Latest topics
13/4/2024, 11:13 pm
by
Chinhphuong
25/3/2024, 3:24 am
by
Amaori Kino
30/12/2023, 10:13 am
by
Akari no Kokoro
6/11/2023, 9:44 am
by
Akari no Kokoro
5/8/2023, 5:32 pm
by
Akari no Kokoro
28/4/2023, 8:01 pm
by
rlaghdtn1998
4/11/2022, 12:17 am
by
gigajet
14/8/2022, 3:28 pm
by
Akari no Kokoro
12/7/2022, 10:21 am
by
RedTheHalf-Demon
13/5/2022, 4:52 pm
by
Getsuga Bankai Tenshou
1/2/2022, 12:00 am
by
Akari no Kokoro
19/12/2021, 1:13 am
by
Akari no Kokoro
15/12/2021, 8:28 am
by
sucirpa
15/11/2021, 12:34 am
by
feint101
1/11/2021, 4:00 pm
by
Akari no Kokoro
30/10/2021, 9:31 am
by
Akari no Kokoro
12/10/2021, 1:06 am
by
Getsuga Bankai Tenshou
8/10/2021, 1:14 am
by
forestofsecrets
18/9/2021, 6:32 pm
by
caytretramdot
1/9/2021, 5:56 pm
by
kirito-123
16/8/2021, 11:56 pm
by
Hisurin Rain
15/8/2021, 1:18 am
by
cỉno
9/8/2021, 10:39 pm
by
RedTheHalf-Demon
24/7/2021, 9:51 pm
by
Katsuragi Rin
9/7/2021, 11:27 am
by
P2772
2/7/2021, 8:54 am
by
worstapple
1/7/2021, 11:37 am
by
Yuri Masumi
24/6/2021, 7:03 pm
by
corecombat
22/6/2021, 11:38 pm
by
diaoyezong
18/6/2021, 6:55 pm
by
caytretramdot
The Adventure In The Mystery Hole
- Waifu
hoivn1003
Member - Waifu Order : Waifu,b1-4-999. :
Online Offline Posts : 89Power : 595Faith : 247Ngày tham gia : 04/05/2017Địa điểm : Eientei
Re: The Adventure In The Mystery Hole
Chap này không có Kokoro nên xin lỗi cho các bạn Fan Kokoro nhé :tewi22:
- Chap 4:
- <Phía Reisen>
Tại một chiếc hang huyền bí, địa điểm không biết tôi và Takashi lại tiếp tục tìm lối thoát ra
"Này cô đang lẩm bấm cái gì đấy đi nhanh đi" Takashi quay mặt lại nói với tôi
"Ôi xin lỗi" Tôi giật mình chạy lại gần Takashi
"Này" Takashi quăng cho tôi một khẩu súng
"Tôi có thể dùng súng của mình mà"
"Cô hãy giữ ma thuật của mình đi, trên đường đi tôi nhặt được khá nhiều súng nên hãy sử dụng thay vì tiêu tốn ma thuật với lại hỏa lực của vũ khí này tốt hơn của cô"
"Ừ có lẽ anh nói đúng"
Tôi cầm lấy cây súng, bắt đầu nạp đạn
"Trời cái vũ khí này đang gay cấn hết đạn thì sao"
"Thì nạp băng mới vào chứ sao nữa"
"Đang gay cấn lấy đâu thời gian mà nạp đạn nữa, anh có biết bọn quái vật trong đây di chuyển với tốc độ nào không"
"Tôi không biêt nhưng nếu cô cứ tiêu tốn ma thuật như vậy thì về sau càng khó khăn hơn thôi"
"Thôi được rồi tôi nghe anh"
Tôi và Takashi tiếp tục tiến sâu vào bên trong con đường nhưng đi một hồi mà không thấy có đường hay căn phòng nào trong hang xuất hiện cả và cả lũ quái vật cũng không thấy đâu, cái không khí yên lặng này làm tôi cảm thấy sợ hãi bỗng nhiên một tiếng phá tan sự yên ắng này *Ùng ục*
"Cái gì vậy"
"À là bụng tôi" Tôi đỏ mặt dơ tay lên
"Trời thật ư"
"Ai mà biết được từ lúc rơi xuống đây đã lâu rồi tôi đã ăn với uống gì đâu"
"Thôi được rồi"
Takashi thò tay vào túi áo và mang ra một túi bánh quy
"Đây hãy ăn thứ này đi" Takashi ném về phía tôi, tôi đưa tay ra chộp lấy
"Tôi ăn được chứ"
"Tất nhiên dù sao thì cũng đâu thể để cô đói được, còn về chuyện nước uống thì có vẻ chúng ta phải tự đi tìm rồi"
"Được ăn là thích lém rồi" Tôi nhai nhồm nhoàm
Takashi quay ra nhìn tôi và cười
"Hả cái gì" Vụn bánh quy vẫn đang dính trên mồm tôi
"Nhìn cô giống nhỏ Kokoro quá và chùi mồm đi kìa"
"Kệ tôi" Tôi đỏ mặt và quay mặt ra chỗ khác lấy tay chùi mồm
Lúc tôi chui mồm xong quay ra thấy Takashi đang cầm cái thứ hình vuông mà cậu ta nhờ mình đưa cho Kokoro
"Trời sao lại là hôm nay"
"Có chuyện gì sao Takashi" Tôi ngạc nhiên tiến lại gần
"Hôm này là thứ 6 ngày 13, là một ngày rất là đen đủi đấy"
"Trời tưởng gì, chúng ta đang ở dưới một cái hang không biết là hang gì cũng không biết đâu là đường ra, thế này còn điều gì đen đủi hơn được nữa"
"Chắc vậy nhưng chúng ta vẫn nên cẩn thận"
Tôi với Takashi lại tiếp tục tiên lên phía trước và bọn tôi đứng lại ở một ngã rẽ 2 đường với một con đường bên phải phủ đầy màn sương mù đen và đường bên trái rất sáng sủa với những viên đá thắp sáng đường đi
"Trời chúng ta đi đường nào đây"
"Cái đó con phải hỏi nữa con lâu tôi mới bước vào trong cái chỗ đen xì kia"
"Anh nói phải nhưng chắc nó chỉ muốn đánh lừa chúng ta thôi, để cho ta thấy nên đi đường bên trái hơn thay vì đi bên phải"
"Tôi không nghĩ thế"
"Sao không"
"Có biển báo to đùng <NGUY HIỂM> bên phía bên phải kìa"
Tôi cầm vào chiếc biển giật nó lên và ném đi
"Biến nào cơ"
"Cô đùa tôi à"
Takashi tiến về phía đường bên trái, tôi túm lấy cổ áo anh ta và lôi anh ta đi sang bên phải
"Chúng ta sẽ đi đường này"
"Thả tôi ra cô bị khùng à"
"Từ đầu mọi thứ trong cái hang này đã khùng hết rồi"
Tôi kéo Takashi vào bên trong màn sương mù đèn
"Thả tôi ra, chúng ta sẽ chết mất"
"Chết sao được, tôi có thể cảm nhận được nguy hiểm mà"
Bỗng nhiên tôi đập mặt vào cái gì đó, nhìn kĩ là một vóc dáng người đàn ông lớn nhưng trong bóng tối tôi không thấy gì cả. Bỗng nhiên cái thứ đen xì to đùng đấy quay lại mắt đỏ lừ nhìn xuống chỗ tôi
"Graaaaaaaaah"
"Á" Tôi kéo cổ Takashi chạy một mạch về lại ngã rẽ
"Ái Ái" Takashi bị tôi lôi đi như một chiếc bao tải
Sau khi rời khỏi màn sương đen tôi bỏ Takashi ra
"Thấy chưa tôi đã bảo rồi mà" Takashi giơ tay lên càu nhàu
"Kì lạ sao tôi không cảm nhận được sự xuất hiện của con quái vật đó" Tôi cũng cảm thấy bất ngờ khi mình không cảm nhận được sự hiện diện của nó
"Có thể do màn sương đen đó đã che khuất đi sự hiện diện của nó"
"Không, không phải" Tôi quay mặt ra đáp lại Takashi
"Dù có trong màn sương thì tôi vẫn cảm nhận được giống lũ quái vật sói mà tôi gặp được ở lần trước"
"Vậy tại sao ?"
