Latest topics
Yesterday at 10:25 pm
by 
Chinhphuong
25/3/2024, 3:24 am
by 
Amaori Kino
30/12/2023, 10:13 am
by 
Akari no Kokoro
6/11/2023, 9:44 am
by 
Akari no Kokoro
5/8/2023, 5:32 pm
by 
Akari no Kokoro
28/4/2023, 8:01 pm
by 
rlaghdtn1998
4/11/2022, 12:17 am
by 
gigajet
14/8/2022, 3:28 pm
by 
Akari no Kokoro
12/7/2022, 10:21 am
by 
RedTheHalf-Demon
13/5/2022, 4:52 pm
by 
Getsuga Bankai Tenshou
1/2/2022, 12:00 am
by 
Akari no Kokoro
19/12/2021, 1:13 am
by 
Akari no Kokoro
15/12/2021, 8:28 am
by 
sucirpa
15/11/2021, 12:34 am
by 
feint101
1/11/2021, 4:00 pm
by 
Akari no Kokoro
30/10/2021, 9:31 am
by 
Akari no Kokoro
12/10/2021, 1:06 am
by 
Getsuga Bankai Tenshou
8/10/2021, 1:14 am
by 
forestofsecrets
18/9/2021, 6:32 pm
by 
caytretramdot
1/9/2021, 5:56 pm
by 
kirito-123
16/8/2021, 11:56 pm
by 
Hisurin Rain
15/8/2021, 1:18 am
by 
cỉno
9/8/2021, 10:39 pm
by 
RedTheHalf-Demon
24/7/2021, 9:51 pm
by 
Katsuragi Rin
9/7/2021, 11:27 am
by 
P2772
2/7/2021, 8:54 am
by 
worstapple
1/7/2021, 11:37 am
by 
Yuri Masumi
24/6/2021, 7:03 pm
by 
corecombat

Tojiriki Hideretsu: Tập Truyện Mary (Phần 1)

Waifu

Metaroid Hideretsu

Waifu Order : Waifu
. :
Online
Offline

Posts : 2
Power : 16
Faith : 2
Ngày tham gia : 13/07/2019

Tojiriki Hideretsu: Tập Truyện Mary (Phần 1) Empty Tojiriki Hideretsu: Tập Truyện Mary (Phần 1)

Bài gửi by Metaroid Hideretsu 5/8/2019, 11:08 pm

Thì đây là lần đầu tiên mình đăng bài lên Forum này. Nếu có gì sai sót hay bị lỗi thì mong mọi người bỏ qua.

Và giờ xin mời mọi người thưởng thức Bộ truyện này:

Bài viết được gắn mác Kinh dị với mong muốn được tìm hiểu thêm về cách làm văn và mong được chỉ giáo nhiều hơn. Các địa điểm và cá nhân có trong này đều không liên quan tới ngoài đời thực.

[Dựa trên điển tích Mary của Nhật Bản và có tham khảo lời bài hát Khúc Chiêu hồn Vô thức - Unconscious Requiem của nhóm Shinra-Bansho]


Lưu ý: Phần 6 của truyện có cảnh không dành cho những ai không thích thể loại Guro nên ai không đọc được thì bạn nên bỏ qua. Trước cảnh đó, mình sẽ đặt biển ⚠ để cảnh báo cho bạn biết. Thân Tojiriki Hideretsu

Tojiriki Hideretsu: Tập Truyện Mary
Phần 1: Mở đầu

.
7h sáng tại Học Viện Shujin
"Nè, mày nghe tin gì chưa?"
"Vụ gì vậy?"
"Có người vừa mới chết hôm qua đấy"
"Hình như có liên quan tới Mary đúng không?"
"Ừ, mà nghe nói người gọi cho Mary đêm qua là XXX-chan đấy"
"Trời ạ, con nhỏ ấy cũng có gan thật luôn"
"Mà nó ước cái gì vậy?"
"Nó ước cho ông thầy giáo cặn bã kia xxx đấy"
"Ghê gớm thật, bình thường nó đã khùng khùng điên điên vậy rồi mà nó còn như vậy nữa không biết sẽ ra sao đây?"
..."Lời bàn tán cứ tiếp tục mãi sau cái chết của người thầy đáng ghét kia. Ông ta mà còn sống thì khi nghe được mấy lời này chắc lên sẽ lên cơn mất" - Suy nghĩ ấy là của Hokata Angie - Một người không mấy nổi bật trong lớp 11B3 nhưng bị đồn đoán bởi mọi người rằng cứ đến gần cô ấy là sẽ gặp điều xấu.
"Nào mấy đứa ổn định chổ ngồi và lấy sách vở ra học bài đi." Tiếng nói của thầy giáo mới của lớp cắt đứt đi suy nghĩ trong đầu của cô khi tiếng chuông reng lên báo hiệu cho giờ học đã đến, mà không hề hay biết rằng bi kịch sắp đến đối với cả lớp này.
.
15h trưa - Giờ ra về
"Hôm nay chắc mình sẽ ngồi yên vị trên phòng của mình mà học bài thôi nhỉ. Dù sao thì cũng chẳng có ai để ý tới mình đâu." - Angie nghĩ. Bất chợt một chai nước được ném lên từ phía sau cửa sổ khiến cho cô ngã quỵ xuống đất và khiến cho cô bị ướt sũng.
"Haha cái đồ da màu"
"Ê con kia, mày tự hào về cái màu da của mày mà đúng không, sao không nói đi?"
"Tao chán rồi, tụi bây đi!"
"Dạ thưa chị!!"
Vừa rồi là nhóm bắt nạt của trường dẫn đầu là Komachi Kazaka - Cô ta có cái vị thế cao trong trường này. Vì cô là mục tiêu chính bị châm chọc trong trường này, cô cũng không mảy may mà quan tâm tới. Chỉ vì cô da đen? Không. Hay vì cô khác biệt? Cũng không.
"Chậc." Cô tuôn ra câu nói ấy trong miệng không ai nghe thấy và rồi cứ thế cô cứ ra về.
.
13h trưa. Nhà của Angie
Căn nhà của cô chỉ là một căn nhà ở thuê bình thường không có gì nổi bật và cô cũng chả quan tâm lắm. Ba mẹ cô ly hôn từ năm cô lên 10 và hai mẹ con cô sống chung với nhau ngày này qua năm tháng. Tính đến nay cô chuyển nhà được 12 lần, lần cuối cùng cô nhớ mình chuyển nhà đi cũng có nghe về câu chuyện Mary này và cái chết bí ẩn của 10 người trong 1 lớp nọ.
"A mừng con về, con gái." Mẹ của Angie tươi cười chào cô "Hôm nay học vui không con, chắc là do là tuần đầu tiên học nên con chưa quen, đúng không con? Nhưng mẹ tin rằng con sẽ làm quen được thôi. À hôm nay...." Mẹ cô tiếp tục nói về chuyện hàng xóm và những người bạn bà đã làm quen nhưng cô không chú tâm lắm vào câu chuyện. Cô chỉ nghĩ về Mary, cái người đã luôn bám theo cô từ lúc cô bắt đầu chuyển trường và cho tới nay. "Tại sao người ấy lại theo mình vậy? Có phải do mình mắc lỗi lầm nào đó? Có cách nào thoát khỏi cô ta hay không?" Cô cứ suy nghĩ mãi mà không tìm được lời giải thích. Ngay lúc này, tiếng của mẹ cô trên bàn ăn gọi cô trở về với thực tại ở đây. Thực tại mình vẫn còn đây, mình vẫn còn sống tại sao cô lại suy nghĩ về nó ngay lúc này chứ. Phải quên nó đi ngay thôi mà chuẩn bị tiếp tục học nữa kìa.
...
21h tối.
Sau khi hoàn thành xong bài tập và công việc mẹ giao, cô an tâm mà có thể lên giường ngủ. Với một người nhà ở xa như cô, việc ngủ sớm quả là quan trọng đặc biệt là những ngôi nhà có hoàn cảnh như cô. Nhưng hôm nay, giấc ngủ của cô khó khăn hơn so với mọi ngày, cô đi vào giấc ngủ khó hơn, cảm giác lo lắng bồi hồi cứ dâng trào trong lòng. Và rồi cô tiến vào giấc ngủ....

"Bạn ơi."
"Bạn"
- Ai vậy?
"Có phải bạn là người đã gọi cho mình không?"
- Cô là ai?
"Bạn tới đây đi bạn. Mình không có cắn đâu. Bạn ơi."
- Tránh xa tôi ra đi.
"Bạn không thể nào thoát được đâu bạn à. Vì chúng ta đã.......?????????"

"Hơ hơ hơ hơ hơ.." Angie tỉnh dậy và thở gấp sau giấc mơ kì lạ đó.
"Vừa rồi.. Là ai?" Cô tự hỏi mình khi chính cô cũng không biết đến người này. Một cô gái có mái tóc màu xanh, đội một chiếc mũ với chiếc điện thoại trên tay và một con mắt đã khép lại.
"Lẽ nào là...??"
"Angie, xuống đây đi con, con sắp trể giờ rồi kìa."
Một lần nữa, tiếng gọi của mẹ cô đã cắt đứt dòng suy nghĩ của cô và rồi cứ thế cô cũng theo tiếng gọi ấy mà theo nó mà không hề biết rằng, một điều không lành sắp xảy đến với cô và những người xung quanh cô.:
.

Phần 2: Học Viện Địa Ngục và những con người ở đó. Đỉnh điểm của một trò đùa.
.
.
.
Trường Trung Học Shujin nằm ở ngay sát khu vực ven hồ ở thành phố Sagaku và nơi đây được cho là một trong số học viện uy tín nhất thành phố này. Ngôi trường này được thành lập bởi một công ty đa ngành với mục đích mở rộng ngành nghề của công ty. Thông thường ngôi trường này chỉ nhận những con nhà giàu có và quyền lực thành phố dạy học. Do sức ép của dư luận nên chỉ 2 năm về trước ngôi trường đã chấp nhận con nhà thường dân nhập học vào ngôi trường này, tuy vậy, từ lâu đã có sự phân chia về giai cấp ngay chính tại ngôi trường này và cũng như bao nhiêu cuộc chiến nội bộ đã diễn ra trong đó. Nếu trước kia là chỉ có con nhà giàu có và con nhà khá giả chia vị thế với nhau, thì bây giờ việc phân chia ấy đã rõ ràng hơn khi giai cấp giàu và nghèo ngày càng rõ hơn. Họ thường hay bắt nạt những người nghèo chỉ để thỏa mãn thú vui của họ cũng như là tạo điều kiện để mấy giáo viên cặn bã như ông thầy đã chết hồi hôm qua kia lộng hành để bưng bít những chuyện này và có cơ hội trục lợi từ đó.
Angie không may là thuộc một trong số họ. Trường hợp của cô khá là đặc biệt khi trường quyết định nhận cô do hoàn cảnh khó khăn mà vào học. Thông tin nhanh chóng được lan truyền và kể từ ngày đó, ngày mà cô bước chân vào ngôi trường này, cuộc sống của cô đã trở thành địa ngục.
.
6h45p sáng, phòng học 11B3
Hôm nay lại là một ngày mưa ngâu, nắng không biết đã tắt đi từ lúc nào mà vẫn còn cảm nhận được hơi nóng bốc lên trong phòng.
"Một ngày bình thường như bao ngày khác, không có gì đặc biệt và cũng không có gì quan trọng." - Angie nghĩ. Trong lúc này tiếng bàn tán từ trong lớp học lại tiếp tục vang lên khiến ai cũng nghe thấy, trong đó có cả cô.
"Ê mày thấy con nhỏ đó có đáng sợ không?"
"Con nào?"
"Con da màu đang ngồi trong góc đó.."
"Ừ đúng rồi đó. Tao có nghe được vài chuyện từ con nhỏ này. Mỗi lần nó chuyển trường là có cái con Mary gì gì đấy xuất hiện."
"Vậy hả?"
"Đúng rồi đấy, tao nghĩ rằng chính nó xúi con nhỏ kia gọi cho Mary đấy."
"Gớm, mới chuyển trường có vài hôm thôi đã thấy có tin đồn rồi. Không biết con này có âm mưu gì đây?"
.....
Và rồi giờ học cũng đã đến..Một ngày vô vị cũng như trên khuôn mặt của người con gái ấy, không có gì đặc sắc và vui vẻ cả, cho tới khi về nhà....
. . .
Vì trời mưa, nên cô rất là mệt khi phải đạp xe trở về nhà và khi ấy, cô liền bỏ đồ ra, tắm rửa sơ qua rồi đánh một giấc ngủ nồng nàn, và từ ấy cô chìm vào trong giấc mơ mà cô sẽ không bao giờ quên được.
.
.
"Này bạn ơi. Bạn ơi bạn, tới đây bạn ơi."
- Cô lại tới nữa à, xin biến khỏi giấc mơ giùm tôi.
"Coi nào mình biết bạn đã lâu rồi đấy. Từ khi mà bạn còn xíu xìu xiu cơ."
- Từ lúc còn nhỏ à?
"Chính là vậy. Mình khá là buồn khi bạn không đến chơi đấy mình buồn lắm đấy."
- Cô chỉ là tưởng tượng của tôi từ hồi nhỏ thôi. Tôi không có liên quan gì tới cô.
"Ồ vầy hả. Vậy thì bạn hãy chờ 1 tháng sau nhé, khi mà sự chịu đựng của bạn đạt tới giới hạn, bạn có thể sẽ nhớ ra đấy. Chúng ta đã có liên kết .....?????????"
. .
Một lần nữa tỉnh dậy sau giấc ngủ kì lạ đó, cô không thể nào có thể suy nghĩ gì thêm cho việc này nữa khi bình minh đã ló dạng và cô lại nghĩ:
.

