng tá time bỏ ra cho việc học tập online nên vẫn chưa đọc hai phần cuối
Không ngờ cảnh cuối ra nhanh dữ vậy nhưng vẫn chưa đọc
Để lúc đầu óc thanh tịnh nhất mới thưởng thức chọn vẹn tác phẩm :yuuka6:
- :
Cứ học đi. Bên này cũng đang chuẩn bị bảo vệ ThS đây, tất cả vì sự nghiệp thôi. Đam mê là thứ có thể chờ được, người có đam mê sẽ không chú trọng những tiểu tiết như công việc.
Vụ tranh vẽ hồi trước Equol có gửi link, nhưng vì bay FB rồi nên chưa có dịp cảm ơn. :g8:
- Cảm ơn:
:aunn14:
- Waifu
sokirabaku
Member - Waifu Order : ,b1-1-999,b2-16-999,b3-4-999,b4-43-999,b5-2-999,b6-5-999,b7-44-999,e8-100-999,b9-52-999,b10-53-999,b11-54-999. :
Online Offline Posts : 2070Power : 379Faith : 903Ngày tham gia : 04/01/2015Địa điểm : Ngân đồ lãng mệnh hồ
Re: Xung đột Gensokyo - Mặt Trăng thời cận đại: Cuộc chiến mà Akyuu chưa từng biết
Hụ hụ :yuuka10: :yuuka10: :yuuka10: :yuuka10:
Chưa xong nhưng mà...
Try hard lúc nào cũng khiến bản thân thấy chính mình có cái gì đó tốt lên :yuuka13:
:yuuka31: :yuuka31: Khụ khụ
CƠ mà nhìn hình gốc thấy lại hóa ra hơi khác khác... cơ mà chỉnh lại lúc thêm bg chẳng phải là vấn đề gì to tát... chắc vậy
Chưa xong nhưng mà...
Try hard lúc nào cũng khiến bản thân thấy chính mình có cái gì đó tốt lên :yuuka13:
:yuuka31: :yuuka31: Khụ khụ
- fanart Non BG
- original:
CƠ mà nhìn hình gốc thấy lại hóa ra hơi khác khác... cơ mà chỉnh lại lúc thêm bg chẳng phải là vấn đề gì to tát... chắc vậy
Được sửa bởi sokirabaku ngày 19/5/2019, 3:34 am; sửa lần 1.
- Waifu
Đom Đóm ~1991~
Moderator - Waifu Order : Trace,b1-58-999,e2-101-999,e3-102-999. :Posts : 1909Power : 4805Faith : 1565Ngày tham gia : 06/11/2014Địa điểm : Mind Matrix
Re: Xung đột Gensokyo - Mặt Trăng thời cận đại: Cuộc chiến mà Akyuu chưa từng biết
@soki
Nhận xét ngắn gọn: Đệp.
Nếu có thể chỉnh thì... tóc hơi nhiều, tay phải hơi dài. Còn lại là hoàn hảo, toát lên khí chất công túa. Nói chung là rất có thần thái.
- Spoiler:
Nhận xét ngắn gọn: Đệp.
Nếu có thể chỉnh thì... tóc hơi nhiều, tay phải hơi dài. Còn lại là hoàn hảo, toát lên khí chất công túa. Nói chung là rất có thần thái.
- Waifu
Đom Đóm ~1991~
Moderator - Waifu Order : Trace,b1-58-999,e2-101-999,e3-102-999. :Posts : 1909Power : 4805Faith : 1565Ngày tham gia : 06/11/2014Địa điểm : Mind Matrix
Re: Xung đột Gensokyo - Mặt Trăng thời cận đại: Cuộc chiến mà Akyuu chưa từng biết
TẬP 2
- Chương 1 ~ Qua miền sáng tối:
- "Xin đừng đi... Youki..."
Tái hiện: 8,5%__________Trong một cõi giới hư vô, nơi hiện thực mong manh bị nhấn chìm trong màn đêm vô tận, Youki lầm lũi bước đi. Ông bỏ lại sau lưng ánh đèn leo lét của quán trọ nhỏ ấm cúng, nơi mà Ran và hai chị em Komeiji vẫn đang say giấc nồng. Bỏ lại sau lưng cả những năm tháng cô độc, những trận chiến kinh hoàng, giờ đây ông chỉ còn có một điểm đến...
