Latest topics
1/5/2024, 10:25 pm
by
Chinhphuong
25/3/2024, 3:24 am
by
Amaori Kino
30/12/2023, 10:13 am
by
Akari no Kokoro
6/11/2023, 9:44 am
by
Akari no Kokoro
5/8/2023, 5:32 pm
by
Akari no Kokoro
28/4/2023, 8:01 pm
by
rlaghdtn1998
4/11/2022, 12:17 am
by
gigajet
14/8/2022, 3:28 pm
by
Akari no Kokoro
12/7/2022, 10:21 am
by
RedTheHalf-Demon
13/5/2022, 4:52 pm
by
Getsuga Bankai Tenshou
1/2/2022, 12:00 am
by
Akari no Kokoro
19/12/2021, 1:13 am
by
Akari no Kokoro
15/12/2021, 8:28 am
by
sucirpa
15/11/2021, 12:34 am
by
feint101
1/11/2021, 4:00 pm
by
Akari no Kokoro
30/10/2021, 9:31 am
by
Akari no Kokoro
12/10/2021, 1:06 am
by
Getsuga Bankai Tenshou
8/10/2021, 1:14 am
by
forestofsecrets
18/9/2021, 6:32 pm
by
caytretramdot
1/9/2021, 5:56 pm
by
kirito-123
16/8/2021, 11:56 pm
by
Hisurin Rain
15/8/2021, 1:18 am
by
cỉno
9/8/2021, 10:39 pm
by
RedTheHalf-Demon
24/7/2021, 9:51 pm
by
Katsuragi Rin
9/7/2021, 11:27 am
by
P2772
2/7/2021, 8:54 am
by
worstapple
1/7/2021, 11:37 am
by
Yuri Masumi
24/6/2021, 7:03 pm
by
corecombat
22/6/2021, 11:38 pm
by
diaoyezong
18/6/2021, 6:55 pm
by
caytretramdot
Huy Dạ. Bồng Lai San.
- Waifu
Axetylen - Waifu Order : ,b1-4-999. :
Online Offline Posts : 28Power : 289Faith : 89Ngày tham gia : 07/04/2015Địa điểm : Milky Way
Huy Dạ. Bồng Lai San.
Phần 1:
- Bồng Lai San:
- Hà Nam, Trung Quốc, năm 716
Chu Sinh cùng với đám huynh đệ của gã ngồi ở tệ quán cạnh bãi tàu đã hơn ba canh giờ nhưng vẫn không thấy mặt mũi của kẻ đã hẹn đâu. Gã nhìn những chiếc bóng đã bị thu hẹp dần của các vật dụng trên đường phố. Trời đã gần trưa. Uống nốt phần còn lại của chén rượu đã gần cạn, Chu Sinh đập bàn, lớn tiếng nói:
“Thật phí phạm thời gian. Chúng ta quay trở về! "
Gã bổ đầu vắt lại thanh kiếm vào hông, đặt thỏi bạc lên bàn định rời khỏi thì chợt một tên lính đi cùng với gã nhận ra thứ gì đó, bèn lớn tiếng thông báo :
"Đại nhân hãy nhìn xem, có phải là con thuyền kia không?"
Chu Sinh nhìn theo hướng mà tên kia chỉ, quả nhiên thấy có một con thuyền khác biệt từ xa đang di chuyển lại gần bến. Gã không phải là người rành về thuyền bè nhưng vẫn có thể nhận ra con thuyền đó vượt xa thuyền lái buôn thông thường cả về kích thước lẫn chất lượng.
Nếu những điều đó vẫn chưa đủ, lá cờ màu xanh gắn ở trên thuyền với chữ "Vân" nổi bật đu đưa trong gió kia cũng có thể nói nên sự đặc biệt của nó.
Vân Gia, một gia tộc vô cùng tiếng tăm ở Trung Nguyên, rất được lòng các hoàng đế qua các đời khác nhau.
Những người khác có mặt ở bãi đậu tàu cũng dồn sự chú ý đến con thuyền độc nhất vô nhị nọ. Chu Sinh cùng huynh đệ của gã nhanh chân rời khỏi quán và tiến về phía con tàu vừa cập cảng. Từ trong thuyền bước ra một lão nhân ăn mặc đạo mạo, trông dáng vẻ là một nhân vật có học thức. Mắt vừa thấy Chu Sinh, lão đã liền mở lời:
"A, Chu đại nhân. Ngài đã đến đây trước lão rồi sao?"
Gã bổ đầu chụm tay làm động tác chào, sau đó đáp lại:
"Vân tiên sinh, thật không phải phép khi phàn nàn. Nhưng huynh đệ chúng tôi đã chờ ngài ở đây từ tận rạng sáng."
Người họ Vân kia "à" một tiếng, khuôn mặt cảm thấy hối lỗi, gã liền lên tiếng thanh minh:
"Xin đại nhân thứ lỗi. Chuyến đi trên biển không ngờ lại gặp vài sự cố."
"Sự cố như thế nào?"
"Ngày hôm nay có rất nhiều sương mù."
Sương mù? Chu Sinh đưa mắt nhìn ra phía ngoài biển nhưng không thấy có gì khác thường. Lão già họ Vân như biết ý liền nói thêm vào:
"Sương mù dường như chỉ tập trung ngoài khơi xa, tôi cũng không rõ lý do là vì sao? Chốc nữa đại nhân đi cũng với chúng tôi sẽ hiểu."
Chu Sinh chưa hài lòng lắm về lý do lão đưa ra nhưng cũng đành biết cho qua, gã không muốn mình bị gọi là nhỏ nhặt. Gã quyết định chuyển chủ đề:
"Được rồi. Vậy cái gã mà lão đến đón từ Oa Quốc đâu rồi? Hắn vẫn còn trên thuyền sao?"
Vân Thử gật gật đầu:
"Vâng, Đằng Nguyên Đại Nhân vẫn đang ở trên thuyền do ngài ấy bị say sóng."
Đằng Nguyên? Đó là một cái họ lạ đời. Chu Sinh không cảm thấy có chút khí phái nam nhi nào trong đó. Trong khi gã đang thầm đánh giá cái họ của người nọ thì Vân Thử đã nói tiếp:
"Thuyền cũng đã tới, xin mời đại nhân lên ạ. Chuyến đi lần này phải trông cậy nhiều vào Chu đại nhân rất nhiều rồi."
Gã bổ đầu ừ một tiếng rồi theo chân lão già họ Vân bước lên con thuyền khổng lồ, mà nhìn từ xa trông như nó thuộc về một vị vua chúa nào đó. Trong đầu Chu Sinh lúc này hiện lại cuộc đối thoại vài ngày trước của hắn với Tiết độ sứ Cao Hằng.<><><>
"Hòn đảo của tiên nhân? Người của bọn Oa Quốc muốn tới đó ư?"
Chu Sinh ngạc nhiên khi nghe thấy chỉ thị kỳ lạ của mình từ Tiết Độ Sứ. Làm Đại bổ đầu ở cái xứ Hà Nam này được năm năm rồi gã cũng nghe không ít chuyện đồn miệng về một hòn đảo thần bí nằm ở giữa Bột Hải. Những người kể về nó bao gồm cả ngư dân, thương gia và cả binh lính triều đình. Tầm vóc của câu chuyện cũng khá đa dạng, đôi khi người ta kể lại chỉ thấy cái bóng sừng sững của một ngọn núi mà đỉnh cao chạm đến tận trời xanh. Đôi khi, một số nói họ đã cập bến được vào hòn đảo đó, nhưng không ai nhớ sau đó xảy ra chuyện gì cả.