"Tôi không biết nhưng khả năng cao nhất thứ đó không phải là sinh vật sống, nó như kiểu không tồn tại vậy"
"Dù sao thì chúng ta cũng không thể quay vào đó"
"Anh nói đúng ta nên đi bên trái"
"Tôi đã nói rồi mà"
*Ting Ting Ting* bỗng nhiên chiếc hộp của Takashi kêu
"Cái quái gì thế" Tôi giật mình
"À không có gì đâu điện thoại tôi kêu đó, không ngờ ở đây còn có sóng"
"Alo, à để tôi bật loa ngoài"
"Takashi đấy à, anh vẫn còn sống sao" Tiếng trong chiếc điện thoại vọng ra, tôi tò mò tiến lại gần
"Sumireko là cô phải không"
"Tất nhiên rồi"
"Sao cô có thể liên lạc từ ngoài đấy vào đây vậy"
"Tôi không biết nhưng hình như chiếc hang đó có khả năng truyền và liên kết khá tốt"
"Vậy tại sao giờ cô mới gọi"
"Sumireko ?" Tôi cất tiếng hỏi
"Ai thế Takashi"
"À cô ấy là Reisen, người cũng đang bị kẹt trong hang giống tôi"
"Reisen ư sao nghe quen vậy nhưng thôi kệ, quan trọng là tôi đã tìm thấy lõi của nơi này rồi và tôi cần anh phá hủy nó để chấm dứt sự xuất hiện của cái hố này, có vẻ nó đang hoành hoành gây ra những hiện tượng kì lạ ở thế giới chúng ta"
"Và cả Ảo Tưởng Hương nữa" Tôi giật lấy chiếc điện thoại và nói
"Cô là ?"
"Đúng vậy tôi là Reisen thỏ mặt trăng của Vĩnh Viễn Đình"
"Bảo sao quen vậy, dù sao có cô giúp cũng tốt hơn"
"Vậy cô hãy chỉ đường đi Sumireko để bọn tôi có thể phá hủy lõi của cái hang này"
"Trước tiên tôi cần biết vị trí của hai người đã, Takashi anh hãy chụp anh nơi mình đang đứng đi"
"Được rồi"
Takashi lấy lại điện thoại từ tay tôi và bắt đầu căn góc để chụp khung cảnh nơi bọn tôi đang đứng, sau khi chụp xong anh ta gửi ảnh cho Sumireko
"Được rồi, đường tiếp theo là bên phải"
"Hả cô không đùa chứ"
"Không tôi nói thật mà, may tôi gọi kịp lúc hai người đang ở nơi này bởi vì đường bên trái nhìn vậy thôi nếu hai người cứ tiếp tục tiến vào sâu trong đó nó sẽ là một vòng lặp vô tận mà không có đường ra, kể cả muốn quay trở lại cũng không thể được"
Sau khi nghe thấy Sumireko nói vậy tôi thật sự rất sợ hãi và vui mừng vì mình đã không đi đường bên đấy, có lẽ cảm nhận bẫy của mình cũng không quá tệ. Tôi cười thầm nhưng có một chút sợ hãi. Trời ơi tôi không biết diễn tả cảm xúc của mình hiện tại của mình như thế nào nhưng hình như nó hơi điên loạn
"Nào tỉnh lại nào Reisen, mình bị làm sao vậy" Tôi tự vỗ tay vào mặt mình và trở về trạng thái bình thường
"Thật sao" Takashi có vẻ rất hoảng sợ khi nghe về con đường bên trái đó
"Thôi được rồi chúng ta sẽ quay trở lại vấn đề chính"
"Ừ được thôi"
"Khi cậu bước vào màn sương đen đó tức là sẽ mất liên lạc luôn với tôi tới khi nào đi ra khỏi đó, tức là nếu có gì trong màn sương đen đấy tôi cũng không thể làm gì giúp hai người được"
"Được thôi, bọn tôi sẽ đi tiếp" Tôi giật lấy máy của Takashi và nói vào
"Trông chờ vào hai người đấy, khi nào ra khỏi đó hãy liên lạc lại với tôi"
"Ừ" Tôi gập máy lại và trả lại cho Takashi
"Chúng ta đi thôi chứ"
"Ừ" Có vẻ như con cú sốc về con đường bên trái của Takashi vẫn chưa kết thúc nhưng anh ta vẫn cố gắng đi theo tôi
Bọn tôi bắt đầu tiến lại vào màn sương đen, tôi sử dụng Lunatic Red Eye để dẫn đường còn Takashi thì bám lấy tôi, cho dù đã thoát khỏi cái bẫy chết người kia nhưng trong màn sương này cũng có một nguy hiểm mà tôi không thể nào làm ngơ được, đó là chiếc bóng của một người đàn ông mà lại không thể cảm nhận được, nghĩ nhiêu đó cũng đã làm tôi đổ mồ hôi rồi nhưng lần này bọn tôi không gặp hắn và bước ra màn sương đen với không một trở ngại gì, có thể tôi đã nhìn nhầm hoặc tưởng tượng ra hắn ta vì quá sợ hãi nhưng tại sao tôi lại cảm thấy có gì đó không ổn với hắn, cứ như hắn đang chơi đùa với bọn tôi trong cái hang này vậy.
*Ting Ting Ting* Chiếc điện thoại lại kêu khi bọn tôi rời khỏi màn sương màu đen
"Alo" Takashi lại bắt máy
"Hai người, phía trước là một căn phòng mà những căn phòng thì tôi không thể dò được trong đó có cái gì, vì vậy hai người phải cẩn thận khi tiến vào đó mà không có trợ giúp của tôi"
"Ừ cảm ơn vì đã nhắc" Takashi gập máy lại
"Có chuyện gì sao Takashi" Tôi quay sang hỏi
"Phải căn phòng phía trước chúng ta phải tự vượt qua mà không có thông tin gì về nó cả"
"Dù thế nào thì chúng ta vẫn phải đi tiếp thôi Takashi, không còn đường lùi nữa đâu"
"Chết tiệt" Takashi đấm vào tường
"Tại sao mình lại ngã vào chiếc hố này chứ" Takashi than dài
"Trời hóa ra anh ta hối hận về việc vấp chân ngã vào cái hố này hả"
"Tất nhiên rồi"
Bọn tôi tiếp tục tiến về phía trước và giờ trước mặt bọn tôi là một cánh cửa khá to và có chiếc cần gạt bên cạnh, tôi tiên lại gần và kéo chiếc cần gạt xuống. Cánh cửa mở ra, bên trong nó là nhưng luồng gió lạnh thổi ra cùng với những bông tuyết xuật hiện kì lạ bên trong căn phòng đó, bọn tôi bước vào và không tin vào mắt mình đây là một căn phòng trong một chiếc hang, nó có một bầu trời với những bông tuyết đang rơi xuống như thể bọn tôi đang tận hưởng một mùa đông trên mặt đất thật sự vậy.
"Cái quái gì vậy, sao trong này lại là một vùng đất mùa đông thế này" Takashi đứng hình khi nhìn vào bên trong căn phòng
Tôi cũng thật sự rất ngạc nhiên với căn phòng này, dường như nó là một căn phòng rất đặc biệt so với nhưng căn phòng mà tôi từng đi qua nhưng giờ không phải lúc để ngạc nhiên, tôi cần phải quay về ngồi nhà thật sự của mình, mặt đất thật sự chứ không phải thứ giả tạo bên trong chiếc hang này.