Phần 3: Những vụ giết người bí ẩn. Sự thay đổi lớn trong tâm trí của cô.

.
.
.

(Không phải lời kể của tác giả)

(Nói qua điện thoại)
"Tao đang ở trên trường rồi đây. Mày đến chưa?"
"Rồi rồi tao lên, mới có tí thôi làm gì căng."
"Ê, tao là người ghét thể loại đi trể nhé. Gặp tao là mày đừng hòng mà sống được, OK?"
"Gắt. Bây giờ mày vô lớp chưa?"
"Đang đi tới này. *ngửi* Ê mày trong lớp có mùi lạ lắm mày."
"Nó như thế nào. À mà chờ tao xíu tao tới đây."
"Ừ tới đây nhanh lên, tao sợ quá."
(Gặp mặt trực tiếp)
"Tao tới rồi nè, mày ơi. Mày ơi."
"Tao đây."
"Sao mày không vào lớp học đi?"
"Cửa hình như khóa rồi. Lạ nhỉ, mọi hôm lớp để cửa mở mà"
"Chắc cái ông lao công khóa rồi, chờ chút tao đi lấy chìa khóa đây."
(10 phút sau)
"Sao lâu vậy mày?"
"Tìm ông lao công thật sự mệt lắm đấy mày. À mà tao có hỏi ổng rồi, ổng bảo hồi hôm qua ổng không có khóa cửa."
"Cái gì? Vậy tại sao cửa lại khóa được?"
"Mặc kệ đi giờ vô lớp cái đã, tụi nó sắp tới rồi."
(Trong phòng học)
"Ôi cái mùi, nó nồng quá!"
"Ừ tao cũng thấy vậy, cái trường này chắc chưa có dọn bãi rác đấy mày ạ"
"Từ chổ đầu dãy hành lang tao chẳng ngửi thấy mùi gì cả mày ạ. Chắc là do tưởng tượng thôi."
"Gượm đã, thứ gì dính dưới chân tao đây?"
"Cái gì? "*ngửi* Trời ơi, là mùi máu."
"C-Cái gì? Nó là thật phải không?"
"Ừ đúng rồi đấy mày. Hai chúng ta đi ra ngoài đi, ở trong đây đáng sợ quá."
"Đồng ý. Á *trượt chân*"
"Bị gì vậy mày, có sao không?"
"Tao không sao cái thứ gì đây? *nhìn*"
"*nhìn*"
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa"
"T-Trời ơi một cái xác. Chạy, chạy ngay đi."
(Lao ra khỏi phòng học)
.
(Tin buổi sáng)
Ngày 20/8/20XX
Một xác chết đã được tìm thấy trong lớp 11B3, trường trung học Shujin. Nạn nhân được xác định là đã chết với 28 vết đâm bằng con dao vào tim của nạn nhân. Nạn nhân được xác định là YY AA, là con của một tập đoàn quyền lực thành phố này. Hiện tại gia đình đang kết hợp với cảnh sát để tìm ra thủ phạm gây ra vụ giết người này.

(Lời kể của tác giả)

7h15p sáng, Tiết Sinh hoạt
Đó là một buổi sáng không mấy vui vẻ gì ở lớp 11B3 khi ở trong lớp có một xác chết của một người bạn học của họ. Vì có xác chết trong phòng học nên họ đã được điều động sang một lớp mới cách xa lớp cũ vài bước chân. Nhưng điều đó không thể nào có thể so sánh được nổi sợ của họ ngay lúc này. Họ rất sợ rằng chắc có thù hằn cá nhân nào đó giữa cô và tập đoàn đối thủ nào đó nên mới có hành động như vậy. Nhưng họ lại càng sợ hơn khi người bị giết lại là một "tùy tùng" trong nhóm của Kozaka. Trông cô ta không vui vẻ gì khi một trong số con bài của cô ta chết một cách man rợ như vậy, rất có thể là mọi người đã từng bị nhóm đó bắt nạt thì đều có động cơ cao giết người. Nhưng điều đấy lại càng không thể hơn vì phía cảnh sát đã xác định thời gian tử vong của người ấy là 2h sáng, một thời gian khó có thể gây ra một vụ án như thế này được đặc biệt khi cổng trường đã khóa và bảo vệ đi khảo sát rất nhiều nên nhiều người chỉ biết trông chờ vào kết quả điều tra. Dòng suy nghĩ của tất cả học sinh trong lớp cứ thế mà tiếp tục khiến cho không ai để ý đến những gì mà người thầy đang sinh hoạt với lớp nữa. Ai cũng tỏ vẻ lo lắng trước những gì đã xảy ra và liệu có đến lượt mình không. Nhưng có một người bình tĩnh đến lạ thường vì người đó biết được sự thật của vụ án này, đó chính là Angie vì chính cô đã gọi cho Mary với yêu cầu bảo vệ cô. Cô thật sự không ngờ tới việc này, thiết nghĩ rằng nó chỉ hù dọa ma người khác thôi chứ không có suy nghĩ rằng nó sẽ giết người đâu chứ.
"Làm gì giờ đây." Angie nghĩ. "Mình đâu có bảo nó là giết người đâu, mình có nên cho mọi người biết không đây? Không, người ta sẽ nghĩ mình bị điên mất. Trước mắt là phải hỏi nó trong giấc mơ đã." Đằng sau đó trong lớp học có một người đã bắt gặp được suy nghĩ đó của cô và một cảm xúc tức giận trào lên trong tâm trí đó.
"À thì ra là mày, chắc chắn mày có liên quan đến vụ án của bạn tao. Tao sẽ khiến cho mày khốn đốn và tao sẽ cho mày nếm trải thế nào là địa ngục trần gian." Một nụ cười nham hiểm trên khuôn mặt người ấy xuất hiện rồi lại biến mất như để không cho ai nhìn thấy nó và rồi khi người ấy cười lớn lên ở trong lòng, thì trò vui mới được bắt đầu.... ;))
.
.
.
11h trưa.
Angie lúc này vẫn còn đang trong suy nghĩ về những gì còn đang diễn ra chóng vánh trong cả buổi sáng hôm nay. Chắc tại do suy nghĩ nhiều quá nên khiến cho cô có những suy nghĩ không mấy chín chắn hơn và cô cứ thế như cái máy không hồn bước về. Bất chợt có một ai đó túm lấy cổ cô và rồi đưa cô về một góc tối bí mật trong ngôi trường.
"Ai, ai đó?"
"Mày không nhận ra tao à? Quả thật mày đúng là thứ vô ơn đấy con kia."
"C-Cô là.."
"Phải, là tao đây, Kozaka đây."
"Cô làm gì tôi nữa vậy, đừng nói là-"
"Suỵt, yên lặng nào cô bạn trẻ, tao chỉ ở đây để hỏi mày một vài câu hỏi thôi."
"Câu..hỏi?"
"Đúng đấy. Mày cứ trả lời thật lòng đi rồi tao tha."
"Không..Không thể nào, cô đang đùa tôi phải không *ặc*"
"*đấm vào bụng Angie* Từ từ bạn ơi. Cứ từ từ. Không là tao làm mày đau tiếp."
"Được rồi, tôi nói."
"Đúng rồi, thế mới gọi là con ngoan chứ. Nào câu hỏi đầu tiên:

Phần 4: 'Angie' và Kozaka - Mặt đối mặt. Nhân cách thứ hai xuất hiện

(Đoạn 1)
.
.
.
Nụ cười của Angie khiến cho ai phải nhìn vào cô đều cảm thấy đáng sợ tột độ vì người đang đứng trước mặt tất cả mọi người bây giờ không phải là Angie nữa, người đó mang vóc dáng của một cô bé 10 tuổi hơn trên tay đang cầm một con gấu và con dao đang dính đầy máu khiến cho ai nhìn vào đó phải kinh hãi. Nhóm của Kozaka nhìn vào đó cũng không phải là ngoại lệ, vì ngay bây giờ trước mắt họ là một con quỷ đội lốt cô bé ngây thơ đến nỗi phải đến điểm một giây của sự sợ hãi mới thù hai bên có thể thốt ra lời.

"M-Mày làm gì ở đây hả Angie?" -Kozaka hét lên trong sự sợ hãi tột cùng với những người xung quanh. Đáp lại câu hỏi đó, một nụ cười đáng sợ từ "thứ đó" toát lên mà bình thản trả lời rằng:
"Angie? Angie nào? Mình là Giane mà? Bạn nói gì kì cục vậy?"
"Giane? Vậy đó là tên của mày hả?"
"Đúng đấy bạn và bây giờ mình tới để giết bạn đây." - 'Giane' đáp lại trước sự sợ hãi khôn cùng của Kozaka.
"G-Giết tao ư? K-K-Không thể nào bởi vì tao đã gọi cho mày mà? Đợi đã, chẳng lẽ-"
"Đúng đấy bạn, 'nhân cách kia' của mình đã gọi cho mình rồi."
"K-Không thể nào... C-Chuyện này thực sự-"
"Nhưng nó đã xảy đến rồi đấy và bây giờ.." - 'Giane' đáp và lộ rõ trên mặt đó một nụ cười man rợ - "...ĐẾN LÚC XUỐNG ĐỊA NGỤC RỒI CON KIA AHAHAHAHAHAHAHA."
Mọi chuyện xảy ra rất nhanh khiến cho ai cũng không thể nào trở tay kịp thời. Chỉ trong chốc mắt đã có 2 người trong nhóm đã nằm xuống qua một nhát dao xuyên tim, và lại thêm 2 người nữa phải chết, thêm 2 người nữa và cuối cùng chỉ còn lại Kozaka với sự lo sợ ngay càng lớn và tới gần.
"Cảm nhận được cái chết đang đến rất gần chưa, bạn của mình?" - 'Giane' hỏi
"C-C-C-Con kia. Tao ghét mày. Tao không do dự nữa đâu, tối nay, một trong hai chúng ta sẽ phải chết." -Kozaka đáp và không hề do dự nắm lấy chiếc ghế mà đập thẳng vào mặt 'Giane'. Nhưng lúc này, chiếc ghế hồi nãy đã bị gãy dưới khuôn mặt dính đầy máu của 'Giane' và rồi đáp lại bằng một giọng nói đáng sợ:
"RẤT SẴN LÒNG."
Nhát dao đầu tiên đam thẳng qua tay của Kozaka, cô ta hét lên trong sự đau đớn và kinh hãi khi nhìn khuôn mặt của 'Giane' lúc này.
"Sao? Sao nào? Bạn cảm thấy 'vui' chứ? Mình vẫn còn nhiều thứ muốn cho bạn coi lắm. Bởi vì bạn biết sao không, một kẻ tâm thần sẽ tận hưởng khuôn mặt đầy kinh hoàng và lo lắng của nạn nhân của mình trước khi giết nó đấy." - 'Giane' đáp lại một nụ cười đầy điên loạn và với con dao trong tay, cô tiến sát đến Kozaka và từ từ đưa con dao vào người cô.
"X-Xin cô, đừng làm hại tôi mà. XIN cô đấy." -Kozaka hét lên trong sự tuyệt vọng của cô nhưng dường như là 'Giane' không để tâm đến mà cứ vui chơi với cô ta như một người điều khiển rối vậy.
"Nào nào, chỉ còn có hai chúng ta, chúng ta có thể làm bất cứ điều gì ngay bây giờ như là thế này-" - Đoạn sau khi cô nói xong cô đưa con dao đâm vào chân của Kozaka trong cơn hét của cô ta. Nước mắt tuôn ra, cô gào lên trong sự đau đớn và cầu xin được tha thứ từ cô.
"Tra la la, hôm nay mình giết được rất nhiều người đấy á. Tra la la." - Một lần nữa cô đam tiếp vào người của Kozaka.
"Đ-Đau, nó đau. Xin dừng lại đi, mình xin bạn, dừng lại đi." - Sự tuyệt vọng của Kozaka khiến cho ai ở đó cũng phải giật mình, từ một con đầu gấu của trường mà bây giờ thành ra thế này đây. Cô ta tiếp tục gào lên nhưng không ai đến không một ai đến cả
"Mình chán rồi"
"Cái gì?"
"Mình đã rất vui khi được quen biết bạn nhưng bây giờ thì..."
"B-Bây giờ thì sao?"