Đa số tin rằng họ có lẽ được các vị tiên nhân mời ăn trái cây trên hòn đảo nên đã quên hết tất cả mọi chuyện.
"Tiểu nhân có rất nhiều câu hỏi về chỉ thị này của đại nhân. Nhưng trước tiên tiểu nhân muốn hỏi rằng không phải những câu chuyện về hòn đảo kia chỉ là truyền thuyết thôi sao?"
Chu Sinh nói rõ nghi vấn của gã cho Tiết độ sứ.
"Tất nhiên điều đó bổn quan biết. Nhưng người đại diện cho bọn Oa Quốc lần này lại là Vân Thử của Vân Gia. Đó là một lời đề nghị khó mà từ chối được." – Cao Hằng chậm rãi trả lời thắc mắc của Chu Sinh.
À, Vân gia tiếng tăm lẫy lừng đó sao? – Chu Sinh nghĩ thầm trong đầu – gia tộc đó đã tồn tại qua nhiều đời hoàng đế của Trung Nguyên và rất được lòng các vị ấy.
"Thế nên vài ngày tới ngươi được miễn nhiệm vụ của mình. Thay vào đó phải thay mặt quận Hà Nam tiếp đón các vị khách quý thật tốt."
Chu Sinh ngầm hiểu ý Cao Hằng. Khách quý ở đây là nói tới người của Vân Gia, chứ không phải những kẻ tới từ Oa Quốc xa xôi kia.
"Tất nhiên ngươi cũng phải canh chừng bọn Oa Nhân." – Cao Hằng nói tiếp – "Nếu hòn đảo kia là có thật thì nó vẫn nằm ở biển của người Hán. Những thứ có giá trị trên đó cũng thuộc về người Hán."
"Điều này đại nhân không cần dặn tiểu nhân cũng tự giác biết ạ."<><><>
Theo kế hoạch, bọn họ sẽ dùng thuyền để đi qua những khu vực được truyền tụng nhiều nhất là đã có người trông thấy hòn đảo kia. Lúc này khi đã vào sâu hơn trong biển rồi, Chu Sinh mới nhận ra lời của Vân Thử nói là thật. Quả thật ngày hôm nay biển có nhiều sương mù. Đi được một lúc đã bắt đầu có cảm giác mất phương hướng.
Gã bổ đầu tìm đường lên mũi thuyền nơi lão già họ Vân đang đứng, hỏi chuyện:
"Nói cho ta nghe, Vân tiên sinh. Có chuyện gì mà người của Oa Quốc lại có hứng thú với hòn đảo trong truyền thuyết của chúng ta thế?"
Gương mặt của Vân Thử hiện lên một sự ngạc nhiên kỳ lạ. Giống như điều mà Chu Sinh nói ra có gì đó không được đúng ý lão hay sao ấy.
"Chu đại nhân, ngài vẫn gọi họ là Oa Quốc sao? Những người ở đó đã đổi tên đất nước họ thành "Nhật Bản" từ lâu rồi."
Nhật Bản? Chu Sinh chưa nghe thấy cái tên này bao giờ. Từ đời ông, cha của gã đã gọi là Oa Quốc, nghĩa là đất nước của những người lùn. Và có lẽ người Trung Nguyên sẽ còn gọi họ như vậy cho thêm nhiều thế kỷ nữa.
"Oa Quốc hay Nhật Bản gì mà chẳng được. Nào, giờ lão có định trả lời câu hỏi của ta không?"
Vân Thử ho một tiếng, sau đó đáp:
"Sự tình đằng sau nó thì rất dài, lão nhân không biết phải bắt đầu từ đâu nữa. À, Chu đại nhân có biết dạo gần đây ở Nhật Quốc xuất hiện một cô tiểu nữ vô cùng xinh đẹp không?"
Chu Sinh cảm thấy hơi khó chịu khi Vân Thử bắt đầu gọi đất nước kia là "Nhật Quốc" với giọng kính trọng khác thường, nhưng gã quyết định không bàn về nó lúc này.
"Đàn bà xinh đẹp thì nơi nào mà không có? Đại Đường của chúng ta vẫn đầy rẫy mỹ nhân đó thôi."
Vân lão mỉm cười, lắc đầu:
"Nếu chỉ xinh đẹp thông thường thôi thì tôi chẳng việc gì phải nhắc đến. Tôi nghe người ta đồn rằng tiểu nữ này tuy còn trẻ tuổi nhưng nhan sắc có thể sánh tựa Hằng Nga."
"Đẹp như Hằng Nga?" – Chu Sinh lớn tiếng cười – "Tôi rất nghi ngờ việc đó đấy Vân tiên sinh! Rất có thể là tiêu chuẩn bọn người cua Oa Quốc quá thấp rồi."
Vân Thử nhíu mày, vẻ mặt có hơi không hài lòng với câu nói của Chu Sinh nhưng chỉ lẳng lặng đáp:
"Và chuyện là, khi một mỹ nhân tới mức đó xuất hiện trong nhân gian. Tất nhiên sẽ có nhiều thế lực muốn thâu tóm cô ta về tay mình. Cho dù là vì ái tình hay mục đích chính trị. Kiểu nào cũng sẽ được lợi."
Chu Sinh dường như đã nhận ra ý của Vân Thử muốn nói.
"Vậy tôi đoán vị Đằng Nguyên tiên sinh này cũng là một trong số những người đó."
"Vâng, đại nhân đoán đúng rồi đấy."
Theo lời của Vân Thử kể thì cô gái xinh đẹp kiêu kỳ kia đối diện với những con người quyền lực muốn hỏi cưới mình, liền đặt ra những điều kiện mà dường như bất khả thi để thực hiện. Những thứ cô ta đòi hỏi các quý tộc, vương gia mang đến làm sính lễ đều là những vật phẩm cực kỳ hiếm có, chỉ có một trên đời hoặc hoàn toàn không tồn tại.
"Vậy Đằng Nguyên tiên sinh được cô ả kia giao cho điều kiện bất khả thi nào?"
"Bồng Lai Chi." – Vân Thử nói, giọng hơi nhấn mạnh – "Ở hòn đảo của các tiên nhân, tương truyền có những cái cây có thể mọc ra ngọc ngà châu báu. Và Đằng Nguyên tiên sinh của chúng ta được giao phó đem về một nhánh từ những cái cây đó."
"Nghe tiên sinh kể những chuyện như thế này, đến tôi cũng thấy thật hoang đường." – Chu Sinh bình luận.<><><>
Lúc Chu Sinh bắt đầu nhận ra thì sương mù ở Bột Hải đã giăng kín lấy con thuyền. Một trong những người điều khiển lên mũi thuyền nơi Vân Thử đứng và thông báo cho lão biết về tình trạng hiện tại.
"Ta hiểu rồi, trời đã hoàn toàn đứng gió."
Chu bổ đầu đứng kế bên nghe thấy lời lão Vân nói lúc đó cũng chợt để ý thấy con thuyền đã dừng lại từ lúc nào. Vân Thử sau khi dặn dò người của lão ta thì quay sang Chu Sinh và nói:
"Chúng ta gặp may rồi Chu Đại Nhân, điều kiện thời tiết như thế này chính là hoàn hảo nhất để tìm ra Đảo Bồng Lai."