"Đi nào" Tôi bước chân vào bên trong với những luồng gió lạnh thổi đập vào mặt nhưng thật kì lạ cho dù nơi đây tràn ngập những bông tuyết và mặt đất phủ đầy tuyết tại sao nó không lạnh mà lại có cảm giác dễ chịu thế này
"Reisen"
"Gì vậy" Tôi giật mình khi Takashi gọi mình khi mình đang chìm vào trong sự kì lạ của căn phòng này
"Chỉ mình tôi thấy hay cả cô cũng thấy căn phòng này không hề lạnh chút nào mà lại cảm thấy mát mẻ"
"Ừ nơi này không hề rét chút nào"
Bọn tôi bước vào trong căn phòng và chiếc cửa đóng vào, chúng tôi đi trên mặt đất với tuyết phủ trắng đường đi và vẫn cứ tiếp tục đi mà không thấy thứ gì ở xung quanh mình, bọn tôi dừng lại ở một hồ nước bị đóng băng bên đó
"Nước đây rồi, có lẽ nó sẽ cũng không lạnh như khung cảnh của nơi này"
Tôi rút con dao ra đục một chiếc lỗ hình tròn ở trên mặt hồ đóng băng rồi đưa tay xuống múc nước lên uống, đúng như tôi nghĩ nước ở đây rất mát và không lạnh chút nào
"Takashi uống đi, nước không lạnh đâu"
"Ừ"
Sau khi nghỉ ngơi và uống nước bọn tôi tiếp tục đứng lên và đi tiếp, đi được một lúc bọn tôi gặp một cánh rừng ở phía trước và vẫn tiếp tục tiến vào
"Không biết căn phòng này to bao lâu, không ngờ trong chiếc hang này lại có một căn phòng như vậy"
"Này này Reisen, cô có thấy nơi này dần trở lên lạnh không"
Khi Takashi nói thể giờ tôi mới để ý rằng căn phòng này ngày càng lạnh thêm
"Phải, chúng ta cần phải tìm thêm đồ mặc không thì sẽ chết cóng mất"
Chúng tôi đi một lúc, bước lên cây cầu và giờ đây tôi không tin vào mắt mình nữa, một rừng tre bị tuyết bao phủ, ngạc nhiên đến đứng hình nơi này quá quen thuộc với tôi, một nơi mà ngày nào tôi cũng đi ra đi vào
"Reisen cô ổn chứ"
"Không thể nào như thế được"
Nói xong tôi chạy một mạch thẳng vào bên trong rừng tre, Takashi cũng đuổi theo. Tôi đứng lại và ngước nhìn về phía trước, không phải là một nơi xa xôi gì mà chính là mái nhà của minh Vĩnh Viễn Đình đang ở ngay trước mắt. Tôi chạy thẳng vào Vĩnh Viễn Đình và kêu to
"Tewi !"
"Chủ nhân !
"Công chúa !"
Nhưng không có tiếng đáp lại, tôi chạy vào trong Vĩnh Viễn Đình mở từng các phòng nhưng không có ai ở đây cả, Takashi đuổi kịp đến tôi
"Có chuyện gì vậy" Takashi thở hộc
"Nơi này là nhà của tôi"
"Vô lý sao nhà cô lại ở dưới này được"
"Sao mà tôi biết được nhưng mà mọi thứ đều quá giống nhà của tôi, cứ như cái hang này nó đang trêu đùa tôi vậy" Tôi ôm đầu và ngồi xuống với một cảm xúc không thể diễn tả nổi, một nụ cười nở trên môi tôi cùng với chiếc lông mày co nhắn lại
"Thật trớ trêu, tại sao mày lại trêu đùa tao theo kiểu này chứ, đừng có mà tạo ra những thứ giả tạo như thế này nữa" tôi nắm tay đấm xuống đất
"Cô ổn chứ Reisen" Takashi tiến đến và chạm vào vai tôi
"Tôi ổn bởi vì tôi sẽ trở lại được ngôi nhà thật sự của mình thay vì một nơi giả tạo như thế này"
"Vậy chúng ta đi tiếp thôi"
"Không chờ chút Takashi, nếu nó tạo thành Vĩnh Viễn đình thì bên trong chắc sẽ có quần áo mùa đông, tôi sẽ vào trong tìm"
Tôi chạy vào bên trong Vĩnh Viễn Đình và lục lọi những chỗ để quần áo và đúng như tôi nghĩ những chiếc quần áo cũng xuất hiện theo phiên bản giả tạo của Vĩnh Viễn Đình. Tôi cầm vài bộ quần áo rồi chạy lại chỗ Takashi
"Đây tôi quay lại rồi đây"
Bọn tôi bắt đầu mặt lên mình những bộ quần áo mùa đông và tôi cầm theo thêm một chiếc ô đỏ
"Này cô cầm theo ô chi vậy"
"Cho tuyết đỡ vào tóc"
"Tùy cô thôi nhưng tôi thấy nó có vẻ vướng víu"
"Anh nói phải"
Tôi bỏ tay ra khỏi chiếc ô và để cơn gió thổi nó bay đi
"Được rồi chúng ta đi nào"
"Chờ đã"
Takashi tiến lại gần tôi và đeo cho tôi chiếc khăn quàng
"Anh anh làm cái gì vậy" Tôi đỏ mặt
"Cảm ơn về việc cô cho tôi mượn quần áo của Vĩnh Viễn Đình thôi, dù sao tôi cũng tìm thấy hai cái khi đi quanh đây nên cho cô một cái cũng không sao"
"Vậy à, cảm ơn anh"
Bọn tôi rời khỏi Vĩnh Viễn Đình và tiếp tục đi
"Chúng ta đi đâu đây"
"Tôi nghĩ chắc chúng ta nên rời khỏi rừng tre lạc lối trước đã"
"Ừ cô hãy chỉ đường đi, nhà cô mà"
Tôi dẫn đường cho Takashi rời khỏi rừng tre lạc lối, tuyết vẫn tiếp tục rơi và bao phủ hết tầm nhìn bỗng nhiên từ trong đống tuyết màu trắng lòi ra một thứ né nhỏ mà mịn màng chui ra, đôi mắt đỏ toàn thân được làm bằng tuyết và đôi tai được làm từ lá cây theo hình một chú thỏ. Tôi tiến lại gần
"Lại đây nào" Tôi đưa tay ra và con thú dần dần tiến lên tay tôi, tôi nhấc tay mình lên
"Em là người sống ở nơi này à"
Dù bé thỏ tuyết không thể nói nhưng tôi nghĩ nó hiểu được tôi, khi tôi hỏi như vậy bé đã chạy vòng quanh trên tay tôi
"Vậy bé có biết đường ra khỏi căn phòng này không"
Bé lại xoay một vòng tay nữa và nhảy xuông khỏi tay tôi, chạy thẳng lên phía trước và quay lại nhìn như đang chờ bọn tôi
"Đi nào Takashi bé thỏ sẽ dẫn đường cho chúng ta từ lúc này"
"Ừ tôi theo ngay sau cô đây"
Bọn tôi chạy theo bé thỏ được tầm 30 phút thì cơ thể cũng đã mệt mỏi
"Đến nơi chưa" Takashi thở hồng hộc
"Chắc chưa" Tôi mệt mỏi cũng không kém gì
Nhưng khi thấy bé thỏ dừng lại, tôi cũng nhìn thấy một thứ gì ở phía trước. Một tòa tháp cắm thẳng lên trên trời cùng với đường lên có cầu thang hình xoắn ốc, cho dù nó rất to nhưng trong cơn mưa tuyết này, tôi không thể thấy gì cả chính vì vậy mà đã không nhìn thấy nó
"Đến rồi Takashi"
"Ừ" Takashi ngồi bệt xuống và thở
"Cảm ơn em nhé" Tôi nhấc bé lên và nói
Bỗng nhiên từ phía tòa tháp có một con quái vật tuyết khổng lồ tiến về phía bọn tôi với tiếng gầm gừ cực kì đáng sợ, bé thỏ sợ nhảy khỏi tay tôi rồi nhanh như chớp lặn mình vào những bụi cây gần đó mà không để lộ một chút gì
"Takashi cẩn thận, con quái vật kia có thể là kẻ canh giữ tòa tháp"