"...bây giờ thì tạm biệt bạn." - Cầm lấy con dao và nhắm thẳng vào tim, cô ta chuẩn bị đâm nhát dao vào Kozaka. Nhát dao cuối cùng để kết thúc cuộc vui này.

"KKKKKKKHHHHÔÔÔÔ ÔOOOOONNGGGGG" -Tiếng hét của Kozaka hết lên trông chờ vào cái chết tức tưởi của cô. Và rồi.....

Đoạn 2
.
.
.
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon lành, Angie hầu như đã quên mất tiêu những gì đã xảy đến với cô hôm qua, cô chỉ nhớ tới lúc khi cô bị Kozaka tra hỏi và chỉ khi được thả ra thôi còn nội dung xảy ra sau đó thì cô không nhớ rõ như thế nào.
"Chắc chỉ là mấy chuyện tào lao thôi, mình nên đi xuống ngay bây giờ kẻo mẹ chờ." - Angie nghĩ và rồi cô cũng đi xuống thực hiện những hành động như thường lệ. Cô không biết được rằng một vụ trọng án đã xảy ra trong lúc cô đang say giấc nồng.
.
.
.
Tới trường trong một sự ngơ ngác trước một sự kiện đang xảy ra trước mắt cô:
.

Phần 5: Nhân cách bị giam cầm. Cuộc thảm sát bắt đầu
(Đoạn 1)
.
.
.
Không biết từ khi nào mà Angie đã không còn kiềm chế được cảm xúc của mình và hành động trở nên kì lạ hơn. Cô bắt đầu cắn móng tay, nhuộm tóc với đội mũ thường xuyên hơn. Chắc là do có sự thay đổi, phải chắc hẳn có sự thay đổi trong tâm trí của cô. Một con người trước đây im ắng và lạnh nhạt chịu bị bắt nạt bởi những đứa kia, bây giờ cô thay đổi tính cách hoàn toàn. Cô trở nên xảo quyệt và điên dại hơn bao giờ hết, cô không thể hiện điều đó ở bên ngoài nhưng sâu trong cô tính cách ấy được nuôi dưỡng từ từ và đến một ngày không xa nó sẽ phun trào và cuối cùng sẽ là cái chết. Bây giờ cô đang chịu đựng sự bóc lột của lớp khi cô bị nghi ngờ có liên quan tới vụ án của Kozaka, cả lớp bấy giờ được căn dặn không được nói chuyện với cô, cũng như tiếp xúc với cô. Cô hoàn toàn bị cô lập giữa lớp và cũng là mục tiêu cho nhiều cuộc bàn tán.
"Nè con nhỏ kia có phải có liên quan tới vụ của Kozaka phải không?"
"Đúng vậy đó. Trời ơi không thể tin được!"
"Nhìn con nhỏ trông đáng sợ quá. Chắc chắn là có liên quan."
"Suỵt, nó đến đấy."
Thế là cô càng ngày bị xa lành bởi bạn bè cô và cũng như chịu cái nhìn khinh bỉ của tất cả mọi người. Bắt đầu từ đó thì chuyện gì đến rồi cũng đã đếnCô không chịu được nữa và cô xin phép được nghỉ 3 ngày. Trong ba ngày đó, có những chuyện đã xảy ra. Phải có nhiều chuyện đã xảy ra. Hai ngày đầu, cô trở nên lờ đờ hơn, đi loạng choạng và hoàn toàn vô ý thức những gì đang diễn ra xung quanh. Mẹ cô đã đưa cô lên bác sĩ, thì chỉ nhận được câu bị Stress nhẹ và chỉ định uống thuốc. Nhưng mà mọi chuyên có đơn giản vậy không?...
.
.
Tới ngày thứ 3, cô bị hôn mê sâu và trong suy nghĩ của cô đã có một cuộc trò chuyện sẽ liên quan tới định mệnh của cô. Một cuộc trò chuyện giữa của cô và 'Giane', nhân cách thứ hai của cô.
"Cô...Cô là."
'Phải tôi là cô 10 năm trước và cũng là bạn của Mary đây.'
"Cô có phải liên quan tới những vụ án gần đây phải không."
'Đúng hơn là tôi đang thanh trừng những con người mà khiến chúng ta đã tổn thương.'
"Tại sao lại vậy chứ, cô không để cho tôi yên ổn hay sao?"
'Cũng chính vì lý do đó mà tôi mới làm vậy đấy.'
"Bằng cách giết người hay sao?"
'Điều đó là tốt cho cả hai chúng ta. Cô không còn nhớ hồi nhỏ cô đã bị gì rồi sao? Lúc đó vì quá tuyệt vọng cô đã gọi cho tôi, và tôi luôn đồng hành với cô cho tới bây giờ đấy.'
"Vậy tất cả là giả hay sao. Mary không có thật sao?"
'Không, nó có thật đấy. Tôi chỉ mượn sức mạnh của cô ta mới hình thành nên tôi thôi. Nên tô-mình đã nói với bạn rồi chúng ta đã có liên kết với nhau rồi đấy.' - Trong chốc mắt 'Giane' biến thành một nhân vật quen thuộc với cô, đó là Mary.
"Mary? Tại sao cậu lại?"
'Suỵt, có gì mình sẽ giải thích sau. Bây giờ cho mình mượn thân thể cậu nhé, đến lúc diệt chủng rồi.'
"K-Không, dừng lại đi"
'Bái bai' - Trong chớp mắt, Mary vụt đi và để cô lại trong căn phòng trắng vô tận và không lối thoát, để lại trong đó một Angie đầy lo lắng trong căn phòng ấy.
Trong lúc đó ở thực tại, ??? vẫn còn đang say giấc nồng thì đột ngột tỉnh dậy. ??? mở mắt và đi xuống chổ nhà bếp nơi chứa rất nhiều dao. Đúng rồi đó là 'Giane' hay đúng hơn là Mary đã chiếm lấy thân xác của Angie và trở nên sống dậy. Bước tới căn bếp, cô lấy một con dao đã được mẹ của Angie rửa sạch mà thử lên người mình. Cô rạch một đường ngang ngón tay và chổ đó đã chảy máu rất nhiều.
"Đúng thứ mình cần." - 'Giane' nói - "Thời khắc của ta đã đến. Trả giá đi tất cả tụi bây. Ahahahahahahah". Nụ cười của cô dường như xé rách sự tĩnh lặng trong căn bếp nhưng vẫn không ai thức dậy, bởi vì lúc này cô đã đi rồi.
Lúc này là 2g00 phút sáng.
.
.

(Đoạn 2)
(Không phải lời kể của tác giả)
Đó là một ngày cuối tuần bình thường trên đường phố của thành phố này. Tôi sải bước dưới ánh đèn chập chờn của cây cột đèn đường trong một con hẻm nhỏ khuất xa khỏi đoạn đường gần khu phố tôi sống. Thấp thoáng từ đằng xa tôi thấy bóng dáng của một ai đó trông như là một cô bé 10 tuổi vậy. Tôi gọi cho cô bé nhiều lần nhưng cô không chịu đáp lại lời nói của tôi. Đến khi tôi tiến sát ngay chỡ cô bé đang đứng, thì thứ tôi thấy thật sự rất kinh hoàng. Thân xác của đứa bạn cùng lớp của tôi bị giết hại dã mạn dưới bàn tay của một cô nhóc.
"A" - Cô ấy nói và quay sang phía tôi - "Anh là bạn của anh ấy đúng không?"
Tôi gật đầu và quả thật đó là quyết định sai lầm nhất của tôi.
"Vậy thì gửi lời chào của ta và Angie tới địa ngục hộ ta nhé."
"Angie? Không phải là..." - Chưa kịp nói dứt câu thì cô ta đã tiến sát gần tôi với con dao trong tay. Tôi may mắn né được và rồi với nghị lực của tôi, tôi chạy về phía ánh sáng trước mặt tôi. Và khi tôi đến nơi, mọi người đều kinh hãi trước sự xuất hiện của tôi.
"Trời ơi!"
"Anh ơi anh có bị gì không vậy anh?"
"Người anh ta dính đầy máu kìa, kinh quá đi."
"T-Tại sao lại vậy được?" - Tôi hỏi và tôi cũng tìm ra câu trả lời rất nhanh chóng. "À đúng rồi mình chết rồi mà. *ngã xuống đất*..."
"Asaaaaaaaaaaaaaaa"
.
.
.
Lại một tối nữa tôi lại phải thức muộn, thực sự là tôi chẳng hề muốn vậy chút nào đặc biệt ở trong căn phòng này chứ vừa tối tăm lại còn hôi thối nữa chứ. Thế nhưng tôi vẫn cứ tiếp tục đi tìm, và rồi thấp thoáng tôi lại thấy một con bé đội mũ và cô đang khóc? Tôi không biết nữa nhưng với mấy đứa nghèo hèn vậy đó thì chắc cũng dùng nước mắt cá sấu của tụi nó mà xin tiền thôi. Thế nhưng, tại sao có đứa trong đây chứ? Quái lạ thật. Trước hết cứ hỏi nó xem coi thế nào đã.
"Này em ơi, em bị gì vậy?" - Tôi hỏi nhưng nó không trả lời
"Này em có muốn ăn không, để anh cho em ăn." - Một lần nữa nó không trả lời. Tôi đã cảm thấy thứ gì lạ ở nó rồi, nhưng tôi quyết định hỏi lại lần nữa. Nếu không tôi gọi bảo vệ.
"Này em ơi" - Lúc này tôi đã tiến gần tới nó rồi và... - "Này con kia, *hự*..."
"Ồn ào quá đấy, ta nghĩ đến lúc ngươi câm lặng rồi. Tạm biệt ngươi, quả thật rất hân hạnh được gặp ngươi, xuống địa ngục đi và gửi lời chào tới 10 người khác giùm ta nhé."
.....
(Tin buổi sáng)
Một vụ thảm sát đã xảy ra tại thành phố này hôm qua khi có tới 10 người chết tại các địa điểm khác nhau. Dường như có một sự liên quan ở các vụ án là đều bị đâm xuyên tim, có khi còn bị nhiều thương tích hơn. Một điểm trùng hợp trong vụ án này đó là tất cả đều là học viện Shujin và cùng thời điểm khi vụ án thứ ba diễn ra. Không biết những vụ này có cùng hung thủ hay không nhưng mà phía công an đang làm việc hết mình để tìm ra hung thủ của những vụ án trên. Công an khuyến cáo người dân ở yên trong nhà và khóa cửa lại phòng khi vụ án tiếp theo xuất hiện....
.
"Thật là một khởi đầu thiệt là thuận lợi, hừm không biết con mồi tiếp theo sẽ là ai đây ta? Cứ ở yên trong đó nhé bạn của mình, chừng nào xong rồi thì mình sẽ đến với bạn thật là nhanh thôi. Ahihi."
.
. It's Killing Time:
.
Phần 6: Thảm sát tại thành phố. Ác mộng đen tối nhất chưa từng thấy.