Gần như không có chút kiến thức gì về những chuyện này, Chu Sinh chỉ biết gật gù và nhìn theo hướng Vân Thử chỉ.
"Từ những thông tin mà Vân Gia thu thập bấy lâu về hòn đảo tiên nhân, nó không xuất hiện cụ thể ở bất kỳ địa điểm cố định nào cả. Thay vào đó, chúng tôi tin rằng vị trí của hòn đảo thay đổi dựa theo mức độ dày đặc của sương mù trong vùng."
Chân trời ngoài xa đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của Chu Sinh. Cả một vùng biển rộng chợt bị thu hẹp xuống chỉ còn một khoảng nước nhỏ, nơi họ có thể nhìn ra xa nhất. Gã vẫn có thể ngay thấy tiếng biển rì rào, nhưng việc không thấy được bầu trời xanh và sóng biển quả thực khiến cho người ta ớn lạnh.
Lúc này từ bên trong khoang tàu, một người ăn mặc trang phục lạ thường nhưng trang trọng bước ra. Có vẻ là người điều khiển thuyền khi nãy đã đi gọi ông ta. Chu Sinh thầm đoán người này chắc hẳn chính là Đằng Nguyên Tiên Sinh.
Vân Thử tiến lại gần người kia, kính chào cung kính. Sau đó hai người trao đổi vài câu gì đó trước khi cùng nhau bước lại gần chỗ Chu Sinh đang đứng.
"Xin giới thiệu với Chu Đại Nhân, đây chính là người mà nãy giờ chúng ta đang nhắc tới."
Người kia làm động tác chào, nhìn kiểu cách không khác gì với người Trung Nguyên. Thế nhưng ông ta nói cái gì đó mà Chu Sinh không hiểu được. Vân Thử trầm ngâm lắng nghe, sau đó truyền đạt lại:
"Đằng Nguyên Tiên Sinh nói lời cảm ơn ngài, Chu đại nhân. Sự có mặt của ngài, một võ tướng mạnh mẽ làm cho sự bất an của ngài ta giảm xuống rất nhiều."
"Không dám, không dám" – Chu Sinh cũng theo lễ nghĩa mà đáp lại với giọng điệu khiêm tốn.
"Nào giờ quay về vấn đề chính." – Vân Thử đưa tay ra hiệu, mời hai người kia cùng mình quay trở lại mũi tàu. Trong lúc vừa đi, lão ta vừa nói – "Tôi muốn chia sẻ một chút với hai vị những gì mà Vân Gia chúng tôi thu thập được về Bồng Lai Đảo."
Lần đầu tiên Chu Sinh cảm thấy có chút hứng thú về những chuyện như thế này, liền chăm chú lắng nghe.<><><>
Không chỉ có một hòn đảo duy nhất tại nơi được gọi là ngôi nhà của Bát Tiên. Ngoài Bồng Lai còn có Phương Trượng, Viên Kiều, Đại Dư và Doanh Châu. Trên các hòn đảo có những ngọn núi được đặt trùng tên, nhưng ngọn núi cao nhất trong cả năm là Bồng Lai. Những người tìm kiếm địa điểm này trong quá khứ có thể đã dùng đỉnh Bồng Lai như là vật đánh dấu, cho nên dần dà những ngọn núi khác thấp hơn cũng bị quên lãng.
"Nói vậy kích thước của toàn bộ nơi đó phải lớn lắm." – Chu Sinh bình luận – "Có tới năm ngọn núi nằm chen chúc nhau thế cơ mà."
Gã nói rồi hướng mắt ra mặt biển mặc dù ở ngoài đó chẳng còn nhìn thấy gì nữa.
"Một nơi rộng lớn như vậy không thể nào tồn tại ở Bột Hải được. Mỗi năm vùng biển này có cả ngàn chiếc thuyền đi lại ngang dọc giữa Hà Nam và Hà Bắc. Một quần đảo như Bồng Lai chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi tầm mắt của hàng vạn dân đi biển. Đó là chưa kể lượng thuyền từ ngoại bang."
"Về điểm này thì lão đồng ý với đại nhân." – Vân Thử đáp – "Cho nên lão nghĩ cái thứ này nhất định phải là một quần đảo di động."
Cả Chu Sinh và Đằng Nguyên Tiên Sinh đều có cùng một phản ứng với phát biểu của Vân Thử. Người ta không bao giờ nghe cụm từ "đảo" và "di động" đi chung với nhau.
"Quần đảo di động là cái thứ hoang đường gì?"
Vân Thử cười lớn, đáp lại:
"Thứ chúng ta đang tìm kiếm là một hòn đảo mọc ra vàng bạc từ những cái cây của nó. Còn có thứ gì hoang đường hơn nó chứ?"
Khi Vân Lão Gia vừa dứt tiếng cười, chợt lão thấy một cơn chóng mặt bất ngờ ập đến khiến lão suýt ngã ra sàn. Những người khác trên thuyền khi đó đều cùng cảm thấy như vậy. Chu Sinh ngoái đầu nhìn xuống mặt nước, nhận ra con thuyền đã di chuyển trở lại.
Thuyền tự dưng lại bất ngờ trôi đi như vậy, chẳng trách lại cảm thấy chóng mặt đột ngột – Chu Sinh nghĩ.
"Có chuyện gì vừa xảy ra vậy?" – có ai đó trên thuyền hỏi
Vân Thử hai tay chống vào mạn thuyền, mắt nhìn về hướng mà con thuyền đang bị "đẩy" đi. Ngạc nhiên nói:
"Nó thực sự xảy ra rồi. Đây chính là Quy Khư."
Chu Sinh nhớ lại lời của Vân Thử khi lão giới thiệu các tài liệu của Vân Gia về Bồng Lai đảo. Trong đó có nói về một thung lũng không đáy nơi hút nước của biển cả về phía của nó, gọi là Quy Khư. Càng đến gần Quy Khư dòng nước chảy càng mạnh và sẽ có cảm giác như đang bị cuốn đi trên một con sông dài đang đổ ra thác nước. Nhờ thế, cho dù thuyền không đón được gió vẫn có thể di chuyển.
"Mau, thông báo cho tất cả mọi người. Phải lập tức rời khỏi thuyền trước khi dòng nước đủ mạnh để cuốn tất cả chúng ta vào trong đáy của nó."
Vân Thử lớn tiếng ra lệnh một tay sai của lão gần đó, tên kia lập tức hiểu vấn đề chạy ngay đi khắp thuyền thông báo. Chẳng mấy chốc, người hầu của Vân Gia, người hầu của Đằng Nguyên Tiên Sinh và đám huynh đệ của Chu sinh đã có mặt đầy đủ trên mạn thuyền. Vân Thử sau đó tiếp tục đưa ra chỉ thị:
"Mọi người chú ý, bây giờ lão sẽ cho hạ xuồng xuống. Tất cả chúng ta từ lúc này sẽ di chuyển bằng xuồng."
Chu Sinh lập tức lên tiếng thắc mắc:
"Thế còn con thuyền này?"
"Chúng ta sẽ bỏ nó lại."
"Cái gì?"