"Ừ" Takashi rút khẩu súng ra và lên nòng
"Chúng ta sẽ chia ra hai hướng tấn công nó nhé"
"Đồng ý, cô bên phải tôi bên trái nhé"
"Ừ"
Bọn tôi lao vào con quái vật và chia ra hai bên tấn công nó, tôi và Takashi liên tục xả đạn vào con quái vật khiến nó chảy máu rất nhiều nhưng nhiêu đó vẫn không khiến nó gục, tôi cứ tưởng nó không phản công mà chỉ đứng đấy cho bọn tôi bắn nhưng đúng lúc đó tốc độ của nó nhanh hơn một cơn gió *vụt* nó xuất hiên ngay sau tôi, hất tôi ngã xuống đất và tiến đến để kết liễu
"Reisen" Takashi chạy đến và bắn liên tục vào con quái vật nhưng nó quá nhanh so với một con người bình thường, chỉ trong một giây nó đã ở chỗ Takashi và phang anh một phát bay vào gốc cây bất tỉnh. Khi con quái vật tiến tơi chỗ Takashi tôi cầm khẩu súng lên và bắn vào nó, điều đó khiến nó bỏ qua Takashi và nhằm đến tôi, nó xuất hiện trước mặt tôi với khuôn mặt nhắn nhó cùng bộ lông rậm rạp màu trắng và đôi mắt đỏ lừ, nó há mồm to ra như đang chuẩn bị xé thịt của tôi thì bỗng nhiên một quả bóng tuyết bay thẳng vào mặt nó, quả bóng tuyết từ chỗ bé thỏ đang núp nhưng có vẻ như con quái vật đã cảm nhận được và tiến tới đó
"Bé thỏ dừng lại hắn có thể cảm nhận được em đấy" Tôi hét lên
Đúng lúc đó con quái vật xuất hiện trước bụi cây và dùng một phát đập mạnh thẳng vào đó
"Không!!!!!!!" Nước mắt tôi tràn ra
"Bé thỏ không!" Tôi cắm đầu xuống đất
Nhưng không được bao lâu con quái vật đã quay trở lại chỗ tôi, nhưng hiện giờ tôi đang cảm thấy rất mơ màng tại sao nhỉ, chẳng lẽ là vì tại mình, không không phải tất cả chuyện này đều là do ngươi làm cái hang khốn khiến. *Bùm* tôi hất văng con quái vật ra đằng xa, cùng với một vụ nổ làm cho đất lay chuyển và bay lên
"Đùa đủ rồi, giờ kẻ săn mồi là ta"
Tôi lao thẳng vào con quái vật, rút hai khẩu súng ra bắn liên tục vào bụng nó không cho nó phản công, chỉ có tiếng kêu đau đơn inh ỏi của nó. Nó lấy tay định phản công nhưng tôi liên tục tấn công vào bụng nó khiến cho nó không thể nào chuyển động được cánh tay, tôi bắn đến khi mà con quái vật không còn kêu một tiếng nào được nữa, đứng trên xác của nó tôi nở một nụ cười
"Ha ha giờ ai là kẻ chết nào đồ khốn"
Nhưng sau lúc đó tay tôi buông rời hai khẩu súng và tràn nước mắt ra
"Tại sao chứ, sao mày lại kêu trong đau đớn đến vậy trong khi bọn tao mới là kẻ đang bị săn dù mày là kẻ thù của tao nhưng tại sao, tại sao sau khi tao giết mày tao lại thấy đau đớn thế này"
"Reisen" Bỗng một tiếng gọi khiến tôi tỉnh khỏi sự mơ màng, tôi quay mặt về hướng Takashi thấy anh ta đang vẫy tay. Tôi tiến thẳng tới chỗ Takashi
"Reisen cô nhìn này bé thỏ đã trốn khỏi bụi đó khi con quái vật đó tấn công vào nó đấy"
Chú thỏ tuyết lại dần dần bước từ từ ra khỏi chỗ của Takashi và tiến tới chỗ Reisen
"Cảm ơn trời em vẫn an toàn" Tôi tràn nước mắt ra và ôm lấy bé thỏ
"Hôm nay cô khóc có vẻ nhiều nhỉ"
"Anh im đi"
"Thôi kệ vậy dù sao công lần này là do cô làm hết mà"
Sau khi chơi vui vẻ cùng bé thỏ một lúc, bọn tôi lại tiếp tục tiến lên tòa tháp. Bé thỏ đứng đó xoay vòng quanh một lúc như thể chào tạm biệt bọn tôi rồi lại quay mặt đi trở về rừng tre lạc lối
"Không ngờ cô lại có sức mạnh để có thể đánh bại con quái vật tuyết đó đấy"
"Không khi sử dụng sức mạnh nhiều như vậy tôi thường bị điên loạn, không thể điều chỉnh chính mình sẽ rất nguy hiểm vì nếu mất kiểm soát quá mức tôi cũng có thể tấn công cả anh"
Bọn tôi tiến lên phía trên cùng của tòa tháp, có một cánh cửa ở trước mặt cùng với cái cần gạt giống lúc bọn tôi tiến vào đây. Tôi tiến đến gạt cần, cánh cổng lại mở ra một con đường trở lại hang động
"Chúng ta đi vào thôi nào"
"Ừ" Tôi quay ra nở một nụ cười với Takashi
Vừa bước chân vào trở lại con đường *Ting Ting Ting* chiếc điện thoại của Takashi lại kêu
"Alo tôi đây Sumireko"
"Trời hai người làm gì lâu quá vậy, rốt cuộc có cái quái gì trong đó vậy"
"Chuyện dài lắm khi nào về tôi sẽ kể cô sau còn giờ bọn tôi phải làm gì tiếp"
"Hai người cứ tiếp tục đi thẳng đi rồi sẽ gặp một cánh cửa nữa và lần này nó sẽ là sự kết thúc của chiếc hố bí ẩn này"
Còn tiếp
- Waifu
hoivn1003
Member - Waifu Order : Waifu,b1-4-999. :
Online Offline Posts : 89Power : 595Faith : 247Ngày tham gia : 04/05/2017Địa điểm : Eientei
Re: The Adventure In The Mystery Hole
Cuối cùng cũng nghĩ được phần End :tewi22:
- Chap 5 (End):
- "Chán quá Takashi"
"Im lặng và tiếp tục đi tiếp đi"
"Nhưng tôi chán"
"Chán thì làm gì để hết chán được, chúng ta đang ở trong một cái hang đấy, một cái hang không biết lối thoát đấy"
"Có chứ, sau khi đến được căn phòng cuối chúng ta sẽ phá hủy cái thứ tạo nên nơi này và thoát khỏi đây"
"Ai nói phá xong chúng ta có thể thoát khỏi đây, nhỡ đâu kẹt ở đây vĩnh viễn luôn đấy"
"Hả đừng có dọa tôi chứ" Tôi thốt lên
"Ai dọa cô, có khi thế thật chứ đâu phải đùa"
"Tôi phải hỏi Sumireko mới được đưa điện thoại đây"
Tôi tiến đến chỗ Takashi và lấy chiếc điện thoại từ túi áo anh ta
"Này cô làm gì thế"
"Im lặng và bấm số của Sumireko cho tôi"
"Cô nghĩ tôi sẽ làm à"
"Vậy anh muốn chết à" tôi rút khẩu súng từ phía hông ra và chĩa vào Takashi
"Cô không dám đâu"
"Anh thách tôi à"
"Đúng vậy"
"Tôi sẽ bắn thật đấy"
"Cứ thử xem"
*Tòm* phát bắn lệch qua bên cạnh Takashi
"Á cô bắn thật à" Takashi run người với khuôn mặt tái xanh
"Tôi nói là làm mà, lần đó cảnh báo thôi còn lần này bắn thật đấy"
"Rồi rồi tôi gọi"
Takashi cầm lấy điện thoạt của mình và bắt đầu bấm số
"Xong chưa"
"Chờ tí, tôi đang gọi và hạ khẩu súng xuống đi cô làm tôi sợ quá"
"Ồ xin lỗi" Tôi cất lại khẩu súng vào bên hông
"Alo Sumireko đấy à"
"Tôi đây có chuyện gì sao"
"Reisen có chuyện muốn hỏi này"