.
.
.
(Tin buổi sáng)
Những ngày qua, câu chuyện về những vụ giết người bí ẩn được quan tâm ở thành phố Sagaku này. Hầu như khắp mọi nơi đều bàn tán về những vụ giết người đang hiện diện nơi đây. Khi mọi người vẫn còn đang bàng hoàng trước những vụ án này khi nó liên quan tới ngôi trường lớn ở đây. Và trọng tâm của vụ việc là học viện Shujin. Hiện tại, họ vẫn chưa muốn bàn luận gì thêm về những vụ án mạng này và cũng như sự liên quan của họ trong vụ việc này. Hiệu trưởng nhà trường ông Komachi Junto cho hay: "Phía trường chúng tôi đang dốc hết sức để đưa tên sát nhân ấy ra ánh sáng của Pháp Luật để trừng trị thích đáng những tội ác họ đã gây ra đối với trường của chúng tôi". Chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật để đưa thông tin về vụ án mạng này sớm nhất có thể....
.
Đã là 9h sáng tại thành phố này, và khi đi ra đường chúng ta có thể sẽ bắt gặp những con người sợ sệt dạo bước trên con đường này. Có những người thủ sẵn trong họ những vật dụng cần thiết để phòng hộ cho họ như bình xịt hơi cay, dao, gậy hoặc thậm chí là súng. Trong khi đó, có một người đang thấy khá là thú vị khi bắt gặp những hiện tượng này. Đó chính là Angie, hay nói đúng hơn, đó là Mary, người đã chiếm lấy thân xác của cô và đi vui đùa trong công viên. Vì hôm nay là Chủ Nhật nên cô có thể đi đây đi đó mà không gặp trở ngại gì cả. Trên đường, cô có ghé ngang qua trường để tiện "theo dõi" tình hình ở đấy như thế nào. Mới có một buổi sáng Chủ Nhật mà ở nơi đay đã đông nghẹt người, nào là phóng viên, nào là máy quay,... cùng với lại những con người đang ngồi chờ chỉ mong ông hiệu trưởng trường ra ngoài.
"Thật là thú vị quá đi. Trước giờ mình chưa thấy hiện tượng này bao giờ cả. Ôi ước gì mình có thể ở lại đây mà hưởng thức những việc này ghê vậy á." - Mary nói trong tâm trạng phấn khích cực độ vì lần đầu thấy những sự kiện như thế này. Trong lúc cô đang suy nghĩ thì bất chợt có người đứng sờ sau lưng cô, đó là một gã đàn ông trung niên và hiển nhiên cô không cần hỏi, cô cũng biết là người đó muốn xâm phạm mình.
"Này ông ơi tôi khuyến khích ông nên bỏ ra đấy." - Mary nói
"Bộ cô bé không muốn làm 'điều ấy' à?" - Gã đàn ông đó nói.
"Điều nào cơ?"
"Cứ theo ta rồi sẽ biết" - Gã đó dẫn cô vào con hẻm nhỏ và rồi sau đó hắn ta nói - "Cởi quần ra đi con."
"À được ông. Nhưng mà trước khi tôi làm vậy thì tôi có thứ này muốn cho ông coi."
"Cái gì vậy con?" - Ông ta lộ rõ vẻ phấn khích trên gương mặt ổng
"Cái này" - Mary rút lấy con dao ra và tiến thẳng tới chỗ ống mà cho ông ta một nhát vào tim.
"Thể loại này ta gặp hoài." - Mary nói và rồi cười một cách khinh bỉ và nói nhỏ vào tai ông ta - "Ông thật sai lầm khi dẫn trúng kẻ sát nhân như ta đây vào chỗ này đấy bởi vì ta đang chán. Vì ngươi có công giúp ta đỡ chán hơn, ta sẽ cho ngươi chết một cách thật nhanh và không đau đớn đâu."
"C-C-C-Cứu..." - Và rồi hắn ta chết thật nhanh không một ai nghe thấy và không ai hay..
.
.
.
Trời đã về đêm ở thành phố này khi nỗi sợ về tên sát nhân vẫn còn đang hiện diện ở đây chỉ còn có một cách là khóa cửa ở trong phòng và cố gắng đừng để mình là nạn nhân tiếp theo. Trong đêm tối, Mary vừa xử một người xong thì bắt đầu cảm thấy chán và đi tìm miếng mồi tiếp theo cho cô.
"Hừm, chán thật. Không biết còn ai để giết nữa không ta?" - Trong lúc Mary nghĩ thì cô chợt đi ngang qua khu nhà riêng của Kozaka và trong đầu cô chợt lóe lên ý tưởng mới.
"Đúng rồi ta. Sao mình không qua thăm hỏi nó xíu nhỉ." - Và rồi một cuộc gặp mặt đã diễn ra và nó sẽ không vui vẻ gì cả.
.
Komachi Kozaka phải chịu cú sốc tâm lý cực mạnh từ khi gặp 'Giane' và cũng như sự đáng sợ của cô ta khi một lúc cô xử tất cả mọi người trong phòng, nhưng cô ta vẫn không hiểu vì sao cô ta lại tha cho mình. Cô ta chợt nhớ những gì mà trên bản tin đã thông báo và cô vội vã đi khóa cửa để đề phòng nếu cô ta có đến.
Bất chợt!
"*tiếng tay nắm cửa xoay* Xin chào, bạn có ở nhà không?"
"Cái gì?!!!?*
"Mình nè, Mary đây."
"Ha ha, mình lo gì chứ. Nó chỉ là ảo ảnh thôi, đúng không? Phải có dàn mới gọi được chứ."
"*tiếng tay nắm cửa xoay liên tục* Xin chào? Xin chào?"
"K-Không thể nào nó là thật sao?"
"Mình nè, Mary nè. Bạn cho mình vô đi, mình không đâm bạn đâu."
"K-Không! Tránh xa tôi ra. Không!"
"*Tiếng tay nắm cửa xoay điên cuồng* Bạn ơi cho mình vô đi. Nếu bạn không cho mình vô, bạn sẽ không biết được chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo đâu."
"Xin...Xin đừng làm vậy mà. Xin. Cô. Đấy!!!!!!" - Nhưng cũng đã quá trể, Mary đã phá được cửa phòng và từ từ tiến vào phòng.
"Chà, cũng khá lâu khi mình không bước vào trong căn phòng này nhỉ."
"C-Cô muốn điều gì từ tôi hả?"
"Thì giải quyết chuyện cũ thôi mà."
"C-Chẳng lẽ là.."
"Đúng. Ở ngay trong căn phòng này và vào thời điểm ngay lúc này. Lúc này ta đang làm gì ta?" - Mary trầm ngâm suy nghĩ và rồi quay sang Kozaka, người đang gắng gượng để thoát ra đây.
⚠"Ấy đừng có đi nhanh vậy chứ, chúng ta còn nhiều vấn đề lắm. Ta vừa nhớ ra việc ta cần làm rồi, đó là giết ngươi." - Cô cầm lấy con dao và rồi đưa một phát vào thẳng đôi mắt của cô ta và rồi móc mắt ra. Cô ta hét lên trong đau đớn khi bị đâm và gào thét xin sự tha thứ của Mary.
⚠"Không....Không. Chưa đủ. Chưa đủ. CHƯA ĐỦ." Đoạn cô ấy lấy tiếp cánh tay của Kozaka mà chặt nó đi mất. Kozaka nắm lấy bàn tay bị chặt và gào thét lên trong vô vọng.
⚠
.
Còn tiếp...


Được sửa bởi Metaroid Hideretsu ngày 6/8/2019, 8:27 am; sửa lần 5.

Về Đầu Trang Go down

Waifu

Metaroid Hideretsu

Waifu Order : Waifu
. :
Online
Offline

Posts : 2
Power : 16
Faith : 2
Ngày tham gia : 13/07/2019

Tojiriki Hideretsu: Tập Truyện Mary (Phần 1) Empty Tojiriki Hideretsu: Tập Truyện Mary (Phần 2)

Bài gửi by Metaroid Hideretsu 5/8/2019, 11:11 pm

Tiếp tục P1

Part 7: Ký ức buồn về một tuổi thơ bất hạnh. Bí mật đằng sau nhân cách thứ hai
(Đoạn 1)
.
.
.
(Không phải lời kể của tác giả)
(Trong căn phòng màu trắng)
"Tôi đang ở đâu thế này? Tại sao tôi lại ở đây? Tại sao tôi lúc nào cũng phải khổ vậy chứ? Tại sao? TẠI SAO HẢ? Liệu tôi có chơi trò chơi của thần linh hay không? Nếu có thì hãy kết thúc lại giùm tôi, đừng làm tôi đau nữa. Làm ơn đấy."
"Nhưng tại sao lại vậy cô tự hỏi. Tại sao chúng ta không trở về quá khứ mà nhìn lại nào."
"Ông là ai? Quá khứ của tôi, nó có liên quan gì- *ugh*"
"Nếu cô không thấy thì hãy để cho ta dẫn đường cho cô hiểu rõ."
(Phong cảnh thay đổi từ căn phòng trắng trờ thành một phòng trong một ngôi nhà nào đó)
"Đây...đây là!?"
"Phải đây là nhà của cô trước khi bị phá sản tôi nói có đúng không?"
"Đó là..."
"Mẹ cô đấy. Nhìn bà ấy đẹp chưa kìa quả thật sẽ có nhiều người muốn theo đuổi bà ấy đấy. Nhưng mà bà ấy không may lại phải lấy người đàn ông này, một tên lừa đảo chính hiệu. Những năm đầu tiên hắn ta tiến tới chỗ mẹ cô xin bà ở trọ vài ngày nhưng rồi vì thương cho hoàn cảnh nên mới cho cậu ấy ở lại đây."
"Nhưng mà mẹ tôi nói là ổng là người tốt mà."
"Mẹ cô nói vậy để cô vui lòng thôi thực sự rằng sẽ chẳng có ma nào mà lại dám hỏi cưới khi chỉ yêu mới 5 tháng thôi nhỉ. Sự đời thật lắm chữ ngờ, lúc cô thăm dự đám tang của ông cô, ổng chỉ từng thằng mà chửi. Mặc cho có mẹ cô và nhiều người khác căn ngăn ổng thì ổng đã hết thuốc chữa rồi. Chửi hết người này người kia và ổng chửi lên bàn thờ của ông cô chỉ vì mục đích gì cô có thể đoán được không?"
"Đó là gì?"
"Là tiền đấy Angie. Không đời nào mà ông ta sẽ đi khi ổng không có tiền cả. Đó cũng chính là mục đích chính của những kẻ lừa đao đúng không?"
"Không thể nào. Ông ấy đâu có xấu xa như ông nói đâu. Ông ấy có... Ông ấy có nhiều đức tính tốt lắm."
"Bình tĩnh coi, câu chuyện của cô còn dài lắm. Giờ ta đến đâu rồi nhỉ, à đúng rồi. Sau đó không ai muốn nhìn mặt của hai vợ chồng đó nữa. Về sau họ sống rất nghèo khổ khi không còn nhiều tiền nữa. Họ còn một mối lo mới đó chính là cô. Khi cô được sinh ra, cô hầu như không biết được rằng ba của cô không bao giờ thấy vui khi cô sinh ra và cũng từ ngày ấy, cô sống trong sự kìm cặp của bố cô. Hằng ngày khi ông ta đi làm về, ông ta thường hay nỗi nóng với cô và cả mẹ cô nữa vì đã sinh cô ra. Từng đồng lương mà hắn ta kiếm được hầu như đều phải chăm lo cho cô nên hắn ta không có tiền tiêu sài. Hắn ta căm phẫn cô đến nỗi đã từng ném cô vào tường từ lúc còn rất nhỏ đến nỗi cô phải chữa trị trong suốt 3 tháng mới lành được."
"Không thể nào"
"Vì quá chán ngấy với cảnh phải chịu số nghèo, hắn ta đã dùng thủ đoạn lén lút để chiếm đoạt hết tiền của cô và rồi chuồn đi không để lại dấu vết nào cả. Tất nhiên mẹ cô đã rất buồn khi bao nhiêu công sức để làm việc đã ra đi cùng với lại nhân phẩm của ông ta. Chỉ còn lại hai mẹ con cô, trách nhiệm đặt nặng lên vai của người mẹ và bà đã cố gắng làm việc không ngừng để có được tiền. Bà ấy đâu hề hay biết rằng đứa con của bà sẽ gặp những ai đâu nhỉ?"
"Vậy là..."
"Đúng đấy cô đã gặp Mary như thế này..."
(Chuyển cảnh: Từ khung cảnh trong ngôi nhà thành sân chơi ngoài đường)
"Cái con da màu kia, mày đừng có lại gần tụi tao. Mẹ tao dặn là nếu ta gặp mày thì sẽ gặp vận xui. Tao không chơi với mày đâu."
"Đúng đấy. Tao không bao giờ chơi với mày đâu."
"Mày biến ra chỗ khác đi."
(Đám trẻ đó biến đi)
"Xin mấy bạn đấy, cho mình chơi đi mà... *hức* *hức*"
"Này bạn ơi! Bạn ơi bạn lại đây đi bạn."
"Bạn là ai vậy?"
"Mình hả. Mình là Mary đây."
"Mary hả? Tên bạn đẹp đấy. Bạn có muốn làm bạn với mình không?"
"Ừ ừ. Mình rất háo hức khi gặp bạn mới đấy."
"Hahaha, cảm ơn bạn nhiều nhé. Chúng ta ngày mai gặp lại được không?"
"Ok!"
(Nhiều tháng sau)
"*hức* *hức* Mary ơiiiiii."
"Sao? Sao vậy bạn?"
"Ba mình bỏ mình đi rồi...."
"Vậy hả?"
"Ừ ba mình còn lấy bọc tiền của mẹ nữa."
"Chà việc này nghiêm trọng rồi đấy. Có cần mình lấy lại cho bạn không?"
"Bạn có thể lấy lại được sao?"
"Đúng rồi đấy. Mình có thể làm điều đó dễ thôi mà."
"Vậy thì mình cảm ơn bạn. Cảm ơn bạn nhiều."
.
.
.
"Khúc sau thì khỏi cần nói nhiều rôi. Cô ta thực sự đi tìm bố cô và đã giết ông ta một cách đau đớn nhất. Và khi trả lại túi cho cô thì lúc này cô ấy đã hết nhiệm vụ trên thế gian này. Cô ta đã trở về thế giới của cô ta. Còn cô thì vẫn ở đây, và hiện đang còn bị tâm ma bám lấy, chỉ vì cô không chịu được cái cảnh này của cô. Cô nên nhận ra điều này: Con người sinh ra không ai đã hoàn hảo, nếu cô biết cách chấp nhận và sống cùng nó thì cô sẽ không phải vướng bận điều nào nữa. Bây giờ cô phải chịu hậu quả khi máu của những kẻ đó nằm trên tay cô, trên đôi bàn tay cô dù cô biết rằng cô không thực sự làm vậy."
"..."
"Sao cô có câu nào để nói nữa không?"
"Tôi cần chút thời gian để suy nghĩ về điều này."
"Cô cứ việc, vì chúng ta sẽ còn ở lại đây khá là dài."