Gã cảm thấy choáng váng khi nghe thấy lão Vân tuyên bố như vậy. Một con thuyền như thế này đáng giá một gia tài, cả đời này làm chức bổ đầu nhỏ nhoi như gã không bao giờ mua nổi. Thế mà lão kia thản nhiên bảo vứt là vứt sao?<><><>
Khoảng mười phút sau, tất cả người trên thuyền đã hoàn tất rời khỏi và chuyển sang di chuyển bằng xuồng chèo tay. Chu Sinh trong lòng vẫn cảm thấy chấn động trước quyết định bỏ đi con tàu đáng giá cả ngàn lượng vàng của lão già họ Vân. Nhưng nếu dòng nước này thực sự đang cuốn con thuyền về phía Quy Khư – thung lũng không đáy thì có lẽ đổi con thuyền đó với toàn bộ tính mạng ở đây lại là hợp lý.
Dòng nước đã bắt đầu chảy nhanh và mạnh hơn. Những tay sai nhà họ Vân vất vả chèo những cái xuồng rời xa khỏi dòng chảy của Quy Khư. Tuy nhiên họ không hoàn toàn rời khỏi mà chỉ quanh quẩn ở đó như đang chờ đợi thứ gì đó.
Thắc mắc đó của Chu Sinh ngay sau đó cũng nhanh chóng được giải đáp. Một lúc sau khi con thuyền lớn đã bị cuốn theo dòng nước khuất bóng đằng sau đám sương mù dày, một hình thù to lớn bắt đầu xuất hiện một cách chậm rãi bên trong đó. Hầu hết không ai nhận ra chuyện đó tức thì, chỉ đến một lúc sau khi cái bóng sừng sững của vật thể kia che bớt đi một phần ánh sáng hắt đến họ, giây phút đó tất cả những người có mặt như ngưng thở.
Trước mặt họ, chính là một phần trông thấy được của một ngọn núi cao đến mức đỉnh của nó vượt qua cả mây trời.
Họ tin chắc rằng đây chính là ngọn núi Bồng Lai trong truyền thuyết.
Chu Sinh cũng có thể thấy ở bên một chiếc xuồng khác, Đằng Nguyên Tiên Sinh lúc này khuôn mặt đang rất mong ngóng trông về phía đỉnh núi. Tuy nhiên Vân Thử lại lên tiếng thận trọng:
"Lão biết các vị ai cũng nóng lòng khi nhìn thấy cảnh tượng này. Thế nhưng chúng ta tạm thời không thể lại gần hướng của Bồng Lai được, ở nơi đó có dòng chảy xiết của Quy Khư."
"Vậy theo ngài chúng ta cần phải làm gi?" – Chu Sinh hỏi
Lão Vân nhìn về hướng Bồng Lai, khuôn mặt có vẻ xúc động. Dù vậy lão vẫn giữ được sự điềm đạm và đáp:
"Trước tiên chúng ta cho xuồng đi dọc theo mép của dòng chảy, không tiền vào quá gần nhưng cũng không lùi ra quá xa để tránh mất dấu ngọn núi. Lão tin chắc có một nơi dòng nước ổn định hơn để chúng ta tiến vào trong."
Tuy vậy, làm theo lời của lão Vân về lý thuyết dễ hơn là thực tế. Chiếc xuống dẫn đầu của lão dường như gặp rất nhiều khó khăn duy trì sự ổn định sao cho không bị nước cuốn nhưng cũng không trôi ra quá xa tầm nhìn nơi họ sẽ mất dấu đỉnh núi.
Bản thân Chu Sinh cũng cảm thấy bất an, đôi khi gã quay lại về hướng Bồng Lai để chắc chắn nó vẫn còn ở đó. Bởi vì sự hiện diện kỳ lạ của đỉnh núi kia làm cho người ta cảm thấy như mình đang nằm mơ. Tâm trạng này chắc hẳn ai có mặt ở đó đều cảm thấy như vậy.
Trạng thái này tiếp dẫn thêm được một lúc nữa trước khi những người xung quanh nhận ra có điều gì đó khác thường đang diễn ra.
"Chu đại nhân" – Một tên lính đi theo Chu Sinh lớn tiếng báo cáo – "Tôi nghĩ chúng ta đang từ từ đến gần hòn đảo kia hơn ạ."
Những người khác đồng loạt giật mình nhìn lại. Quả nhiên như lời tên kia nói, mặc dù vẫn ở rất xa, nhưng để ý kỹ sẽ nhận ra khung cảnh trên đỉnh núi đã lớn và rõ nét hơn. Phần thân núi cũng đã bắt đầu hiện ra, dù mờ nhạt, đằng sau làn sương.
Chu Sinh chống tay đứng dậy, quay người đứng đối diện với Bồng Lai đảo. Gã vừa nhận ra một điều.
"Tiểu tử xem chừng ngươi đã nhầm. Không phải là chúng ta đang tiến đến gần hòn đảo hơn. Ngược lại, chính hòn đảo mới là thứ đang tiến đến gần chúng ta."
Thì ra đây là thứ mà lão Vân gọi là "quần đảo di động".<><><>
Phải mất thêm một khoảng thời gian lênh đênh nữa trên biển trước khi Bồng Lai di chuyển lại đủ gần để mọi người quyết định cập bến. Gió đã từ từ nổi lên lại. Từ xa, Chu Sinh đã thấy những cánh hoa đào bị dạt theo gió rơi lả tả xuống mặt biển. Một cảnh tượng đẹp nhưng cũng vô cùng kỳ dị.
Không thấy bờ biển, dù tìm thế nào cũng chỉ thấy vô vàn vách đá vây xung quanh, bao bọc lấy Bồng Lai. Điều này có lẽ là tự nhiên đối với một hòn đảo luôn trôi dạt trên biển như thế này. Không có cách nào để đậu xuồng lại, người của Vân Gia và Chu Sinh chỉ còn cách neo dây vào những mỏm đá lồi ra để cố định chúng lại. Sau đó họ tìm một vách đá có độ cao thấp nhất có thể trèo lên trên.
Là võ tướng duy nhất trong nhóm, Chu Sinh cảm thấy trách nhiệm của mình là người dẫn đầu. Sau khi đã thành công leo vào bên trong hắn liền đưa tay làm trụ bám cho Đằng Nguyên Tiên Sinh và Vân Thử đang rất vất vả để trèo lên.
Do không thể đậu xuồng lại và họ cần chúng để trở về đất liền nên hầu hết những người dưới trướng của ba người đều phải ở lại trông chừng. Chỉ có vài người được tin tưởng nhất mới được đi theo vào sâu bên trong. Chu Sinh nhận ra sẽ có rất nhiều bất mãn nhưng gã không thể làm gì khác hơn được.
Khi tất cả những người quan trọng đã hoàn toàn đặt chân lên đảo, Chu Sinh kiểm tra lại thanh kiếm vẫn luôn vắt bên hông mình, sau đó gật đầu với Vân Thử ra hiệu rằng họ đã có thể di chuyển được.
"Mọi người hãy đề cao cảnh giác. Chúng ta vẫn chưa biết hòn đảo này liệu có thứ kỳ lạ gì bên trong nó không."
Lúc họ tiến vào sâu bên trong, thứ đầu tiên mà Chu Sinh có thể nhận ra chính là đám cỏ dưới chân họ. Độ dài của chúng quá ngắn nếu mọc trên một hòn đảo tự nhiên như thế này. Nếu không có ai chăm sóc và cắt tỉa mỗi ngày, cỏ dại sẽ biến nơi đây thành cánh rừng thay vì thảo nguyên như hiện tại.
Hòn đảo này rõ ràng không hề vô chủ.