... hay đúng hơn, là một lối về.
Lạnh lẽo, tĩnh mịch, âm u. Ngôi đền của cái chết nằm sâu hun hút sau những dãy bậc thang cao như núi. Từ trong bóng tối, Youki ngước nhìn, nhưng chẳng thấy gì ngoài những hàng cột đèn leo lét đứng dọc hai bên đường đi lên. Một màn mưa dày đặc làm nhòa đi ánh sáng xanh lạnh lẽo tỏa ra từ những cột đèn.
Vài hạt mưa sa vào màn đêm nơi Youki đang đứng. Ông ngập ngừng đưa tay ra, hứng lấy cơn mưa ở thế giới bên kia. Dù đã sang thu, nhưng mùa hạ dường như vẫn còn lưu luyến. Cơn mưa lạnh lùng quất từng giọt nước trĩu nặng lên bàn tay chai sạn gầy guộc, dường như trong từng hạt mưa đều chất chứa biết bao đau đớn, nhớ thương, giận dữ, oán hờn.
Dù đã chuẩn bị tinh thần để đối diện với tất cả những điều này, nhưng một phần nào đó bên trong Youki vẫn còn hơi do dự. Ông cứ đứng lặng như tờ, bàn tay xòe rộng như muốn nắm lấy những hạt mưa, bất chấp những đớn đau và vô nghĩa của cử chỉ này.
"Ngươi đang chờ đợi điều gì sao?"
Giọng nói thân thuộc khẽ thoảng qua như cơn gió mùa thu, vừa đủ để đưa Youki trở về với hiện thực. Từ bên kia màn mưa, tay cầm một chiếc ô lớn màu đen, Yukari lặng lẽ bước qua mặt ông với những bước đi uyển chuyển như của một sinh vật săn mồi, mắt vẫn đăm chiêu nhìn vào màn đêm sâu thẳm.
"Người mà ngươi chờ đợi sẽ không về với ngươi. Người đang chờ đợi ngươi sẽ mãi là chính mình. Ngươi sẽ không tìm thấy cái mà ngươi muốn tìm, dù là ở đâu hay bao giờ đi nữa."
"Tôi hiểu, thưa đại nhân." - Youki cúi đầu, vành nón sụp xuống che giấu đi đôi mắt mang màu cái chết.
"Bạch Ngọc Lâu vốn không có đường ra, càng không có đường vào. Một khi ngươi bước vào cơn mưa này, cánh cửa phía sau lưng ngươi sẽ đóng lại."
"..."
"Hãy chăm sóc Yuyuko và Youmu cho tốt. Một tháng sau, tự ta sẽ đến tìm ngươi."
Chìm vào màn mưa. Chìm vào bóng tối. Hai hình bóng như âm dương xoay vần đến điểm phân ly. Càng đi tới, lại càng xa nhau. Chỉ biết xa nhau đến tận cùng thì sẽ lại tìm thấy nhau.
Yukari hiểu điều đó. Cũng hiểu rằng một tháng tới sẽ bộn bề đến đâu. Kế hoạch lớn giờ mới chỉ bắt đầu, thế nhưng đã xuất hiện thêm nhiều ẩn số.
Dù vậy, nếu trên đời này còn có ba thứ mà một đại yêu quái quyền lực vô biên chưa chinh phục nổi, thì đứng hàng thứ hai sẽ luôn là những cảm xúc trong lòng. Dù nhẫn tâm, sắt máu. Dẫu chai sạn, giá băng. Bất chấp cả công việc bộn bề... Một khi ánh sáng lạnh lẽo từ Bạch Ngọc Lâu đã tắt sau lưng, một khi bờ vai và mái tóc chìm trong ánh đèn đêm mờ ảo của chốn bình yên này, Yukari mới cảm nhận rõ ràng, rằng mình đã mất đi một cái gì không thể lấy lại.
"Đại nhân." - Ngồi mơ màng nơi bậc thềm quán trọ, Ran mỉm cười cúi chào.
Yukari lặng lẽ bước qua, vờ như không nhìn thấy nụ cười bí ẩn của cô gái hồ ly. Nhưng nghĩ gì đó, cô chợt dừng bước, rồi quay lại, ngồi xuống bên Ran...