"Hai người đến được chỗ cánh cửa rồi à"
"Chưa"
Tôi chộp lấy điện thoại từ Takashi
"Sumireko cô cho tôi biết sau khi phá hủy cái thứ tạo nên nơi này bọn tôi có thể rời khỏi đây không ?" tôi hốt hoảng hỏi
"Tất nhiên là có rồi nếu không tôi đã không để cô và tên ngốc kia đi phá hủy"
Takashi quay mặt sang bên và nhịn cười nhưng khuôn mặt của anh ta đã thể hiện hết lên điều đó
"Vậy thôi cảm ơn nhé" Tôi cúp điện thoại và lườm qua phía Takashi
"Vậy anh đã biết trước mà vẫn cố tình trêu tôi"
"Xin lỗi" Mặt anh ta chẳng có chút hối lỗi nào với cái khuôn mặt nhịn cười đó nhìn càng muốn cho anh ta một trận hơn
Bọn tôi tiếp tục tiến về phía trước, con đường lần này chỉ có một đường duy nhất là đường thẳng, không có một ngã rẽ nào kể từ lúc bọn tôi tiến lên trên này
"Này anh có thật kì lạ không khi chúng ta đi một hồi lâu rồi mà dường như cánh cửa vẫn chẳng xuất hiện"
"Căn phòng cuối lúc nào cũng kì lạ hơn mà, cứ tiếp tục đi đi tôi nghĩ cũng sắp tới nơi rồi"
"Anh chắc chứ"
"Tôi không chắc nhưng dù sao chúng ta đã đi khá là xa rồi không còn thời gian để quay trở lại đâu"
"Tôi biết nhưng nhỡ đâu ta đang làm gì sai thì sao, chúng ta nên hỏi Sumireko xem mình đang ở đâu"
"Được rồi" Takashi rút chiếc điện thoại của mình ra và bấm số nhưng kì lạ, chiếc điện thoại không thấy có người nghe
"Có chuyện gì sao"
"Chết tiệt Sumireko cô ta không nghe máy, tưởng ngồi trực điện thoại chứ sao lại đi đâu rồi"
"Tôi nghĩ không phải là cô ta không nghe đâu mà là tín hiều từ đường hầm này đã cô lập hoàn toàn khiến chúng ta không thể nào gọi đến Sumireko được nữa như căn phòng tuyết mà cô ta đã nói"
"Nhưng tại sao cô ta lại không cảnh báo cho chúng ta biết rằng nơi này sẽ không thể liên lạc được, điều này rất là kì lạ"
Tôi tiến về phía bức tường trong khi Takashi vẫn cố gắng liện lạc với Sumireko, những bức tường ở đây nó có gì khác lạ, tại sao chúng nhìn giống nhau đến kì lạ, trên bức tường có những vết đá nứt và vẫn là bức tường có những vết đá nứt giống y hết bức tường cách đây 2 mét, phải chăng chúng ta đang bị kẹt trong một con đường không lối thoát
"Takashi"
"Gì vậy"
"Tôi nghĩ chúng ta đang mắc kẹt trong một chiếc bẫy nào đó, khiến chúng ta đi một vòng vô tận không có đường thoát"
"Chẳng lẽ đây là cái căn phòng bẫy vĩnh cửu mà Sumireko nói nhưng tại sao ta lại đi lạc vào đây được, ta đã đi theo lời Sumireko cứ tiến thẳng từ cái cánh cổng vậy mà tại sao ta lại bị mắc kẹt ở cái bẫy này, chẳng lẽ cô ta lừa chúng ta"
"Không phải, Sumireko biết đường sẽ dẫn chúng ta đến căn phòng nào nhưng cô ta không thể nào thấy được những con quái vật hay thứ kì quái gì ở trên đường đến nơi đó cả"
"Vậy ý cô đây không phải là căn phòng vô tận"
"Đúng vậy"
"Phù may quá nhưng giờ sao thoát khỏi đây"
"Sao mà tôi biết được"
"Trời từ nãy cô cứ tỏ ra ngầu tưởng biết cách thoát khỏi đây, suy luận như đúng rồi mà cũng chỉ làm cảnh"
"Anh thì sao, còn cứ nghĩ mình đang trong căn phòng vô tận"
"Rồi rồi, cô hãy nghĩ cách đi"
"Anh phải giúp tôi chứ, chẳng lẽ tôi phải tự nghĩ cách một mình"
Sau một hồi nghĩ ngợi bỗng nhiên Takashi thốt lên
"À phải rồi"
"Anh có cách gì sao"
"Chúng ta đang bị ảo ảnh, có thể là do thứ gì đó tâm linh tạo ảo giác cho chúng ta hoặc là làm chúng ta chìm vào giấc mơ"
"Vậy thì ?"
Takashi tiến lại gần tôi
"Này này anh làm cái gì vậy, Ái đau đau" Takashi véo má tôi đau kinh khủng
"Tôi cứ nghĩ là được chứ"
"Anh nghĩ cái quái gì vậy có thần kinh không vậy"
"Vậy đã chứng minh chúng ta không ở trong giấc ngủ"
"Anh đùa tôi đấy à, lần sau muốn thử thì tự thử chính mình đi đồ đáng ghét"
Tôi và Takashi tiến sang 2 phía tường để tìm xem có thứ gì đó không nhưng như tôi nghĩ, không có gì cả ngoài những sự lặp lại của bức tường
"Sao đây, chết tiệt thật" Takashi ngồi phịch xuống đất
"Nếu đây không phải là giấc mơ thì chắc chắn đây là ảo giác làm mờ mắt mình và Takashi khiến mình và anh ta không thể thấy được đường ra nhưng mà"
"Phải rồi !" Tôi hét lên
"Cái quái gì vậy, cô tìm được ra điều gì rồi à"
Tôi sử dụng Lunatic Red Eye và đúng như tôi nghĩ nó chỉ che được đôi mắt bình thường chứ không thể che được này
"Đây rồi đường ra hướng này"
"Thật sao" Takashi tiến về phía tôi
"Đây"
"Cô chắc chứ"
"Phải"
"Nhưng ở đấy có bức tường trước mặt chúng ta mà, sao mà đi qua đập mặt vào à"
"Im lặng và đi qua đi" Tôi ủn Takashi về phía bức tường
"Á Á"
Sau khi ủn anh ta sang bên kia tôi đồng thời nhảy sang luôn, bọn tôi đã thoát khỏi cái bẫy ảo giác và đã quay trở lại với con đường
*Teng Teng Teng*
"Alo" Takashi rút điện thoại lên
"Takashi sao tôi gọi mãi mà không thấy ai nhấc máy"
Takashi kể cho Sumireko những gì mà bọn tôi đã gặp, còn tôi thì tiến đến phía những bức tường và nhìn vào chúng
"Đây mới là những bức tường thật, nó không hề lặp lại nữa" Tôi lẩm bẩm
"Reisen cánh cửa ngay trước mặt chúng ta kia rồi"
"Thật sao" Tôi quay mặt thẳng về phía con đường và dường như tuy không rõ cho lắm nhưng tôi cũng đã thấy cánh cửa
"À Takashi" Tiếng Sumireko vọng từ điện thoại ra
"Gì thế"
"Anh hãy sử dụng phần mềm Live Chat đi, tôi nghĩ căn phòng kia không ngắt kết nối đâu và tôi cũng muốn chứng kiến nơi đây"
"Được thôi nếu cô muôn"
Takashi bật chế độ đó lên và Sumireko xuất hiện trên chiếc điện thoại
"Woa, cô ấy thật sự ở trong cái điện thoại kìa" Tôi khá ngạc nhiên vì đây là lần đầu thấy thứ như vậy
"Được rồi đi nào"
Bọn tôi tiến gần chiếc cổng và nó hoàn toàn khác với những chiếc cổng chúng tôi trải qua, chiếc cổng này được làm bằng vàng và có những họa tiết cực kì đẹp mắt nhưng nó hoạt động cũng không khác gì những chiếc cổng bình thường. Takashi tiến tới kéo chiếc cần gạt và rồi dần dần cánh cổng mở ra một căn phòng rộng lớn, có hàng trăm cánh cửa từ mọi phía trong căn phòng dường như căn phòng này gắn liền với rất nhiều đường đi