Sau khi đi bộ xuyên qua cánh đồng cỏ dài khoảng một dặm, họ bắt gặp một cảnh tượng vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
"Đó phải chăng là…" – Vân Thử lẩm bẩm – "Làng mạc?"
"Chính là một ngôi làng." – Chu Sinh thêm vào – "Hay đúng hơn là những tàn tích còn lại của nó."
Những ngôi nhà có kiến trúc phương đông, trông như bất kỳ một góc nhỏ nào đó trong các thành đô ở đại lục. Tuy nhiên, ở đây lại không thấy bóng người nào. Những ngôi nhà vô chủ xiêu vẹo, đứng yên lặng trong ánh nắng chiều dịu nhẹ, xen lẫn với chúng là những cây đào đang nở rộ.
Nhưng nếu nhìn kỹ lại, đây không phải là một ngôi làng với vài cây đào lẻ tẻ. Đây là một vườn đào vô cùng rộng lớn với chút tàn tích sót lại của một ngôi làng nhỏ bé nằm lọt thỏm bên trong đó. Màu hồng rực rỡ đến hoa mắt. Băng theo con đường mòn đang phủ đầy cánh hoa, họ hy vọng tìm được điểm tiếp theo trên hòn đảo.
Một cơn gió mạnh thổi qua, giống như cố tình, làm cho hàng vạn những cánh đào cuốn vào cơ thể những kẻ đang du hành bên trong lòng của nó. Khi cơn bão hoa đã đi qua, họ nhìn lại thì thấy trước mắt, tại điểm cuối của con đường hoa là một bậc thang bằng đá dẫn lên trên cao ngút ngàn.
Đằng Nguyên Tiên Sinh đứng đó, đầu ngước nhìn lên điểm kết thúc của bậc thang, ngay lập tức nhận ra thứ mà mình đang tìm kiếm.
Thậm chí đứng từ rất xa bên dưới, những kẻ trần trục này vẫn trông thấy được ánh sáng rạng ngời của vô số ngọc ngà châu báu mọc ra từ cái cây đó.
Như có cái gì đó thôi thúc, Đằng Nguyên Tiên Sinh lập chức chạy vụt về phía cái cây. Những người còn lại tuy có chút bất ngờ nhưng lập tức hiểu ra lý do vì sao. Chu Sinh liền vội đuổi theo, gã vẫn còn nhớ lời dặn của Tiết Độ Sứ Cao Hằng. Vân Thử thấy hai người kia đi trước, bèn quay lại dặn dò những người đi theo:
"Các ngươi đứng đây đợi. Ta đi cùng hai vị đại nhân sẽ quay lại ngay. Nhớ đừng đụng vào bất cứ thứ gì khác trước khi bọn ta quay lại đấy."
Những bậc thang dẫn lên chỗ cái cây kia vô cùng hẹp, chỉ vừa đủ chân một người bước vào, hơn nữa độ dốc lại vô cùng hiểm nghèo, chỉ cần một cơn gió thổi mạnh, có khi sẽ hất người đang leo lên ngã xuống bên dưới trở lại.
Chu Sinh khi vừa bắt kịp Đằng Nguyên Tiên sinh cũng là vừa lúc đỡ được ông ta đang ngã nhào ra đằng sau do bước hụt vào những bậc thang mình đang trèo lên.
"Ngài nên bước cẩn thận, Đằng Nguyên Tiên Sinh. Nếu ngài mà có bề gì thì sẽ ảnh hưởng đến tiếng tăm của Đại Đường chúng tôi lắm."
Người kia cúi đầu, tỏ ý cảm tạ rồi nói cái gì đó Chu Sinh không hiểu được. Tuy nhiên hắn đoán hẳn là lời cảm ơn.
Gã sau đó vẫn thận trọng tháp tùng người Oa Quốc kia cho đến khi cả hai đến được cái cây huyền bí. Vân Thử đến sau họ cũng không cách bao nhiêu thời gian.
Chu Sinh nhìn xuống dưới từ vị trí họ đang đứng, nhận ra họ đang ở đã leo lên rất cao rồi. Nhưng một cái khác nữa gã nhận ra đó là cái thứ mình đang đứng bên trên không phải là một ngọn núi, thay vào đó là một ngọn tháp.
Hắn ngẫm, vậy ra cái đỉnh núi cao chót vót mà họ thấy từ xa, thứ mà người ta vẫn thường gọi là Bồng Lai Sơn hoá ra chỉ là một ngọn tháp xây bởi bàn tay con người thôi sao?
Hắn lại nhìn lên trên, thấy dường như ở trên cao vẫn còn một đoạn tháp rất dài nữa. Gã cũng không trông thấy đỉnh của nó. Mây mù vần vũ đã che lấp mất nó đi. Từ đây cũng không còn thêm bậc thang nào dẫn lên trên cao hơn nữa. Vậy rút cuộc có thứ gì ở bên trên kia? Và làm cách nào những kẻ ở đây có thể leo lên được nữa?
Tuy nhiên, có vẻ với Đằng Nguyên Tiên Sinh thì hành trình của ông ta đến đây đã kết thúc. Ông ta đã tìm thấy cái cây bằng ngọc mọc ra vàng bạc đá quý. Tay chạm vào thân cây vài lần như để chắc chắn là mình không mơ. Đằng Nguyên tiên sinh với tay, có ý định bẻ ra một cành. Tuy nhiên Chu Sinh đã dùng tay chặn lại.
"Tiên Sinh, xin thứ lỗi. Cho dù biết ngài đang rất nóng lòng muốn lấy tiểu nữ xinh đẹp nào đó làm thê thiếp. Nhưng vì thế mà lại đi trộm của cải thuộc về người khác thật là không hay chút nào."
Vân Thử nghe vậy liền quay sang Chu Sinh nói:
"Nhưng chúng ta biết xin ai bây giờ. Không lẽ đại nhân bảo hòn đảo này cũng có người ư?"
Chu Sinh ngước đầu nhìn lên trời, nơi đằng sau những đám mây trắng kia có lẽ chính là nơi cao nhất của ngọn tháp, nơi chủ nhân của nó đang ngự trị.
"Tôi có linh cảm như vậy. Nếu không xin phép cho đúng nghĩa lể, tôi e là chúng ta sẽ gặp nguy hiểm."
Mặc dù nói vậy, bản thân Chu Sinh cũng không biết làm cách nào để tiếp tục leo lên cao thêm được nữa.
Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi tới, khiến thân hình ốm yếu của lão Vân bị hất văng ra sau. Chu Sinh phản ứng rất nhanh, với tay chụp kịp trước khi toàn thân lão bị gió ném văng xuống những bậc thang dựng đứng kia. Tuy nhiên, tay còn lại của hắn vô thức níu lấy một vật ở đằng sau để làm đối trọng. Cái hắn không ngờ là hành động đó lại gây ra một thảm hoạ.
Tiếc 'rắc' gãy gọn vang lên khiến cả ba người đồng loạt rùng mình. Chu Sinh quay lại đằng sau và thấy nằm gọn trong tay của mình là một vật lấp lánh phát ra ánh sáng bảy sắc cầu vòng. Gã đã vô tình bẻ đi mất một nhánh trong cái cây huyền bí kia.
Cả ba đứng lặng người trước tình huống vừa diễn ra. Không ai nói gì cả trong một lúc trước khi Vân Thử lên tiếng trở lại:
"Lão nghĩ chúng ta nên rời khỏi đây."