Đoạn 2
.
.
.
(Tin buổi sáng)
Kẻ giết người một lần nữa đã khiến cho cả thành phố kinh hoàng trước hành động tối hôm qua khi đã gián tiếp gây nên cái chết của Komachi Kozaka - Con gái của hiệu trưởng trường Trung Học Shujin Komachi Junto. Nạn nhân bị đâm nhiều nhát vào chân và bụng, mất một bàn tay và con mắt phải của cô và sau đó té từ tầng 21 xuống dưới. Có nhiều ý kiến trái chiều về vụ án này khi cách ra tay khác hoàn toàn so với những lần tên hung thủ đã gây ra trước đó. Hiện phía công an đang vào cuộc để điều tra về vụ án này. Chúng tôi xin gửi tới lời chia buồn sâu sắc nhất cho gia đình và thân quyến.
.
.
.
Một ngày mưa ảm đạm rơi xuống thành phố này, một sự đau buồn khó ta khi nhìn những con người đang đi bộ dưới trời mưa trong một trang phục màu đen thế này. Hôm nay tất cả mọi người tham dự vào đám tang của cô con gái của hiệu trưởng trường Shujin. Một cô gái trước khi chết còn chưa kịp làm điều gì có ích cho xã hội mà đã chết thảm như thế này khiến cho bao nhiêu người cảm thấy tiếc thương thay.
"Chỉ khi mọi người biết bản chất thật sự bên trong của cô ta thì không biết mọi người sẽ nghĩ như thế nào nhỉ?" - Suy nghĩ ấy là từ Mary, không ai khác là kẻ đã giết Kozaka đang cười một cách nham hiểm trong một góc ở phòng tang. Nhìn thấy nhiều người như thế này, cô thực sự muốn cười lên vì sung sướng nhưng nếu làm thế, người ta lại nói này nói nọ nên cô không làm điều đó (Mặc dù cô mong muốn cực kỳ).
Sau một hồi đọc diễn văn, cuối cùng thi thể của Kozaka đã được chôn cất tại nghĩa trang gần thành phố này và dòng người vẫn cứ đi với bao suy nghĩ khác nhau và đối với Mary thì cô cũng cảm giác nên về nhà ngay vì cô cảm thấy đau đau dữ dội cực kỳ. Về đến nhà trong tình trạng bị đau đau trầm trọng, cô bước lên giường ngủ và nhắm mắt lại thì cô đang thấy cô ở một nơi nào đó không phải ở đây, đó có thể là nơi nào??
. . .
??h ???
"Này Koishi, tỉnh lại, tỉnh lại đi" - Tiếng nói của một cô miêu nữ cứ tiếp tục nói để cô có thể nghe được
"Hả cái gì cơ? Tôi đang ở đâu thế này?" - Cô chợt buông những lời nói đó một cách vô thức vậy
"Nhà của mình mà cũng không nhận ra nữa à? Em thật là.." - Từ đằng xa bóng của một người rất quen thuộc tiến đến gần cô.
"Ah, chị hai." - Đúng rồi cô nhớ ra rồi. Cô đang ở Ảo Tưởng Hương, ở ngay đây tại Địa Linh Điện. Vì cô là Koishi Komeiji
"Thiệt tình em giết người hơi quá máu me rồi đó. Mọi hôm em thường hay giết người mà lần này em lại đẩy họ xuống dưới là sao, chỉ cũng không hiểu em luôn đấy." - Người mà đang nói với Koishi ngay bây giờ đó chính là chủ nhân của Địa Linh Điện và là chị của Koishi: Satori Komeiji.
"Hi hi, em đâu có cố tình đâu tại Komachi khá là ngốc mà nên không nhận ra thôi." - Koishi vừa châm chọc vừa cười.
"Nhưng mà chủ nhân nghĩ rằng mọi thứ sẽ ổn không, sau bao nhiêu chuyện mà Koishi gây ra có thực sự ổn không?" - Người đang nói chính là cô miêu nữ hồi nãy và cũng làm nghề thu thập linh hồn ở đây: Rin Kaenbyou
"Đừng có lo lắng quá. Chừng nào cô ấy chưa dứt bỏ được tâm ác của cô ta thì sẽ không bao giờ thanh thản được và có khi sẽ phải bị đọa xuống đây. Chúng ta không thể để một người như vậy xuống đây."
"Tiếc quá em còn muốn chơi với cô ta chút xíu nữa mà."
"Em đã từng chơi rồi, em ạ. Từ khi còn nhỏ, cô ta đã phải sống trong đau khổ rồi. Nhưng từ khi gặp em thì mọi chuyện đã hoàn toàn khác. Cô ấy đã có động lực để đi tiếp và em cũng đã hoàn thành nửa mục tiêu của em. Bây giờ cho tới về sau mọi thứ sẽ còn khó khăn hơn rất nhiều. Liệu cô ta có vượt qua được hay không, chị cũng không chắc."
"Thưa chủ nhân, em dẫn hai người tới rồi này." - Tiếng nói ấy là của Utsuho Reiuji, người đang canh giữ lõi mặt trời duy trì sự sống ở đây.
"Rồi rồi, chừng nào ta xong việc ở đây, ta sẽ giáo huấn ngươi cũng không muộn." - Và người đang đứng sau lưng chính là Thẩm Phán Tối cao của Địa Ngục Shiki Eiki, Yamaxanadu; cùng với lại người lái đò Komachi Onozuka.
"A, ngài đã đến. Tôi xin chào ngài."
"Cảm ơn cô. Vấn đề nhỏ của chúng ta như thế nào rồi?"
"Dạ vâng, chúng tôi vẫn cố gắng giải quyết vụ này theo một cách nhanh nhất có thể."
"Được, ta mong rằng mọi thứ sẽ thành công. Còn cô Koishi..."
"Dạ, vâng?????......"
"Hy vọng rằng cô đừng có đi xa giới hạn của mình mà lỡ tay giết một người ngoài đời thực nhé. Ta sẽ giáo huấn tới chết khi ta phát hiện nếu cô có làm điều đó đấy."
"Dạ....vâng." - Koishi nói với vẻ mặt không có ý thức cả nhưng trong thân tâm cô đang khá là lo lắng.
"Nè Koishi." - Komachi nói với cô
"Lúc nãy hơi bị quá đáng rồi đấy Koishi, nghĩ sao mà đi lột mắt của người ta ra vậy, đáng sợ quá à. Tôi vẫn còn đang nghĩ tới điều đấy cho dù đã qua lâu rồi đây này."
"Xin nhỗi nhé, do tui hăng máu quá thôi... Hihihi"
"Thiệt tình."
"Giờ thì Koishi này, em vẫn còn giữ Khối Cầu bí ẩn đó chứ?"
"Dạ đây thưa chị"
"Tốt. Chúng ta tiếp tục thực hiện kế hoạch nào..." :
.

Phần 8: Mối nguy hại đến gần. Lựa chọn cuối cùng của Angie
(Đoạn 1)
.
.
.
Tại Địa Linh Điện, nhóm của Satori và Koishi hiện đang chuẩn bị cho lần xâm nhập vào trí óc của Angie lần nữa. Trong suy nghĩ của họ (trừ Koishi) mong rằng việc này sẽ sớm kết thúc ngay lập tức cũng như kết thúc đi nhiệm vụ này.
"Cứ theo kế hoạch mà thực hiện nhé Koishi. Chúng ta phải thành công." - Satori ân cần dặn đứa em của mình.
"Dạ được thưa chị hai" - Và Koishi đáp lại với nụ cười tươi tắn.
"Chúc cô chủ thành công." - Rin nói một cách điềm đạm
"Cô chủ thành công ạaaaaaaa" - Utsuho đáp một cách thật lớn mặc dù chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sau những lời chúc đó, Koishi sử dụng tiếp quả cầu bí ẩn và trở về trong tiềm thức của Angie trở lại làm Mary và tiếp tục sử dụng thân xác của cô cho mục đích của nhiệm vụ này.
.
.
.
7h sáng
Hiện tại, Mary đang ở trên trường trải nghiệm một cuộc sống của một người học sinh và cô cảm thấy rất là buồn chán cực kỳ. Điều này cũng dể hiểu vì cô chỉ đi giết người nên cô chưa bao giờ phải đi học nên cô lấy làm chán lắm. Nhìn xung quanh, cô nhìn thấy những con mắt hoài nghi về mình. Nhưng cô chẳng quan tâm đến bọn họ cho lắm, cô chỉ quan tâm được về sớm và để được giết ai đó sớm thôi. Bất chợt một thông báo vang lên và khiến cho mọi người bất ngờ: "Mời em Angie Hokata lên phòng hiệu trưởng gặp thầy ngay lập tức". Tiếng thông báo thật nhanh và ngắn gọn, ngay lập tức thu hút nhiều tiếng bàn tán về việc này.
"Ê con đó bị gọi lên rồi kìa."
"Hình như là vụ Kozaka đấy."
"Hy vọng nó thú hết tội lỗi của nó, rồi tao sẽ chà đạp lên nó khi biết nó làm vậy."
"Tao cũng mong vậy đó."
"..."
"Haizz, bị gọi ngay ngày đầu đi học nữa chứ. Đau thật. Nhúng mà không biết sẽ ra sao đây. Kệ nó, mình cứ đi." - Mary vừa đứng dậy và uể oải đi. Vừa lúc này một học sinh đứng dậy và nói: "Mày chết con ** mẹ mày đi, con **". Một câu nói không ngờ, khiến cho nhiều người còn đang ngơ ngác, mọi người chắc nghĩ rằng cô sẽ lẳng lặng đi. Trái với dự đoán của nhiều người, cô quay lại và nở nụ cười đáng sợ và tuông một câu: "Để xem ai chết nhé, con phò", và rồi cô quay gót bước đi trước sự ngỡ ngàng của nhiều người.
Dọc trên hành lang trường, cô còn đang cười thỏa thích khi cuối cùng cũng có cơ hội phản biện lại tụi nó vì khi ở trong đầu của Angie cô thực sự rất chán khi cô không làm gì hết mà chịu đựng vậy. Cô rất là buồn và rồi khi cô có cơ hội cô thực sự rất là thoải mái. Dọc đường, những ánh mắt cứ nhìn vào cô như thể họ đang nhìn vào một kẻ điên vậy. Cô không quan tâm tới việc đó mấy, cô chỉ đang tận hưởng nó thôi. Và rồi điều gì đến cũng đã đến, cô đứng trước mặt phòng hiệu trưởng và rồi màn đọ sức của hai người cũng đã bắt đầu.
.
Bước vào phòng hiệu trưởng trong vô thức, cô không biết bây giờ làm gì cả chỉ khi hiệu trưởng trường nói ngồi xuống ghế thì cô mới làm điều đó. Và cuộc trò chuyện bắt đầu.
"Em biết đến về vụ Komachi Kozaka rồi chứ?"
"Dạ vâng em biết." - Mary cố gắng nghiêm túc trả lời câu hỏi của thầy
"Tôi có nghe nói em bị trò Kozaka bắt nạt phải không?"
"Dạ em biết."
"Thế em có cảm giác về trò ấy như thế nào?"
"Chỉ là những ấn tượng xấu khi mới bước vào trường thôi. Thầy trông chờ điều gì để nói chứ."
"Cụ thể..."
"Vì thầy là cha của nó thì em sẽ không nói."
"Không phải vì tôi là cha của nó mà tôi mới hỏi mà vì tôi là hiệu trưởng trường nên tôi phải hỏi."
"Vậy thì em xin nói thẳng luôn ạ 'Haizz tung chiêu ra luôn đi, ông này cũng không khó đối phó đâu' " - Mary vừa nói vừa nghĩ trong đầu.
"Cô ta cực kỳ độc ác đấy thầy à. Cô đã làm bao nhiêu chuyện đồi bại không một chút nhân từ mà cứ tiếp tục bắt nạt tụi em. Đặc biệt là em, vì em là mục tiêu đặc biệt đấy thầy à. Em cứ nghĩ rằng nếu không quan tâm thì cô ta sẽ không làm điều đó. Nhưng mà cô ta đã tiếp tục làm điều đó và em muốn lãng quên nhưng không hiểu sao cô ta lại tiếp tục làm vậy."
"Nếu nó làm vậy thì sao em không báo cáo cho tôi? Tôi sẽ trừng trị nó khi tôi về tới nhà."
"Không, không được. Nó đơn giản quá. Đối với lại những người như ông thì ông biết sao không? Ông sẽ cho qua khi nó nói những lời nói ngon ngọt của nó lắm. Mà nếu ông làm vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ? Đơn giản thôi, cô ta sẽ tiếp tục làm vậy đối với những người khác. Tôi biết là ông có cho tiền cho những người bị cô ta bắt nạt nhưng ông không hề cho tôi nhỉ, chỉ vì tôi da màu ư? Dám chắc lắm-"
"Vậy ra cô muốn có tiền đúng không? Tôi sẽ cho cô nhiều để cô và mẹ cô được sống sung sướng đến khi cô ra trường." - Từ trong túi của ông ta lấy ra một bọc tiền và để lên bàn họp.
"Xin lỗi, tôi không cần tiền của thể loại người như ông." - Mary từ chối đáp lại - "Bởi vì cho dù như thế nào đi nữa bản chất của ông sẽ không bao giờ thay đổi cả. Ông chỉ biết dựa vào tiền và sống chui rúc vào trong đó. Ông sẽ không bao giờ có được thì mà mình muốn với những suy nghĩ đó đâu. Thưa ông tôi về." - Mary đứng lên và bước hẳn ra cửa. Ông Junto còn đang nhìn bóng dáng của cô và rồi gọi điện cho cảnh sát.
"Alo,... Vâng tôi đây. Tôi nghĩ rằng tôi biết thủ phạm là ai rồi...Vì nó là người duy nhất biết đến câu chuyện tôi gửi tiền và chắc hẳn nó đã cho con tôi khai ra. Vâng, cứ tiếp tục tìm chứng cớ đi rồi gọi lại cho tôi." - Trong căn phòng đó một người đang hoài nghi về sự liên quan của cô tới vụ này và mặc dù ông rất muốn tin, nhưng vẫn chưa đủ chứng cứ nên vẫn chưa bắt được cô.
"Cứ chờ đó đi. Tao sẽ bắt được mày đồ da màu bẫn thỉu." - Ông ta nói vói khuôn mặt cực kỳ đáng sợ.
.
.
.
Trở về nhà sau một ngày ở trên trường, cô cực kỳ mệt và sau đó cô chỉ muốn nằm dài ra giường thôi. Đến giờ thì Angie vẫn chưa muốn xuất hiện nên cô đã suy nghĩ xong về những quyết định của mình chưa nhưng cô biết chắc rằng ngày đó sẽ sớm tới. Và rồi cô sẽ tạm biệt nơi này cùng với những người xung quanh. Cô thực sự chẳng quan tâm nhiều nên cô sẽ không vướng bận gì nữa. Và rồi, cô chìm vào giấc ngủ sâu khi tiến vào trong giấc mơ giữa những đàn cừu kia.