"Kia rồi" Sumireko thét lên làm tôi giật cả mình
"Cái gì cơ"
"Cái thứ tạo nên nơi này"
Tôi nhìn về phía Sumireko chỉ, đúng là có một cái đựng đồ và bên trong là quả cầu màu đen xì
"Vậy là nó ư"
"Đúng vậy viên Occult Ball cuối cùng"
"Occult Ball ư, tôi tưởng nó đã kết thúc rồi"
"Phải nó sẽ kết thúc nếu cô phá hủy nó, sau khi phá hủy nó nơi này sẽ bị rối loạn không gian và mở một đống cánh cổng từ nhiều nơi khác nhau có cả cánh cổng dẫn về Ảo Tưởng Hương và thế giới bên ngoài nữa nhưng khi phá hủy nó xong hai người phải phải nhanh chóng tìm được cánh cổng trở về thế giới của mình nếu không sẽ bị kẹt ở đây và bị đè bẹp bởi không gian của nơi này bởi vì nó dùng năng lượng của những người rơi xuống đây để tồn tại mà nên nếu nó bị phá hủy thì cả nơi này cũng sẽ bị tan biến"
"Nếu như bọn tôi không rơi xuống đây thì sao"
"Tất nhiên nó sẽ dần dần biến mất nhưng khi cô rơi xuống đây đã cung cấp năng lượng cho nó trở lại hoạt động, nhưng tôi vẫn không hiểu sao chỉ mình năng lượng của cô mà thứ này lại trở nên mạnh như vậy"
"Không nó chỉ có mình tôi rớt xuống đây, còn hai người nữa và tính cả Takashi dù anh ta không biết sử dụng pháp thuật nhưng anh ta cũng có năng lượng"
"Được rồi" Takashi đưa tôi chiếc điện thoại và tiến về phía quả cầu
"Anh làm gì vậy"
"Chỉ cần đập nó chứ gì" Takashi cầm vào quả cầu và bỗng nhiên ánh sáng màu đen xì phát ra từ quả cầu bùng lên và hất Takashi bay xuống phía dưới
"Anh không sao chứ" Tôi chạy về phía Takashi
"Tôi ổn"
"Đúng là ngốc mà, tất nhiên nó sẽ không cho anh phá hủy nó rồi" Sumireko thở dài
"Làm sao mà tôi biết được"
"Không biết mà vẫn cứ lao lên có phải là loại đại ngốc không"
Takashi và Sumireko lại cãi nhau
"Này hai người quả cầu nó đang biến đổi"
"Cái gì"
Quả cầu nó đang dần dần tạo nên một hình người với đôi mắt đỏ ngầu cùng với thân hình đen xì không khác gì những con quái vật sói tôi đã gặp nhưng mà nhìn về phía con quái vật đó tôi lại có cảm giác lo lắng rằng mình không thể đánh bại nó
"Woa tuyệt quá, thật may là mình bảo anh ta cho mình theo dõi"
"Tuyệt cái gì mà tuyệt nó sắp giết chết bọn tôi rồi kìa mau nghĩ cách đi"
"Ngoài việc đánh bại nó ra thì làm gì có cách nào nữa, vậy nhé chúc may mắn" Sumireko tắt máy đi
"Reisen chuẩn bị tấn công với tôi" Takashi bỏ chiếc điện thoại vào túi áo
"Được rồi"
Bọn tôi làm như lúc đánh với con khổng lồ tuyết, chia ra làm hai phía tấn công nó. Bọn tôi liên hoàn xả đạn nhưng nó không xi nhê gì cả dường như còn chẳng lấy tay chặn đi như con khổng lồ tuyết mà vẫn cứ bước từ từ đến chỗ bọn tôi
"Chết tiệt đạn không xi nhê gì sao đánh bại nó đây"
Nó lấy bàn tay của mình quất một cái, một đường màu đen xì tiến vế phía bọn tôi
"Cái quái gì vậy, cúi xuống mau Reisen"
Tôi nhanh chóng ngồi cúi xuống khi vệt đen đó bay qua đầu, in một vết cắt sâu ở trên tường phía sau
"Chết tiệt nó quá mạnh, chúng ta sao có thể đánh bại nó đây khi vũ khí còn không làm được gì"
"Takashi anh hãy câu nó chút thơi gian, tôi cần sử dụng toàn bộ sức mạnh mới có cơ hội đánh bại con quái vật này"
"Nhưng điều đó sẽ khiến cô"
"Không có thời gian cho việc đó, điều quan trọng nhất bây giờ là tiêu diệt thứ đó"
"Được rồi" Takashi tiến đến chỗ con quái vật và bắn nó trong khi tôi đang tập chung sức mạnh. Con quái vật liên hồi tạo ra những vệt đen bay về phía Takashi nhưng anh ta khá nhanh nhẹn và né được hết
"Xong chưa Reisen" Takashi vừa chạy vừa hỏi
"Sắp rồi"
Con quái vật nhanh chóng phi vào Takashi thay vì đứng yên quất những vệt đen như ban nãy, có vẻ như nó muốn triệt tiêu Takashi thật nhanh. Chỉ trong một giây con quái vật đã đứng trước Takashi với đôi mắt đỏ lừ như muốn nuốt sống anh ta, con quái vật dơ tay ra chém một phát mạnh vào phía Takashi. Anh ta không thể nhanh nhẹn bằng con quái vật đó vì anh ta chỉ là một con người bình thường nên đã ăn trọn phát chém đó và bay đập vào tường
"Ái Ái đau quá" Takashi nằm ôm bụng dường, như anh ta không còn sức lực mà di chuyển nữa nhưng chưa thể chết với phát đấy
"Đến lượt ta phản công con quái vật chết tiệt kia" Tôi hét lên cùng với sức mạnh đạt cực đại khiến cho mặt đất rung lên, nhanh chóng lao về phía con quái vât để cản nó tấn công Takashi
"Tên khốn tránh xa anh ta ra" Tôi xả hàng ngang viên đạn phép thuật về phía con quái vật
"Cái gì nó vẫn không sao ư" Con quái vật quay ra phía tôi từ trong làn khói nó phi vào một cách nhanh chóng
Nó cũng định chém tôi một phát giống với Takashi nhưng tôi nhanh chóng né được phát chém đấy và lộn ngược lại về phía sau, nhanh chóng lấy lại thăng bằng và lao về phía nó rút khẩu súng liên thanh ra nhảy lên và bắn vào đầu nó một phát, phát bắn này đã khiến cho nó bị choáng váng vì dù mạnh đến đâu một phát chí mạng vào đầu cũng không thể đứng yên được, trong lúc nó bị choáng váng tôi nhanh chóng di chuyển vòng quanh nó và xả đạn liên tục. Nó giơ chiếc tay to đùng của mình lên để đỡ những phát bắn
"À mình phải bật điện thoại lên cho Sumireko xem" Takashi rút chiếc điện thoại và bật lên
"Anh bật lại rồi đấy à đánh xong con quái vật chưa"
"Tất nhiên là chưa rồi, cô nghĩ gì"
"Vậy tại sao anh còn gọi tôi"
"Tôi muốn cho cô xem toàn cảnh, dù sao tôi cũng không thể chiến đấu được nữa hãy nhìn vết thương trên bụng này đi"
"Trời anh đúng là ăn hại mà vừa mới chiến đấu mà đã bị thương rồi"
"Ai mà biết, tôi là con người đấy còn nó là một con quái vật"
"Thôi dù sao thì Reisen đang đánh nhau với nó à"
"Tự chứng kiến đi" Takashi xoay màn hình Sumireko hướng về phía tôi