Chu Sinh gật đầu đồng tình, gã vừa phạm phải một sai lầm không thể cứu chữa. Vứt lại cành cây bằng ngọc, Chu Bổ Đầu là người đầu tiên rời khỏi vị trí họ đang đứng. Hai người kia chần chừ một chút rồi cũng nhanh chân đuổi theo sau.
Đối với loại bậc thang nhỏ và dựng đứng như thế này, đi xuống không ngờ lại khó hơn đi lên. Mấy lần Chu Sinh suýt trượt chân và ngã xuống mặt đất xa xăm phía dưới nhưng hắn đều chụp được cái gì đó để ghì người lại. Đằng Nguyên Tiên Sinh vẫn còn bị kẹt lại ở phía sau nhưng hai người kia lúc này đã không còn tâm trí gì để quay lại giúp đỡ ông ta nữa.
Khung cảnh vườn đào một lần nữa hiện ra trước mặt họ. Tuy nhiên có một sự khác biệt mà họ chưa nhận ra được ngay mà chỉ khi phải tới thật gần rồi.
"Những người hầu và binh lính, họ đi đâu cả rồi?"
Lòng cả ba người rối bời. Một mặt chuyện kẻ dưới làm ngược lời chủ nhân của mình cũng thường hay xảy ra. Nhưng mặt khác những kẻ dưới trướng của cả ba người cùng một lúc không có mặt ở đây, điều đó không phải là dấu hiệu tốt lành.
Đột nhiên, lại thêm một lần nữa, một cơn gió mạnh đến quái ác hệt như ban nãy thổi tới chỗ ba người đang đứng, khiến cho họ chao đảo. Nhưng lần này, Chu sinh nhận ra một thứ mà khi nãy gã không thấy được. Khác với địa điểm gần như trống không phía trên cao ngọn tháp, ở nơi này những cây đào tụ tập lại như một bức tường. Khi cơn gió kia chạm vào bức tường rực rỡ sắc hồng đó, Chu sinh lập tức nhìn ra đó không phải là một cơn gió.
"Vân Tiên Sinh xem!" - Gã la lớn – "Cái thứ mà chúng ta tưởng là cơn gió, thực ra là một vật thể vô hình."
Vân Thử tròn mắt nhìn tay chỉ thị của Chu Sinh, nhận ra những tán hoa đào bị một thứ gì đó chọc thủng qua, tạo ra một khoảng trống rõ ràng khi nó đi qua. Nó di chuyển rất nhanh nên khi đi ngang qua người bình thường sẽ tạo ra áp lực không khí khiến người ta lẩm tưởng là có gió mạnh thổi.
Tiếp theo sau đó, họ nghe thấy có một tiếng hét thất thanh. Nhìn về hướng của âm thanh đó, từ trong vườn đào sẽ thấy có một người bị nhấc bổng lên không trung bởi thứ gì đó vô hình. Mặc dầu cho người kia la hét đến như thế nào, Chu Sinh cũng không thể làm gì để giúp hắn vì vụt một cái hắn đã bị vật thể vô hình kia kéo tụt lên trên đỉnh tháp.
Và nó vẫn chưa kết thúc tại đó.
Những vật thể vô hình cứ liên tiếp vượt qua chỗ của ba người, tiến vào trong vườn đào và mỗi lần lại bốc thêm một ai đó ở trong đó ra và kéo họ về phía ngọn tháp. Lần này Chu sinh nhận ra trong số những người bị kéo lên không trung có cả binh lính của mình.
"Chuyện gì đang xảy ra thế này?"
Chu sinh tuyệt vọng nhìn những người lính và hầu cận bị kéo lên không trung, vượt qua cả mây. Tức là, họ bị thứ gì đó sống trên đỉnh tháp bắt đi mất.
Còn chưa kịp nói gì đó, Chu Sinh và cả Vân Thử đều giật mình khi quay lại họ không thấy Đằng Nguyên Tiên Sinh đâu nữa. Một tiếng la chói tai vang lên, cả hai ngước đầu lên thì thấy người kia đang bị treo lộn ngược, lơ lửng trên không trung, dường như cũng sắp bị hút vào trong bầu trời xanh vô tận.
Chu Sinh nhìn theo hướng của Đằng Nguyên Tiên Sinh bị kéo đi, gã lập tức nhận ra điều bất thường. Dùng hết toàn bộ chỗ hơi còn lại trong lá phổi, gã hét lớn:
"ĐỒ NGU! CÒN KHÔNG MAU VỨT CÁI CÂY ĐÓ ĐI!"
Không biết là do Đằng Nguyên Tiên Sinh đột nhiên hiểu được tiếng Hán hay là do sợ hãi quá mà ông ta buông cái cành cây bằng ngọc trong tay ra thật. Và vì thế cũng đột ngột khi nó bắt đầu, cả thân thể ông ta được buông ra và bắt đầu rơi từ trên cao xuống như một con chim gãy cánh.
Chu Sinh la lên một tiếng, dùng hết sức lực còn lại trên đôi chân của mình mà phóng tới, chộp lấy người kia trước khi ông ta bị mặt đất làm cho nát bét.
Gã cảm thấy xương chân mình gần như đã rạn ra sau cú chụp, nhưng vẫn cố chịu đau hét lớn với Vân Thử:
"Chúng ta mau rời khỏi cái nơi chết tiệt này!"<><><>
Bồng Lai Đảo như một sinh vật sống. Khi người cuối cùng vừa rời khỏi thì màn sương dày đặc một lần nữa xuất hiện và quấn chặt lấy cả hòn đảo lại, trông như vỏ của một quả trứng đang đảo ngược cả quá trình nở ra của nó vậy. Chỉ một lúc sau khi họ đã trở lại xuồng, đảo Bồng Lai dần dần lùi xa ra, cho đến khi tới lượt nó bị màn sương kia nuốt chửng, không để lại một vết tích gì.
Rút cuộc họ rời khỏi Bồng Lai với tay trắng, lại còn mất đi nhiều người tuỳ tùng lẫn con thuyền đáng giá nữa.
"Chuyện gì đã xảy ra với những người trên đó thế nhỉ?" – Vân Thử lẩm bầm trong miệng, khuôn mặt của lão trông có vẻ rất bất thần.
Chợt, đôi mắt mở ta như hiểu ra điều gì đó, lão la lớn:
"Không lẽ bọn chúng…đã lén ăn những đám quả trong vườn đào?"
Chu sinh nghe Vân thử nói vậy cũng chột dạ hiểu ra chuyện gì. Đằng Nguyên Tiên Sinh bị thứ kia bắt đi bởi vì ông ta cầm theo cành cây bằng ngọc. Nhưng cành cây đó thì có thể vứt đi được, trái cây ăn vào bụng rồi thì không thể cứ thế mà nôn ra.
"Không biết những người bị bắt đi đó, số phận của họ rồi sẽ thế nào đây?"
Chu Sinh chậc lưỡi, gã tức mình bóp chặt thanh kiếm ở trong tay. Quay sang Đằng Nguyên Tiên Sinh đang ngồi ở một chiếc xuồng không xa mấy, gã nói rành mạch:
"Tôi có một linh cảm mơ hồ về cô nương mà ngài định cầu hôn, thưa tiên sinh. Tôi cho rằng những thứ mà cô ta yêu cầu các ngài mang về dù có quý hiếm đến như thế nào, chúng cũng chỉ là đồ vô giá trị đối với cô ta. Cô ta có lẽ không cần đến những thứ đó."