Đoạn 2
.
.
.
(Không phải lời kể của tác giả)
(Trong phòng họp của trường)
"A lô tôi nghe đây."
"Vâng tôi đang nghe đây."
"Tôi biết rồi cảm ơn anh."
"Vâng tôi hiểu rồi"
"Rồi được. Cứ làm việc của các anh."
"Được rồi. Cảm ơn"
"Cuối cùng thì tao cũng đã bắt được mày rồi, Angie Hokata. Cứ nằm đó mà chờ chết đi con. *nụ cười kinh dị*"
"Chủ tịch tôi đem trà tới rồi đây."
"À vâng cô để trên bàn đi. Cô lui ra được rồi."
"Vâng."
"*nhẹ nhàng thử trà* Để coi ai sẽ là người chiến thắng đây?"

Đoạn 3
.
.
.
(Không phải lời kể của tác giả)
"Cô cũng suy nghĩ khá là lâu rồi đấy cô Angie ạ, cô đã quyết định chưa?"
"Tôi không biết"
"Sao nào, hiện tại con người kia của cô đang làm chủ cuộc sống này của cô rồi đấy. Cô không thấy sao?"
"Tôi mặc kệ điều đó bởi vì tôi còn đáng sống nữa đâu."
"Cô tính thực sự sẽ buông bỏ những gì cô đã có ngày hôm nay hay sao? Liệu rằng cô chấp nhận những điều ấy sao?"
"Vậy thì nó có ích gì chứ. Sinh ra đã là một người da màu, bố không đàng hoàng lại còn chịu cảnh cơ cực nữa. Tôi phải làm sao đây?"
"Vậy giờ tôi cũng nên cho cô biết tình hình hiện tại ở bên ngoài rồi nhỉ?"
"Sao??"
"Cảnh sát hiện đang nghi ngờ cô có liên can tới việc này đấy."
"H-Hả?? Nhưng đó là do Mary gây ra mà?"
"Bằng thân thể của cô."
"Cái gì?"
"Bây giờ cô có 3 lựa chọn: Lựa chọn 1 là không chấp nhận nó và sống tiếp, Mary và những gì đã xảy ra sẽ trôi vào quên lãng. Cô sẽ bị mất tri nhớ. Lựa chọn thứ hai là không chấp nhận và rồi thân thể của cô sẽ chết cũng như bao nhiêu tội lỗi cô gây ra sẽ trôi theo nó. Và lựa chọn cuối cùng, đó là gặp mặt người kia và rồi hai người sẽ nói chuyện với nhau như những người bạn ngày xưa vậy. Cô sẽ nhớ về người ấy và những chuyện đã xảy ra sẽ bị quên hết đi."
"Tại sao ông lại cho tôi làm vậy chứ."
"Nếu một người không chịu những cảnh như này thì sẽ không thể nào mà lựa chọn cho chính xác được. Việc cô muốn như thế nào thì cô tự định đoạt lấy. Bây giờ thì cô sẽ chọn điều nào?"
"Tôi ư? Tôi chọn điều nào ư? Lựa chọn của tôi quan trọng tới vậy ư? Vậy thì tôi chọn...." :
.

Part 9: Truy đuổi kẻ sát nhân. Một lần nữa, tôi và cậu, chúng ta đã gặp lại nhau lần cuối
(Đoạn 1)
.
.
.
Một buổi sáng không mấy yên ả gì khi rất nhiều người đang hoang mang về sự biến mất đột ngột của kẻ sát nhân. Có người cho rằng có thể là do tên này vẫn chưa manh động vội, có người nghĩ rằng hắn ta đang dụ để cho mọi người mất cảnh giác và dể dàng giết người hơn. Nhưng nhiều người vẫn cứ đề phòng cho tình huống xấu nhất có thể xảy đến, bọn họ vẫn luôn mang theo vật phòng thân như thứ quý giá nhất đối với họ ngay lúc này. Điều mà họ không biết, đó là tên sát nhân hiện đang ngồi ở nhà bình thản hơn nhiều người nghĩ. Đó chính là Mary, hiện vẫn không ý thức được điều đã xảy ra trong đầu cô những ngày vừa qua. Có thể, những thứ kia trải qua quá đột ngột nên nhiều khi cô mất tự chủ và đi lang thang một cách vô định thần. Sáng ngày hôm đó, cô cùng với mẹ của Angie ăn uống rất bình thường và giản dị. Nhưng điều mà họ không mong muốn sắp sửa diễn ra và họ sẽ không ngờ tới điều này cũng như một cuộc truy đuổi chuẩn bị diễn ra...
Sau khi ăn cơm xong, Mary dường như đã lấy lại được ý thức của mình khi đang thay đồ và làm việc như thường lệ. Nhưng nét mặt của cô dường như khác xa so với khuôn mặt vui cười của cô, cô thể hiện rõ nét suy tư của cô khi cô đứng trước gương. Cô suy tư một hồi, cô vẫn không nghĩ ra được tại sao mọi thứ có thể kết thúc dể dàng vậy. Trong lòng cô dấy lên nỗi bất an và cầu mong rằng, mọi thứ sẽ ổn thỏa vì ai biết được: Điều tồi tệ gì có thể xảy ra chứ?...
.
Hôm nay cô lên trường mang trong mình suy nghĩ của buổi sáng hôm nay khi ấy, cô vẫn còn đang quanh quẩn đâu đó trong trường. Bất chợt cô nghe thấy được tiếng bàn tán xôn xao của mấy đứa trong trường, những gì tiếp mà cô nghe thật sự khiến cô bất ngờ..
"Mày nghe tin gì chưa? Cảnh sát đã có được danh tính của kẻ giết người rồi đó!!"
"Mày chắc không vậy mày? Tao nghi lắm."
"Nghi hay không kệ mày, bố tao là cảnh sát trưởng nên không có gì ổng không nghe không thấy cả."
"Thế có biết danh tính của hắn không?"
"Tao không biết, ổng chỉ kể là tên đó là người trường mình và đó là con gái đấy."
"Thiệt vậy hả? Chiến này chắc tao sẽ phải cẩn thận hơn với tụi con gái cho lành."
"Ờ, tao cũng nghĩ như vậy."
"Cái gì? Chẳng lẽ.. Bị phát hiện rồi sao?" - Mary vừa nghĩ vừa lo sợ chuyện sẽ xảy đến nếu cô - hay nói đúng hơn là Angie bị bắt - thì mọi công sức sẽ đổ sông đổ biển mất. Tức tốc, cô chạy về lớp của mình và quan sát tình hình trong đấy. Có vẻ như mọi chuyện khá là bình thường khi không ai để ý hay nói gì khi cô vào lớp cả. Cô bây giờ có thể ung dung bình tĩnh bước vào lớp mà không bị nghi ngờ gì cả. Trong Ảo Tưởng Hương thì chị cô có năng lực đọc suy nghĩ siêu phàm khi có con mắt thứ ba rộng mở. Giá như cô đừng có đóng con mắt lại để có thể nghe được những gì mà bọn họ đang suy nghĩ kia..
"Nó là kẻ giết người ư? Khó tin... Toàn bộ chuyện này.."
"Nhìn mặt nó hiền lắm mà tại sao lại đi giết người vậy chứ?"
"Tao biết ngay mày là kẻ giết người rồi con ạ! Sớm muộn gì, tụi tao sẽ lột ra được bản chất thật sự của mày ra thôi con ạ."
"..."
Nguyên một buổi học hôm ấy, mọi thứ yên ắng một cách lạ thường. Đó có phải do Mary nghĩ hay sự kinh sợ của bọn họ đối với nhân vật này? Mọi chuyện còn trở nên thú vị hơn khi cô về tới ngôi nhà của mình và khi thấy được khung cảnh ấy cô sẽ không tin vào mắt mình đâu...

Lúc ấy, cô đã đi được 2/3 chặng đường về nhà của mình, trông cô rất tươi trẻ và tỉnh táo hẳn ra. Cô lấy được sự vui vẻ ngày xưa nên cô quyết định thử đường khác về nhà. Trong khi đó ở nhà cô, cảnh sát đã tới đây một đoàn để lục soát và truy tìm dấu vết cô về tội giết người. Lúc này cô vừa về tới nhà và đã kinh hãi khi thấy cảnh tượng nguy hiểm này.
"P-Phải mau thoát hiểm thôi." - Mary vừa nghĩ vừa quay đầu xe đạp của mình lại thì bỗng nhiên...
"A cô ta kìa mọi người!" - Một cảnh sát đã nhận ra cô và hét lên cảnh báo cho mọi người biết. - "Cô ta đang trốn kìa, bắt lấy cô ta đi các đồng chí." Tiếng hét của viên cảnh sát ấy đánh động tới nhiều người và bấy giờ bọn họ dã sẳn sàng truy lùng cô để bắt lấy cô.
"Nào, cuộc đi săn bắt đầu..." - Giọng nói bên trong của Mary vang lên - "...liệu cô có thoát được hay không đây Koishi?"...