Sau một hồi phòng thủ cuối cùng nó bất ngờ ôm chặt lấy mình và hút mọi thứ về phía mình
"Chết tiệt" Tôi nhanh chóng nhảy ra xa nó và chạy vòng quanh tấn công nó bằng nhưng viên đạn ma thuật nhưng dường như nó hấp thụ tất cả và dần dân trên người nó chuyển sang màu đỏ rồi *Bùm* một vụ nổ lớn phía chỗ nó hất tôi bay ra xa. Tôi ngẩng đầu lên nhìn nó, giờ nó không còn là bóng tối màu đen nữa xung quanh nó đã hoàn toàn biến đỏ cùng với những tia sét
"Cái quái gì "
Tôi chưa kịp nói hết câu nó đã lao tới với một tốc độ mà mắt thường không thể thấy được nữa, mỗi phát vả của nó giờ đây là 0.0001 giây một phát nhưng tôi vẫn đủ khả năng để né đòn tấn công của nó, nó tấn công liên hồi không ngừng nghỉ và tôi vẫn tiếp tục né nhưng không thể thoát ra đòn liên hoàn này
"Chết tiệt nó không có sơ hở, mình không thể cứ tiếp tục thế này mãi"
Tôi đành giơ cây súng ra để đỡ, cú chém làm tôi văng ra thật xa nhưng cũng thoát khỏi đòn công kích liên tục của nó, tôi vừa đứng dậy nó đã lao đến húc cho tôi một phát bay thẳng vào tường
"Ôi đau, đau quá" Máu từ miệng tôi chảy dòng dòng xuống
"Chết tiệt sức mạnh cực đại của mình cũng không thể đánh bại thứ này, làm sao đây"
Con quái vật tiếp tục lao đến chỗ tôi trong khi tôi còn chưa thể đứng được dậy, nó đã đứng trước mặt tôi và giơ tay lên để chém một phát nữa bỗng nhiên một tía sang xanh lao thẳng về phía con quái vật đâm vào người nó và húc nó vào tường
"Cái quái gì"
"Vậy cô vẫn cố gắng để hoàn thành lời hứa của chúng ta nhỉ"
"Hả" Tôi quay mặt ra phía sau và không tin vào mắt minh
"Xin chào Reisen tôi tới hơi muộn, mong cô thông cảm"
Trước mặt tôi là Tewi, là Tewi đấy. Đôi mắt tôi trở lại bình thường và nước mắt liên tục tràn ra
"Tewi"
"Phải tôi đây Reisen"
"Tewi Tewi" Tôi ôm lấy Tewi và khóc
"Nín đi nào"
"Tôi đã rất khổ đấy Tewi, tất cả chỉ vì lời hứa với cô mà tôi đã phải trải qua bao nhiêu chuyện"
"Rồi rồi, tôi ở đây là để đón cô về đấy Reisen"
Từ khi rơi xuông nơi này tôi luôn phải tỏ ra bình tĩnh và đối mặt với nỗi sợ cho dù tôi rất sợ, nhiều lúc muốn bật khóc vì nhớ nhà vậy, khi gặp Tewi cảm xúc này của tôi đã tuôn trào
"Vậy là cô đã luôn kìm nén suốt khi ở cạnh tôi, cảm ơn cô nhé Reisen"
"Ừ, thế ai đang đánh với con quái vật đó vây" Tôi dụi nước mắt đi và quay sang phía con quái vật
Ngọn lửa xanh đó, chắc chắn đó là phải đó là Kokoro
<Phía Takashi>
"Này Takashi dậy đi xem ai tới kìa" Takashi mở mắt hướng về phía con quái vật
"Kokoro, là cô sao" Takashi nói to lên
Dường như đang phải đánh nhau với quái vật khiến cho Kokoro không để ý đến câu hỏi Takashi
"Để cô ta tập chung đánh với con quái vật đi tên ngốc"
"Ừ xin lỗi"
Sao cô vẫn không thể dễ tính hơn được hả Sumireko, tiếng nói vọng ra từ bên cạnh Takasih
"Ai ai đó, giọng nói đó"
"Tôi mượn tí nhé" Mokou tiến lại gần và cầm chiếc điện thoại lên
"Xin chào, lâu rồi không gặp"
"Mokou" Nước mắt Sumireko rớm rớm một tí
"Nào nào đừng có khóc chứ, gặp tôi buồn đến vậy sao
"Tất nhiên là không rồi nhưng mà tôi thật sự muốn gặp cô, không ngờ cuối cùng cũng có thể gặp được"
"À tôi chỉ chào hỏi tí thôi, tôi không thể để cho Kokoro xử lý việc này một mình được vậy nên việc nói chuyện để tí nữa nhé"
"Ừ"
"Cảm ởn cậu, trả lại này" Mokou đưa lại cho Takashi chiếc điện thoại và tiến về phía con quái vật
"Ta đến đây"
<Phía Reisen>
"Sao Mokou cũng ở đây vậy mà tại sao cô lại quay trở lại nơi này vậy" Dù trách Tewi nhưng tôi cũng rất là vui khi nhìn thấy lại cô ta
"À thì"
Tewi bắt đầu kể lại vì sao cô ấy với Kokoro đến lại được đây và còn rước thêm cả Mokou nữa
<Phía Tewi trước khi tới được chỗ Reisen>
Tại rừng tre lạc lối, sáng hôm sau khi thoát khỏi chiếc hang thần bí tôi tiếp tục lang thang trên con đường để chờ đợi Reisen trở lại bỗng nhiên tôi thấy Kokoro đang ngó nghiêng nơi đây
"Kokoro" Tôi bỗng gọi một tiếng và Kokoro quay lại
"Gì vậy"
"Cô đang làm gì ở đây thế, chờ Reisen về giống tôi à"
"Không"
"Vậy thì tại sao cô lại ở đây"
"Lạc"
"Sao cô không bay lên để tìm đường"
"....... quên"
"Hả quên được cả cái đấy sao, cô đúng là kì lạ"
"Này, hai người đang làm gì thế" Mokou tự nhiên từ trong bụi ngó mặt ra
"Không bọn tôi chỉ trò chuyện chút thôi"
"Ừ vậy thôi"
Bọn tôi và Kokoro tiến về phía trước bỗng có tiếng gọi lại
"À chờ chút ở phía trước có một cái hố đấy, tôi nhìn vào thấy nó khá sâu nên cẩn thận ngã vào"
"Hả cái hố rất sâu ư, chỉ đường cho tôi đi Mokou"
"Ừ được thôi nhưng để làm gì"
"Cái hố đó có thể là con đường dẫn tới cái hang mà tôi với Reisen rơi vào"
Mokou dẫn tôi chạy về phía cái hố cùng với Kokoro, giờ tôi đang đứng trước cái hố
"Đây rồi, chiếc hố đấy đây rồi tôi cần phải quay lại đó cứu Tewi"
"Chờ chút" Mokou cầm vào tay tôi
"Gì nữa"
"Trước tiên hãy đi báo cho Eirin trước đi, cô giờ vào đó có làm được gì đâu"
"Ừ cô nói phải"
Tôi quay mặt về phía Vĩnh Viễn đình thì
"Cái hố đang hẹp lại"
"Cái gì" Tôi quay mặt về phía Kokoro đang đứng nhìn chiếc hố
"Không còn thời gian nữa rồi tôi phải vào đó thôi" Tôi nhanh chóng nhảy vào đó
"Tôi nữa" Kokoro cũng nhảy theo
"Trời ạ, thôi vậy dù sao mình cũng khá rảnh" Thế là cả Mokou cũng tiến vào chiếc hố
Bọn tôi xuất hiện ở một căn phòng kì lạ chỉ có một đường duy nhất và khi tiếp tục tiến thẳng con đường đó bọn tôi đã đến được một cái cổng làm bằng vàng kì lạ, tôi nhanh chóng mở nó ra. Khi chiếc cửa mở tôi thấy Reisen đang bị một thứ gì đó đỏ lòm tấn công
"Tôi sẽ giúp" Kokoro lao thẳng về phía con quái vật
"Ai kia tôi sẽ ra xem anh ta có làm sao không" Mokou tiến thẳng tới chỗ Takashi
Và khi Reisen bị hất mạnh vào tường tôi đã nhanh chóng chạy tới.