Chu Sinh biết người kia không hiểu lời mình đang nói, nhưng gã sẽ để phần thông dịch lại sau cho Vân Thử.
"Cô ta lại càng chắc chắn không cần tình yêu của ngài. Đôi khi trên cuộc đời ta phải chấp nhận có những thứ sẽ không bao giờ thuộc về mình. Ý của cô ta đã rõ ràng như vậy ngay từ đầu, ngay từ lúc cô ta yêu cầu ngài phải đi tìm cái thứ chết tiệt này rồi."
Như trút được điều canh cánh trong lòng mình, Chu Sinh thở ra một hơi nhẹ nhõm. Gã quay mặt về phía trước, nhận ra màn sương đang tan dần đi, hé lộ từ đằng xa một đường chân trời rộng lớn của biển cả.
Phần 2:
- Huy Dạ:
- Toà dinh thự ở phía Tây Bắc thật kỳ lạ, trong đó đang tồn tại một cô tiểu thư có trí tuệ hơn người. Eirin sử dụng cụm từ "tồn tại" vì cô nàng đó quả thật đang cố gắng gượng từng ngày, từng tháng, từng trăm năm chỉ để đợi chờ cho điều gì đó thay đổi. Nhưng nhiều thể kỷ trôi qua dường như vẫn không có gì đổi thay.
Kaguya đúng như tên của mình: vô cùng thông minh và sáng dạ. Tất cả những kiến thức mà Eirin truyền đạt lại cô ta đều nắm rõ tường tận. Bất kỳ vấn đề nào Eirin có thể dạy được thì Kaguya chắc chắn sẽ học được. Bởi vì tìm được một người học trò tâm đầu ý hợp như vậy nên hiền sư Yagokoro Eirin không tránh khỏi cảm thấy có chút gắn bó. Tuy nhiên, khác với Eirin, Kaguya dường như không có khát vọng theo đuổi tri thức. Cô cũng không có hứng thú với việc duy trì sự hoàn hảo trì trệ mà các nguyệt nhân khác coi đó làm tôn chỉ tồn tại của họ.
Theo cách nói của nguyệt nhân, người tiểu thư này đã bị "vấy bẩn". Không biết bằng cách nào đó, cô ta đã ăn được trái cấm trong vườn địa đàng, đã mở chiếc hộp Pandora, đã chạm tay vào ngọn lửa của Prometheus.
Nhưng với Eirin, tình trạng của Kaguya có thể được diễn tả chỉ bằng một từ.
Nhàm chán.<><><>
Một ngày nọ, bất chợt Kaguya đặt câu hỏi cho Eirin:
"Thầy có biết gì về thần dược bất tử của đảo Bồng Lai không?"
Eirin có phần ngạc nhiên, hỏi lại:
"Em nghe được chuyện đó từ đâu?"
Người tiểu thư đặt nhẹ bàn tay lên chồng sách đặt cạnh bên mình, nói:
"Toàn bộ chỗ sách mà người tặng, em đã đọc hết. Cũng khó để tránh được câu chuyện về Bồng Lai khi nó luôn đi kèm với cụm từ 'trọng tội' ở phía sau. Chỉ tiếc là trong sách viết rất mơ hồ về nó."
Người kia nghe vậy liền thở dài:
"Tất nhiên rồi, đó là một chủ đề cấm kỵ mà chúng ta rất ít khi đề cập đến."
Mỉm cười, Kaguya đáp:
"Cách họ úp mở về cái vấn đề cấm kỵ lại càng khiến cho kẻ khác muốn đào bới thêm."
Eirin có thể nhận ra cô học trò của mình không hề giấu diếm ý định muốn tìm hiểu rõ thêm về vấn đề này.
"Tò mò về những chuyện này không có lợi cho em đâu."
"À, thật vậy sao?" – Nụ cười trên môi của Kaguya vụt tắt – "Được rồi, em có thể hiểu lý do tại sao."
Eirin im lặng không nói gì, giống như vẫn chưa hiểu ý của cô học trò mình. Thấy vậy, Kaguya quyết định tiếp tục:
"Thầy là một người tốt, hiền sư Yagokoro. Những chuyện xảy ra trên đảo Bồng Lai hẳn làm cho ngài cảm thấy ghê tởm lắm, bởi nó đi trái ngược với niềm tin đạo đức của ngài. Em có thể hiểu vì sao."
Eirin bật dậy từ chỗ mình ngồi, lớn tiếng hỏi:
"Em đã biết được những gì, Kaguya?"
Tuy nhiên người tiểu thư dường như vẫn có vẻ như phớt lờ lời của thầy mình:
"Nhưng liệu những nguyệt nhân khác có muốn che đậy việc này vì cùng một lý do với ngài? Em không nghĩ vậy. Xã hội của nguyệt nhân không hề được xây dựng trên cơ sở đạo đức như người phàm."
Eirin tay đập mạnh vào chiếc bàn uống trà:
"Đừng bắt tôi phải nhắc lại câu hỏi của mình, Kaguya!"
Kaguya im bặt, nhưng không phải vì sợ mà vì hài lòng bản thân mình đã thu hút được sự quan tâm của Eirin.
"Em không biết gì cụ thể cả." – Cô đáp – "Nhưng có thể suy đoán ra phần còn lại của câu chuyện chỉ cần dựa vào cách nghĩ đơn chiều của người Mặt Trăng."
"Đừng quá kiêu ngạo." – Eirin nói, cô nhận ra mình đang không giữ được vẻ điềm đạm vốn có – "Những kẻ ở Bồng Lai Sơn cũng cho rằng họ hiểu biết hơn người khác. Và sự kiêu ngạo đó đẩy họ vào một kết cục vô cùng bi thảm."
Eirin vừa dứt lời thì chợt để ý thấy khoé môi Kaguya hơi cong lên một chút, giống như là cô nàng đã biết trước thầy của mình sẽ trả lời như vậy.
"Ra là vậy sao?" – Kaguya nhẹ nhàng đáp, khuôn mặt vẫn lạnh như băng – "Quả thật đó là một căn bệnh khó chữa nhỉ, thưa thầy? Cái căn bệnh kiêu ngạo của nguyệt nhân chúng ta ấy."
Mờ mịt với những gì cô học trò của mình muốn nói, Eirin lại thở dài. Cô quyết định lấy lại bình tĩnh, sau đó ngồi xuống trở lại và hỏi:
"Em thực sự đang mong muốn điều gì, Kaguya?"
Im lặng. Kaguya không trả lời lại câu hỏi của Eirin, cũng không nói gì thêm sau đó nữa. Người hiền sư đoán hẳn cô học trò của mình đang rất đắn đo về câu trả lời nên quyết định không làm phiền. Cô với lấy ấm trà trên bàn, châm ra một ly và nhìn ra ngoài bầu trời qua cửa sổ.
Ở bên ngoài xa xăm kia, có một tinh cầu xanh lam xinh đẹp đang ẩn hiện đằng sau những đám mây hồng mỏng manh trôi dập dìu theo nhịp điệu của sóng.
Cuối ngày hôm đó Eirin vẫn chưa nhận được câu trả lời từ Kaguya.
Sau buổi tối ngày hôm đó, Eirin không có dịp nào gặp lại cô học trò của mình nữa trong suốt sáu tháng liên tiếp. Một số vấn đề xảy ra ở vùng tối của Mặt Trăng khiến cho người hiền sư quên mất câu chuyện diễn ra vào tối hôm đó.