Bám lấy thật chặt chiếc ghi đông trên xe, cô chạy rất nhanh khiến cho nhiều người đi đường còn đang ngơ ngác. Nhưng cho dù cô có cách được đến đâu, thì cảnh sát vẫn luôn bám sát theo cô. Và lúc này, cô hướng tới chỗ ngã tư khi đường con đang đông đúc, cô ẩn mình dưới dòng người đang đi qua đây. Đến khi mà đã cắt đuôi được cảnh sát cô mới thở phào nhẹ nhõm đi tiếp xuống chỗ gần con sông kia. Ngay lúc này, cảnh sát đã lập chốt chặn cầu và bọn họ đã phát hiện chiếc xe đạp của cô hướng đến đây. Mary không còn cách nào khác khi nhìn thấy bọn họ, cô đành chơi lớn và rồi cô chạy xuống chỗ dưới chân cầu. Sau khi cô nhảy xuống đó, tất cả mọi người kể cả dân thường đều đang chứng kiến khoảnh khắc mà kẻ sát nhân chuẩn bị bắt. Cảnh sát cơ động đã được trang bị đầy đủ bước xuống phía dưới chân cầu và rồi họ sốc khi nhìn thấy thứ bên dưới. Đó chính là chiếc xe của cô. Thế còn cô đang ở đâu?

(Đoạn 2)
.
.
.
(Không phải lời kể của tác giả)
"Trời ạ, trể quá nhé Thẩm phán."
"Tôi biết làm sao giờ, tự nhiên những người hành pháp ngoài kia lại nghi ngờ cô một cách quá nhanh chứ nên tôi phải mở đường máu cho cô chứ."
"Biết là vậy rồi nhưng xin đừng chọn một chỗ không sạch sẽ kia làm nơi thoát hiểm chứ. Nó dơ hầy lắm :(( "
"Chịu khó đi, chúng ta sắp đến đích rồi."
- À cho tôi hỏi.
"Cái gì vậy?"
- Hai người nói xong chưa vậy? Mà cô là ai?
"Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng nhất là cuộc nói chuyện của cô kìa."
"A, bạn là Angie đúng không? Quả thật mình rất là vui khi gặp được trực tiếp bạn đường đường chính chính."
- Cô là Mary phải không?
"Không, đó chỉ là bản thể của mình ở ngoài thôi. Mình tên là Koishi Komeiji"
- Tên đẹp nhỉ. Vậy chúng ta nói chuyện thôi nhỉ.
"Tôi thấy tôi nên đi ngay bây giờ. Hai người nói chuyện với nhau vui vẻ."
.
.
"Vậy người đó có nói gì với bạn về quyết định này chưa?"
"Rồi. Nếu chúng ta có thể đưa ra được một ý kiến chung, mọi thứ sẽ trở về ban đầu mà tôi vẫn không quên cô. Còn không thì mọi thứ sẽ kết thúc."
"Tốt rồi nhỉ. Chúng ta chỉ cần thống nhất với nhau thôi là xong."
"Không, nó không ổn chút nào. Vì ngay bây giờ, không biết đã có bao nhiêu người đã phải chết dưới tay cô rồi. Hơn nữa tại sao, tại sao ngay từ đầu cô lại đến gặp tôi cơ chứ? Tại sao? Tại sao chứ hả?"
"Chẳng phải đó là điều dễ hiểu hay sao? Bạn đã trải qua cú sốc tâm lí cực nặng khi mà gia đình phải li tán rồi mà đúng không? Nếu như bạn không vượt qua nó thì làm sao bạn có thể vượt qua được năm tháng đó chứ?"
"Tôi có thể tự mình vượt qua được nó, tôi không cần ai giúp cả!"
"Ấy vậy mà bạn vẫn làm bạn với mình thôi. Bởi vì chính cậu còn vẫn thơ thẩn trong bóng đêm của sự ác độc chính cậu tạo ra mà."
"Ác độc. Tôi ư?"
"Chính nó đấy, ngoài ra đó mới chính là thủ phạm chính của tất cả vụ này đấy."
"Thật sao?"
"Chính mình đã giành thế chủ động để giành quyền kiểm soát thân thể cậu nhưng hầu như bị bên kia đánh bại cả."
"Nếu điều đó là sự thật thì... Chẳng lẽ, chính TÔI đã làm điều đó sao?"
"Chính xác là vậy"
"K-Không thể nào. Không thể nào là thật được phải không?"
"Thế nên mình mới đến đây, giúp cậu đánh bại tâm ma đang ngày càng gặm nhấm cậu."
"N-Nhưng điều đó khiến tôi mất cái gì?"
"Mọi thứ, kể cả cuộc sống của bạn"
"....."
"Bây giờ thế này câu có hai lựa chọn cho riêng mình. Cậu đã nói chuyện với mình xong rồi phải không? Chắc hẳn cậu sẽ có hướng đi cho riêng cho mình."
"Lựa chọn thứ nhất: Hãy cầm tay mình, mình sẽ giúp bạn đánh bại nó để tâm hồn của bạn yên ổn và không còn phải tự ti về chính bạn thân cậu. Hãy để nó biến đi và không trở về đây nữa."
"..."
"Lựa chọn thứ hai: Bạn cầm lấy con dao này mà hãy giết người đã gây nên bao nhiêu lỗi lầm này. Chính cậu, chính là cậu mà thôi. Kết thúc hết mọi thứ ở đây và rồi khi đến lúc, cậu sẽ gặp lại người thẩm phán hồi nãy mà nghe xét xử của mình."
"...Nếu tôi không chọn hai thì sao?"
"Đơn giản thôi. Cậu sẽ giết mình vì cậu đâu có tin mình đâu phải không?"
"Ơ.."
"Mình khuyên bạn đừng nên tốn nhiều thời gian mà hãy chọn thứ gì tốt cho cậu để cho cậu thanh thản hơn nhé."
"Chẳng lẽ cuộc đời tôi chỉ có những lựa chọn này thôi hả."
"Lựa chọn giúp con người có mục đích. Có mục đích, chúng ta sẽ làm nên những điều không tưởng được."
"...Thật lòng thì tôi không muốn phải như vậy nhưng nếu đã không còn lựa chọn nào khác thì tôi sẽ..."
"Lựa chọn của bạn là lựa chọn nào?" :
.
Phần 10.1: Hồi Kết cho câu chuyện này. Hẹn một mai gặp lại

Bad End...

(Đoạn 1)
..."...nào bạn sẽ lựa chọn điều gì?..."
..."...quyết định của tôi là..."...
.
.
.
"Quyết định của tôi ư? Cả cuộc sống của tôi là một chuỗi ngày tồi tệ và cuộc sống của tôi đã như địa ngục rồi. Tôi thiết sống làm chi nữa? Chi bằng tôi chết đi ha. Tôi chết là kết thúc và cũng như tôi sẽ không bao giờ chịu đựng những điều này nữa."
"Nhưng cậu còn có cả cuộc sống phía trước mà? Tại sao lại kết thúc nó chứ?"
"Đó là do cô nghĩ thôi..." - Cầm lấy con dao trên tay, Angie quyết định tự tay kết thúc cuộc đời của mình và cuối cùng cô đã chết trong giấc mơ yên bình này.
Sáng ngày hôm sau, cảnh sát đã tìm được xác của Angie, cô được tìm thấy là bị đâm bởi một con dao xuyên thấu tim bởi một ai đó không phải cô.
"Cái gì cơ?... Vậy là mình đã bắt nhầm người rồi hay sao?" - Trong phòng họp của trường, hiệu trưởng Junto Komachi còn đang bàng hoàng trước cái chết của Angie. Điều này đã đánh tới tâm lý vào ông và bây giờ ông đang bị bắt giam. Ông cũng bị kiện do đã tố cáo nhầm một học sinh vô tội, trường của ông từ đó đã bị đóng cửa theo sau những lời tố cáo của nhiều người trong trường sau sự vụ này dẫn đầu là mẹ của Angie. Có lẽ bây giờ là một cái kết vui vẻ với nhiều người còn sống trên dương gian này rồi nhỉ. Nhưng đối với cô bạn Angie của chúng ta thì sao? Liệu cô có sống hạnh phúc ở dưới đó không?

(Đoạn 2)
"...Ugh, đây là đâu vậy?" - Tỉnh dậy sau giấc ngủ, Angie tìm thấy mình trên một chuyến đò trên một dòng sông màu đỏ đầy những bông hoa bỉ ngạn kia. Cô không biết mình ở đâu hay đang làm gì ở đây. Trước mắt cô là một người lái đò trông rất khả ái và có lẽ cô biết người này.
"Ờm cho tôi hỏi cô là ai?" - Angie hỏi với vẻ mặt đầy ngơ ngác.
"Ồ, cô tỉnh rồi à. Tôi xin giới thiệu tôi là Komachi Onazuka, người lái đò trên sông Tam Đồ này." - Komachi giới thiệu về bản thân mình.
"Sông Tam Đồ ư? Chẳng lẽ..."
"Đúng vậy, đây chính là Địa Ngục."
"Trời ơi! Tôi cứ tưởng rằng Địa Ngục phải là nơi tồi tệ lắm chứ."
"Đây chỉ là khúc đầu thôi. Thứ bên trong mới đáng sợ hơn." - Và rồi chiếc thuyền rẽ vào sâu bên trong Địa Ngục này thì mọi thứ mới trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết. Cảnh những con quỷ hình không ra hình, những yêu quái người gầy gò thiếu sức sống nằm la liệt cùng với lại những con người khi sống làm những điều ác giờ xuống đây phải trả nghiệp cho đời qua những cách khác nhau. Nhìn những hình ảnh này khiến cho cô phải khiếp sợ đến mức phải nôn mửa ra sông.
"Đó là những gì mà bọn họ đã trải qua ở đây đấy. Cô cũng có thể trải qua những thứ như vậy. Nhưng cô là người đặc biệt nên cô được gặp trực tiếp Diêm ma của chúng tôi để quyết định hình phạt cho cô."
"Diêm ma ư?"
"Cứ đên đó đi rồi cô sẽ hiểu."
Đi đến một hồi sâu hơn nữa, cuối cùng cả hai đã đến được Tòa Án Địa Ngục. Nơi đây đầy ắp những hồn ma chờ tới lượt phán xét của mình. Có những người mong muốn được lên Minh giới để tiếp tục cuộc sống của mình, có những người muốn được lên Thiên Giới để được sống sung túc hơn trên đó. Những người không may mắn thì sẽ phải xuống Địa Ngục để trả giá cho những lỗi lầm họ gây ra. Từng người, từng người đi qua, trong lòng của Angie ngày càng lo sợ hơn cho sợ số phận của mình. Và cho tới khi có người gọi tên cô, khoảnh khắc ấy đã đến. Phán quyết của cô như thế nào, cô không biết. Cuộc sống của cô sẽ như thế nào? Cô cũng không rõ. Chỉ biết rằng điều ấy cũng sẽ tới. Angie đứng trước tòa và ngồi nghe các bản cáo trạng của mình.
"Angie Hokata. Tuổi 17. Bị kết tội bởi tội trạng sau: Giết 1 người khi 8 tuổi; Gây ra cái chết của con của hiệu trưởng Komachi Kozaka và cũng như gây nên cái chết của 13 bạn cùng lớp ở tuổi 17. Tù nhân đứng trước vành móng ngựa, ngươi còn thứ gì để biện hộ nữa không?" - Người Diêm Ma này nói một cách ngắn gọn nhưng đã đầy đủ tội trạng của phạm nhân.
Biết rằng cô sẽ không thể thoát khỏi số phận bi thảm của mình, cô đành gật đầu và lặng im chờ đợi kết quả.
"Vì những tội ác đã làm khi còn sống, cô đã phán quyết sẽ phải sống ở nơi đây đến khi hồn ma của cô bị dày vò thì mới được trở lại Minh giới. Hình phạt sẽ được thực hiện ngay bây giờ." - Tiếng búa đập cũng như hy vọng của Angie bị vụt tắt.
.
.
.
Và con đường của Angie tương lai sẽ mù mịt như bóng đêm hiện đang bao trùm lên vạn vật ở dưới nơi đây ở nơi Địa Ngục này...

[b:c8fe:

Happy End...

. (Đoạn 1)

..."...nào bạn sẽ lựa chọn điều gì?..."
..."...quyết định của tôi là..."...
.
.
.
"Có lẽ cho dù cuộc đời của tôi là chuỗi những bi kịch và những kí ức không vui kia sẽ không bao giờ phai mờ trong trí nhớ, tôi- à không mình sẽ quyết định bước tiếp để tiếp tục cuộc sống này của mình."
"Đúng vậy nhỉ bạn của mình. Nào hãy nắm lấy tay mình và bình yên sẽ đến với bạn thôi."
"Ừ, mình đồng ý." - Và rồi hai người đã cùng nhau tiến về phía ánh sáng đang chói sáng ở phía bên kia căn phòng. Hai người nắm lấy tay nhau, cười với nhau và rồi họ bước qua phía ánh sáng đó trông chờ về tương lai phía trước....