"..."
... Và thở dài, vai tựa vai, mắt nhắm nghiền.
Những tiếng guốc gỗ không còn vang lên nổi trên những bậc thang. Trận mưa bạo tàn nhấn chìm tất cả. Ánh sáng từ những hàng đèn hai bên hầu như không đủ để soi con đường phía trước -- ấy là, nếu như người ta còn có thể mở mắt mà nhìn.
Mặt cúi gằm, một tay giữ chặt lấy chiếc nón đội sụp, Youki dấn bước đi lên. Từng dầm mưa dãi nắng lâu năm, ông hiểu những trận mưa rào khiến con người ta mất sức nhanh đến nhường nào. Dù khoác trên mình chiếc áo tơi, ông vẫn cảm nhận được sức mưa như muôn vàn những cú đánh không thể nào tránh nổi, toan đẩy mình ngã khỏi những bậc thang hiểm trở, cheo leo. Chiếc áo đẫm nước trở nên nặng nề trên đôi chân còn chưa thấm mệt đường dài, mà đã tê rần vì mưa quất... Lảo đảo vì hàng loạt bậc thang sứt mẻ, cô độc trong trùng trùng mưa gió vô tình, người võ sỹ già thấy tâm trí mình như rời khỏi hiện thực. Tâm trí ông, dường như cũng lần theo những bậc thang này, đang thấy lại cái ngày cuối cùng, mà Bạch Ngọc Lâu còn tồn tại ở chốn trần gian.
Ngày đó... cách đây đã lâu lắm rồi.
Như bị mê hoặc bởi trận mưa, Youki không còn biết mình đang mơ hay đang tỉnh. Ông nghe bốn bề nổi lên rầm rộ tiếng hò reo xung trận, chát chúa tiếng kim loại va vào nhau. Cả những tiếng rên la, tiếng những xác không hồn đổ rạp, tiếng giáp tan, thịt nát, binh khí buông rơi, tiếng cầu nguyện lầm bầm của những Tư tế Thần Cung...
Và phía bên kia trận mưa rào,
bên kia những chiến loạn, chết chóc, binh đao,
là tiếng khóc
của một người con gái.
Youki sực tỉnh. Ông vẫn đang đứng chôn chân ở giữa cơn mưa, nhìn về phía mà tưởng như đã nghe lại tiếng thổn thức năm nào. Ông đang ngước nhìn lên phía trên, nơi những bậc thang cao tít tắp chìm dần vào bóng tối. Mặc cho những giọt nước lăn dài trên má, ông há hốc mồm, trái tim đang đập rộn ràng bỗng ngừng một nhịp.
"Tiểu thư."
Youki nở một nụ cười kỳ lạ, mắt vẫn hướng vào khoảng vô định xa xăm.
"Tôi về rồi đây."
Ông cứ thế lẩm bẩm như người say.
Và rồi, không biết từ bao giờ, Youki bị nhấn chìm trong im lặng.
- Lời tác giả:
- Lâu lắm rồi nhỉ?
Đã để cho các bạn đọc mến yêu phải chờ dài cổ rồi.
Chương mở đầu cho mỗi tập, theo nguyên tắc, sẽ không dài. Nó chỉ vẽ ra bối cảnh cho các diễn biến trong vài chương sau.
Đợt vừa rồi tớ có nhiều việc, cuộc sống nhiều thay đổi nên còn khá bộn bề. Giờ sẽ cố tập trung để ổn định lại, mọi người cứ yên tâm về lời hứa không drop. Đàn ông nói là làm.
- Waifu
Sponsored content
Trang 3 trong tổng số 5 trang • 1, 2, 3, 4, 5
Similar topics
» Giải thích về Touhou cho các bạn chưa biết
» [Series] Đông Phương Nổi loạn ~ Cựu x Tân Đại chiến
» Điểm danh!!!
» [Weekly Discussion 5] Qua trục đối xứng
» [N2L] Cuộc dò tìm suối nước nóng của Remilia
» [Series] Đông Phương Nổi loạn ~ Cựu x Tân Đại chiến
» Điểm danh!!!
» [Weekly Discussion 5] Qua trục đối xứng
» [N2L] Cuộc dò tìm suối nước nóng của Remilia
|
|