<Trở lại thực tại>
"Thì ra là vậy" Tôi khá ngạc nhiên khi cả Tewi và Kokoro quyết định quay lại đây để giúp tôi
"Thôi tôi phải giúp họ, ái ái" Tôi cố gắng đứng lên nhưng có vẻ như vết thương khá nặng khiến tôi không thể cử động dễ dàng được nữa
"Cô cư nằm im đây đi, để họ giải quyết và trong lúc đó tôi sẽ đi kiếm đồ để chữa trị cho cô"
"Chờ tí trong này thì kiếm đâu ra đồ"
"Đừng lo chắc sẽ gặp may thôi"
"Thôi được rồi" Tôi nằm im nhìn Tewi bắt đầu chạy đi vòng quanh phòng
<Phía con quái vật>
"Mày có vẻ mạnh đấy nhưng mà thế này cũng thú vị" Mokou nhảy lên và lao xuống với một cú đá lửa thẳng vào con quái vật
Sau khi Mokou đá lửa xong Kokoro lao vào đâm phát thương thẳng vào bụng con quái vật và phát tấn công đôi đấy đã khiến nó tức giận, nó bộc phát một thứ năng lượng đen rồi bắn thẳng về phía Mokou
"Mày nghĩ nhiêu đấy đủ sao nhận lấy này"
Mokou dồn hết sức và bắn một làn sóng lửa vao con quái vật
Lửa của Mokou đã phá hủy hoàn toàn cái thứ năng lượng đen đó và thiêu trụi con quái vật cùng với quả cầu bên trong nó
"Cũng chỉ đến đấy được thôi sao, đúng là một con quái vật nhàm chán"
<Phía Reisen>
"Cái quái gì vậy, cô ta mạnh quá vật trời" Tôi khá ngạc nhiên khi nhìn Mokou thiêu trụi con quái vật một cách dễ dàng, đúng lúc đó Tewi đã quay lại
"Tôi tìm được một chút đồ chữa thương rồi đây"
"Hả dưới này cũng có hả, cái khả năng may mắn của cô ngoài sức tưởng tượng rồi"
"Tất nhiên" Tewi băng bó cho tôi
"Được rồi cô có thể đi lại bình thường rồi, để tôi giúp cô đứng dậy"
"Cảm ơn" Tewi cầm tay tôi và kéo tôi dậy
"Này chuẩn bị rời khỏi đây thôi, cái hang này sắp sập rồi đấy" Tiếng nói phát ra từ hướng Takashi
Tôi và Tewi tiến ra giữa căn phòng
Kokoro tiến ra chỗ Takashi
"Có cần giúp không"
"Hả, có chứ" Kokoro kéo Takashi đứng dậy
"Mà Takashi"
"Gì thế Kokoro"
"Bao giờ thì tôi nhận được 50 bát Ramen"
"Trời giờ cô vẫn để ý đến cái đó được sao"
"Tất nhiên"
"Tôi nghĩ mình nên nói thật với cô"
"?"
"Tôi không trả được xin lỗi"
"......."
Chiếc mặt nạ trên đầu chuyển sang màu đỏ, Kokoro rút thương ra đâm Takashi
"Á"
"Chết đi"
"Cô làm thật đấy à"
"Phải"
"Cô muốn giết tôi chỉ vì 50 bát Ramen sao"
Kokoro *gật đầu*
"Đừng có đùa chứ, chẳng lẽ cái mạng của tôi còn không bằng 50 bát Ramen"
"..... Phải" Kokoro tiếp tục chém
"Được rồi được rồi tôi sẽ trả, làm ơn tha tôi đi"
"Hai người không hòa bình được một ngày à" Tiếng Sumireko phát ra từ trong điện thoại
"Tôi mượn tí nhé" Mokou cầm lấy chiếc điện thoại
"Mokou !"
"Thế đã mạnh hơn được tí nào chưa, lần tới ta gặp nhau tôi thật sự muốn đấu lại với cô"
"Tôi cũng vậy và sau khi nhìn thấy cô tiêu diệt con quái vật đó tôi nghĩ mình vẫn chưa đủ khả năng để đánh với cô"
"Ừ" Mokou cười vui vẻ
Bỗng nhiên chiếc hang rung chuyển, hàng ngàn chiếc công kì lạ được mở ra
"Có lẽ đến lúc đi rồi"
"Nhưng nhưng tôi chỉ vừa mới gặp lại cô thôi mà"
"Sớm hay muộn thì sẽ lại gặp mà cô không phải lo"
"Tôi sẽ chờ cô, hứa đây"
"Ừ, cố gắng mạnh lên rồi một ngày nào đó trong tương lai ta sẽ lại đấu với nhau"
"Cầm lấy này" Mokou trả lại điện thoại cho Takashi và tiến vào chiếc hố dẫn đến Ảo Tưởng Hương
"Tôi về trước đây nhé" Mokou bước vào bên trong chiếc hố
"Chúng ta cũng về thôi Reisen" Tewi giúp tôi tiến vào chiếc hố
"À, tạm biệt hai người nhé và cảm ơn vì đã đồng hành cùng tôi suốt chuyến đi vừa rồi " Tôi quay về phía Takashi
"Ừ tạm biệt cô Reisen"
Tewi quay ra gọi Kokoro
"Kokoro chúng ta quay về thôi"
"Được rồi, tạm biệt anh Takashi lần tới gặp tôi sẽ đòi bằng được Ramen đấy"
"Rồi rồi em mong đừng gặp lại chị nữa"
Kokoro tiến về phía cánh cổng và bước vào
Tôi nhìn về phía Takashi và nói
"Hẹn gặp lại" rồi cùng Tewi bước vào cánh cổng
Trở lại Ảo Tưởng Hương, chưa bao giờ tôi cảm thấy nơi này vừa gần gũi lại vừa xa lạ như vậy, ánh nắng mặt trời cùng với những tiếng chim hót
"Ồ ba người quay lại rồi à" Mokou lại ngó qua
"Ừ, cảm ơn vì sự giúp đỡ của cô Mokou"
"Không có gì, vậy nhé hẹn lúc khác gặp lại giờ tôi phải về gặp Keine đây"
"Tôi trở lại nhân thôn đây hẹn gặp lại Tewi, Reisen" Kokoro bay lên trên trời và tiến trở về nhân thôn
"Quay về gặp chủ nhân và công chúa thôi nào Reisen" Tewi cầm tay và kéo tôi về Vĩnh Viễn Đình
Tới trước cổng Vĩnh Viễn Đình nhìn vào bên trong căn phòng, tôi thấy chủ nhân đang nghiên cứu một loại thuốc nào đó. Tôi bước vào
"Reisen đã trở lại, đã lâu không gặp người chủ nhân"
Hết
- Waifu
Đom Đóm ~1991~
Moderator - Waifu Order : Trace,b1-58-999,e2-101-999,e3-102-999. :Posts : 1909Power : 4805Faith : 1565Ngày tham gia : 06/11/2014Địa điểm : Mind Matrix
Re: The Adventure In The Mystery Hole
RIP Takashi lần thứ n. :aunn14:
Hóng truyện tiếp theo để RIP Takashi tiếp. :aunn2:
Hóng truyện tiếp theo để RIP Takashi tiếp. :aunn2:
- Waifu
Sponsored content
Similar topics
» [C83][Alice in the hole!] Stormbringer
» [Reitasai 16][紺碧studio] Variable Mystery
» [Doujinshi] Pursue the Mystery of the Hakurei Tanning Salon!
» [Fanmade] C86 Touhou Koukishin - Adventure Of Scarlet Curiosity
» [Vietsub] [Touhou MMD] A Secret Adventure (Short Ver.)「RD Sounds」
» [Reitasai 16][紺碧studio] Variable Mystery
» [Doujinshi] Pursue the Mystery of the Hakurei Tanning Salon!
» [Fanmade] C86 Touhou Koukishin - Adventure Of Scarlet Curiosity
» [Vietsub] [Touhou MMD] A Secret Adventure (Short Ver.)「RD Sounds」
|
|