(Đoạn 2)
"Um..." - Tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu kia, Angie chợt nhận ra mình đang ở trong ngôi nhà của mình. Mẹ của cô đã thức dậy từ bao giờ và cũng như đã biết bao nhiêu lần cô đã quen với mùi đồ ăn của mẹ nấu nhưng tại sao hôm nay khác lạ thường. Có lẽ do là cô đã quên đi cơm nhà như thế nào để rồi khi cô về lại đây thì cô mới thấy ngon miệng.
"Angie, xuống ăn cơm rồi đi học con." - "Dạ được thưa mẹ." - Tiếng gọi của mẹ cô như là nam châm thu hút cô vậy. Và cô bước xuống với tâm trạng vui vẻ hơn hết thảy.
"Chà Angie, hôm nay con tươi tắn lạ thường nhỉ?"
"Dạ ngày nào con chẳng như vậy mẹ. Hihi" - Bữa ăn đã diễn ta hết sức vui vẻ hơn hằng ngày và cũng như một ngày vui vẻ của cô lại được tiếp diễn.
Đạp xe đến trường hôm nay khác hẳn so với mọi hôm. Lối đi giờ trở nên rộng rãi, thoáng mát hơn. Và khi đến trường, ai cũng nở một nụ cười thân thiện đối với cô như là những người bạn bình thường vậy. Không còn khoảng cách hay sự phân biệt nào nữa, những người ở trong học viện này đã hòa đồng hơn với những người xung quanh mình.
Trong lớp, các bạn cùng nhau kể những câu chuyện đã xảy ra trong tuần vừa rồi, có người kể mình được mua đồ đẹp, người khác kể về bạn trai của mình. Đặc biệt hơn là Komachi Kozaka, giờ không còn là kẻ bắt nạt nữa mà giờ trở thành một người hiền lành và trông rất đoan trang kể về chuyện ba mẹ của bạn ấy tái hôn nghe thật vui mừng. Angie ngồi im để nghe mọi người kể về câu chuyện của mình, cô chăm chú lắng nghe và trông cô rất vui vẻ và hạnh phúc khi được sống ở nơi đây. Buổi học cũng kết thúc sớm do đã qua mùa thi và tất cả mọi người đều được về sớm.
Trở về nhà trong tâm trạng hứng khởi, cô cởi đồ của mình một cách nhẹ nhàng, cô tắm rửa một cách sạch sẽ để chuẩn bị cho một buổi tối đầy an lành với người mẹ của mình. Sau khi kết thúc buổi ăn tối, cô chuẩn bị đi ngủ và trong giấc mơ cô nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc với cô.

(Đoạn 3)
Vẫy tay về phía Angie, Koishi hiện lên một nụ cười tươi trên gương mặt của cô. Có lẽ cô hào hứng gặp lại người bạn của mình nên đã quên mất cách cư xử của mình. Angie cười thật lớn trước sự ngớ ngẩn này của Koishi và rồi tay nắm tay, hai người cùng nhau tâm sự một hồi lâu trong căn phòng đầy ắp những đồ chơi này.
"Nè Angie bạn biết không? Hôm nay chị mình cho phép mình trở về đây, mình thật sự rất vui lắm đấy."
"Vậy hả? Cậu cũng có một người chị hả?"
"Ừ. Dù là chị của mình nhưng chị ấy luôn có những bí mật riêng của chị ấy."
"Ai cũng có bí mật mà Koishi. Kể cả mình và cậu."
"Bạn nói đúng đấy. A hay là mình chơi trò này đi. Mình kể bí mật của mình bạn kể bí mật của bạn. Rồi chúng ta sẽ giữ kín với nhau. Bạn chơi không?"
"Mình chơi. Bạn nói trước đi."
"Thật ra thứ này - Quả cầu bí ẩn này trước đây đã có người sử dụng rồi đấy. Mình không biết là ai nhưng mình cam đoan đó là chị của mình."
"Vậy ra đây là thứ đã giúp cậu tới đây hả? Nhưng có gì là bí mật ở đây chứ?"
"Bạn cứ cho là vậy đi bởi vì bây giờ mình chẳng nghĩ ra điều gì cả. Bây giờ bạn kể đi."
"Bí mật của mình hả? Thật ra thì... Sau khi cùng bạn bước tiếp trên chặng đường kia thì mình cũng cảm thấy rất vui lòng vì mình đã lựa chọn đúng đắn. Nhưng mà, không có bạn mình sẽ rất cô đơn và cũng như mình sẽ không còn có nghị lực để có thể bước tiếp. Đây có thể là yêu cầu nhưng: Bạn có muốn cùng mình đi tới cuộc đời không?"
"Có mình muốn chứ. Bởi đây là lần đầu mình mới cảm giác được liên kết chặt chẽ đối với cậu vậy. Từ rất lâu rồi mình muốn có một người thấu hiểu cảm giác của mình và bạn quả là một người bạn tốt nhất mình mà mình tìm được. Cảm ơn. Cảm ơn bạn nhiều. Bây giờ thì bí mật của bạn giờ là của mình..."
"...và bí mật của bạn là của mình. Chúng ta sẽ giữ bí mật với nhau nhé. Ai mà nói ra thì sẽ phải chịu phạt nhé."
"Ok... Hehe"
"Hihi..."
"Bây giờ tới lúc mình về rồi nhỉ? Cũng sắp hết hạn rồi. Hẹn một ngày gặp lại bạn nhé."
"Ừ. Nhớ là đã hứa gặp lại rồi nhé. Đừng có quên đấy. Hẹn một ngày gặp lại nhé."
"Ok. Bye bye."
"Bye..."
Và Koishi biến mất trong căn phòng để lại một Angie đầy kiên cường và quyết tâm cho một ngày mai tươi sáng hơn. Trời đã sáng tự lúc nào, và bây giờ Angie đã thức.

Cô thật sự không thể nào chờ thêm được nữa, một tương lại tươi sáng mà cô đã vạch ra cho chính cô, chính bản thân cô. Và rồi khi đó, hai người họ sẽ gặp lại nhau....

[i:c8fe:
.

Part 10.2: Sau khi mọi thứ kết thúc thì nó ra sao? Một câu chuyện mới?
(Epilogue)
(P/S: Chuẩn bị tinh thần bị Hack não đi ;)) )
(Đoạn 1)
(Bad End 1+2)
Satori nhìn ngắm những nhân vật mới ở dưới Địa Ngục mà than thở cho những linh hồn kia. Đó đâu phải là người của cô đâu nhưng không hiểu sao cô lại mang vẻ buồn bã kia. Chắc hẳn là do một nhân vật đặc biệt kia mà đã khiến cô để ý từ đó suốt buổi. Đó là hình ảnh Angie trương chiếc xích đang bị những con quỷ kia dắt đi khiến cho ai nhìn vào sẽ cảm thấy khó chịu. Thân hình của cô giờ đã không còn hồng hào như trước, nó tiều tụy đến nổi chỉ cần một cơn gió nhẹ là cô có thể dể dàng bị bay đi mất.
Satori nhìn xuống dưới với sự buồn rầu và có lẽ cô đang tiếc thương thứ sinh vật đó.
"Chỉ có duy nhất cách này thôi Satori." - Từ đằng xa đó chính là Shiki Eiki đang tiến về đây. Sau khi chào xong, hai người trò chuyện với nhau...
"Tôi biết rằng chỉ có duy nhất cách này nhưng liệu linh hồn kia có thể siêu thoát dể dàng vậy không?" - Satori hỏi
"Cô ta đã lún quá sâu trong sự đau khổ và dằn vặt rồi. Kể cả khi cô ta có còn sống trên thế gian này, thì linh hồn của cô ta vẫn sẽ mãi bị dày vò dưới đây. Không lối thoát, không giải phóng, không thứ gì có thể giúp cô ta thoát khỏi đây. Chỉ vậy thôi." - Một lời nói đầy sự hiểu biết của Eiki khiến cho Satori phải suy nghĩ mãi.
"Tiếc rằng thời gian nghỉ của tôi đã hết. Cô giữ gìn sức khỏe và chăm sóc em gái của cô cho thật tốt. Đừng có lơ là đấy."
"Vâng ạ." - Sau một hồi Eiki đi khỏi tầm mắt của Satori để lại đằng sau một Địa Ngục nhuốm màu đen tối như sắc trời nơi đây. Công việc của Satori cũng kết thúc, cô trở về Địa Linh Điện và giờ cô có thể thở phào nhẹ nhõm vì mọi chuyện đã kết thúc...
.
.
.
(Happy End)
Ngồi dưới bóng mát ở nơi Địa Linh Điện, Koishi trông rất vui vẻ khi nhìn thấy hình ảnh của mình với Angie trong giấc mơ được cô nhớ lại đêm hôm qua. Cô rất là vui vẻ khi được nhìn thấy bạn của mình trong sự hạnh phúc vô bờ.
Cô quyết định dùng tiếp Quả cầu nhưng để dạo chơi lại nơi thành phố ấy để nhìn ngắm nơi này lần nữa.
Thành phố Sagaku sau 5 năm giờ trở thành một thành phố nhộn nhịp nhờ những phát minh kiếm ra triệu đô và giờ nơi đây không còn hộ nào phải chịu cảnh đói nghèo nữa. Koishi dạo quanh một vòng quanh thành phố đang phát triển kia mà còn bỡ ngỡ vì nó diễn ra quá nhanh đến độ cô không theo kịp thời đại (Hoặc chắc do cổ chỉnh sai thời điểm đến tương lai nhưng cổ không để ý). Cô tìm đến ngôi trường xưa nơi đã xảy ra nhiều chuyện không hay, ngôi trường đó bây giờ đã biến thành trung tâm thương mại lớn do ông Komachi đích thân phá bỏ và xây dựng ngôi trường mới khang trang hơn ở ngay bên kia đường. Học sinh ở đây giờ đã ngoan hơn sau biến cố vừa qua và bây giờ hể đi đâu thấy được học sinh trường trung học Shujin này ngoan hiền lễ phép, ai cũng thấy rất vui. Với lại do trường gần trung tâm nên ở đây bây giờ rất hoàn hảo với nhiều em.
Cô trở về nơi cô đã ở cùng với Angie, bây giờ cô đã trở thành một cô giáo dạy tại nhà nổi tiếng ở đây. Có lẽ cô đang bận rộn dạy học nên bây giờ cô không hề hay biết về sự hiện diện của Koishi(Mary), nhưng chỉ cần nhìn Angie như vậy, cô cũng cảm thấy vui lòng. Cô càng bất ngờ khi thấy người bên cạnh cô lại là Kozaka. Cô ta giờ trở thành phụ giảng cho cô ấy và đồng thời là người yêu của nhau, thật sự là một điều mà Koishi không ngờ đến.
Thời gian đến đây cũng sắp kết thúc, cô nhanh chóng tìm chổ và trở về. Nhưng trong lúc đó, cô nghe thấy một tiếng, dù chỉ rất nhỏ nhưng nó khiến cô rất vui mừng: "Cảm ơn cậu, Mary. Mình thật sự cảm ơn cậu..."
Và rồi cô trở về Địa Linh Điện trong niềm vui sướng tột cùng khi biết rằng cô đã hoàn thành tốt nhiệm vụ đã giao.

(Đoạn 2)
.
.
.
Koishi đang ở trong phòng chờ đợi người chị của mình về. Cô đã về con người khi xưa, một người vô thức đến nỗi khi bị con dao đâm trúng thì sẽ không sao và mặc kệ như chưa có gì xảy ra cả.
"A chị về." - Cô ôm chầm lấy Satori và nhẹ hôn lên má cô một cái. - "Chị gặp người đó xong chưa?"
"Xong rồi em ạ."
"Chị về đây rồi đồng nghĩa với việc mọi thứ đã xong xuôi hết rồi, đúng không chị?"
"Ừ đúng rồi đấy."
"Vui quá chị ơi, thế lại mọi thứ đã xong xuôi hết rồi. Bây giờ thì Hihi."
"Gì vậy em?"
"Chị kể câu chuyện của mình cho em nghe đi."
"Chuyện gì vậy?"
"Chị đã từng quả cầu này trước đây phải không?" - Trước câu nói của Koishi, Satori bị bất ngờ hoàn toàn trước đó. Không hiểu sao khi nói tới đó, cô bất giác run lên đột ngột và cảm giác như đang trải qua một ác mộng kinh hoàng vậy khiến cho Koishi cực kỳ lo lắng.
Lấy lại được tinh thần, cô liền nói với Koishi: "Đó là một câu chuyện mà chị không muốn phải nhớ lại."
"Em hiểu mà, nếu chị không muốn nói thì thôi."
"Không, từ lâu chị luôn tìm người có thể chia sẻ câu chuyện này. Có lẽ bây giờ sẽ hợp để chị kể câu chuyện này cho em."
"Vậy hả chị. Có sao không?"
"Không sao đâu. Ngồi cạnh chị đi, chị sẽ kể cho em nghe câu chuyện này của chị."
Có vẻ một câu chuyện sẽ mở ra cho chúng ta...
Câu chuyện đó sẽ ra sao? Hãy đón xem... :

Về Đầu Trang Go down

- Similar topics