Cho đến một ngày tình cờ khi trở về, Eirin chợt sực nhớ ra sự tồn tại của Kaguya và quyết định ghé thăm.
Như thói quen, người hiền sư bước vào mà không cần gọi cửa. Khi đến được phòng người học trò của mình, cô vô cùng bất ngờ khi trông thấy Kaguya đang nằm sõng soài ra sàn nhà, mặt úp xuống. Không hiểu có chuyện gì xảy ra, cô vội chạy đến và kêu lớn:
"Kaguya! Kaguya! Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Thế nhưng cô chỉ nghe một tiếng gọi nhỏ phát ra từ người đang nằm sấp dưới sàn:
"Hiền sư đừng có la lớn thế chứ?" – Kaguya quay sang Eirin, nở một nụ cười nhè nhẹ - "Em đang tập trung để lắng nghe cơ mà."
Eirin không hiểu ý của Kaguya là gì, liền hỏi:
"Em đang lắng nghe thứ gì cơ?"
"Là tiếng sóng biển."
"Sóng biển?"
Eirin lại ngước nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ giống như lần cuối cô ở đây. Biển ư? Là tiếng sóng của vùng biển nào Kaguya đang lắng nghe? Là Vũ Hải? Hay là Ninh Tịnh Hải? Eirin nhớ có ai đã nói rằng biển của Mặt Trăng là nơi có khoảng cách gần nhất với Trái Đất ở bên dưới.
Kaguya hiện đang suy nghĩ điều gì?
Mất một lúc sau, Kaguya chống tay ngồi dậy. Mắt của cô vẫn lim dim nhìn vào Địa Cầu đang toả sáng êm dịu. Bầu trời đêm trong vắt, không một bóng mây.
"Em đã suy nghĩ rất nhiều về câu hỏi của người trong ngày hôm đó, hiền sư Yagokoro."
"Vậy sao?" – Eirin đáp – "Em đã có câu trả lời cho ta chưa?"
Kaguya bất giác thở dài. Đây dường như là lần đầu tiên Eirin nhìn thấy cô học trò mình biểu lộ ra như vậy.
"Vẫn chưa ạ. Nhưng em có một câu hỏi cho người, thưa hiền sư."
"Đó là gì?"
Kaguya quay về hướng Eirin đang ngồi, khuôn mặt dường như thoáng một nét u sầu ẩn sau nụ cười nhẹ.
"Một người phải phạm tội nghiêm trọng đến như thế nào mới có thể bị lưu đày?"<><><>
Eirin đứng nép mình bên cạnh ô cửa sổ của một quán trọ ven đường, mắt đưa xuống nhìn khung cảnh lộn xộn bên dưới con phố đối diện. Có một nhóm người vận giáp trụ xông vào một dinh thự đơn sơ và thanh thịnh ở phía Tây Bắc.
Ngày hôm nay nguyệt binh tới là để giải Kaguya về chính điện xử tội. Nghe những người xung quanh nói, hình phạt cho cô ta sẽ là cái chết.
Người tiểu thư nọ đã dám cả gan uống bất tử tiên dược.
Người hiền sư bắt đầu nhớ lại một câu chuyện cách đây đã hơn nửa thiên niên kỷ. Một nhóm tám người Mặt Trăng vì bất mãn với sự bất biến vĩnh cửu của nơi này đã lấy trộm nghiên cứu của Eirin và trốn chạy xuống địa cầu. Ở đó họ quyết tâm tạo ra liều thuốc chữa lành mọi khổ đau, bệnh tật của phàm nhân. Có lẽ họ muốn được bất tử nhưng lại không thích bị ràng buộc bởi Mặt Trăng. Thế nên họ mới tiến hành một nghiên cứu thách thức cả thần thánh. Nhưng rút cuộc chính sự ngu dốt đã khiến họ nhận lấy một kết cục bi thảm.
Bọn họ bị nguyền rủa bởi những linh hồn bị họ chà đạp để tiến hành nghiên cứu của mình. Cả một ngôi làng đang sống yên bình bỗng chốc biến mất không còn lại một người nào. Eirin không có mặt ở đó nhưng cô đoán dược hẳn linh hồn của những người trong làng đã được dùng như một nguyên liệu trong công thức cho bất tử tiên dược. Sau khi nguyệt binh từ Mặt Trăng truy đuổi tới nơi, nhận ra linh hồn của tám người kia đã bị nguyền rủa, liền ra quyết định giam cầm tất cả bọn họ lại bên trong Bồng Lai Sơn vĩnh viễn.
Bát Tiên, hoá ra cũng như bao nguyệt nhân khác, chỉ là những kẻ sống dựa trên sự kiêu hãnh chứ không phải đạo đức.
Những lọ thuốc vẫn còn đang bào chế dang dở đó được giao lại cho Eirin, bởi vì ai cũng tin rằng "bộ não của Mặt Trăng" sẽ là một người sáng suốt không bao giờ mắc phải một sai lầm gì.
Nhưng cái họ không biết là ngoài bộ não ra, Yagokoro Eirin còn có một trái tim.
Phần 3:
- Kết:
- Cô gái ngồi lặng im trên một chiếc ghế tre, bên dưới tán cây xum xuê. Cô nhíu mắt nhìn những tia nắng rọi qua các kẽ hở, rớt xuống mặt đất và mái tóc đen tuyền của mình. Lưng cô tựa vào vách của ngôi nhà, đầu hơi nghiêng lên trên một chút. Có tiếng ve sầu kêu inh ỏi xung quanh, đôi tai của cô đã quen với những âm thanh này nên lại có cảm giác mọi vật xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Cái nóng của mùa hè vào buổi ban trưa làm cho người ta cảm thấy bức bối khó chịu. Nhưng đối với cô gái nọ thì lại là tràn trể sức sống, giống như một ngọn lửa bừng cháy rạo rực trong tim.
Đằng sau lớp trang phục và vải vóc tầm thường của người đang ngồi đó chính là một người con gái đã từng làm cho bao nhiêu gã đàn ông, quý tộc và vua chúa say đắm trước vẻ đẹp vượt xa trần tục của mình.
Thế nhưng đối với thiếu nữ đó thì chỉ khi đã bị lãng quên và phải ẩn mình đằng sau sự tầm thường và giản dị mới khiến cho cô ta cảm thấy được sự bình yên mà bản thân mình chưa từng trải nghiệm.
Bỗng, có tiếng chân người bước tới từ đằng xa, bóng một ai đó dần xuất hiện đằng sau bức màn màu xanh biếc của những rặng tre đan xen lấy nhau.
Khi tiến lại đủ gần để chắc rằng người kia trông thấy mình, người vừa đến nói:
"Tôi vừa hỏi thăm được thông tin từ những người trong làng. Xem ra bà ấy đúng là đã mất thật rồi."
Có một thoáng động đậy trong đôi làn mi của người con gái đang ngồi, cô ta đáp lại:
"Thật tiếc khi em không thể ghé thăm bà ấy lần cuối. "
Người đang đứng mỉm cười:
"Nhưng tôi nghĩ trong linh cảm của mình bà ấy đã biết. Người ta nói trước khi mất trông khuôn mặt bà lão vô cùng mãn nguyện và bình yên."
"Nghĩ như thế đúng là có cảm giác an lòng hơn."
Một khoảng yên lặng trôi qua, không ai nói gì thêm nữa. Người vừa tới quyết định ngồi xuống cạnh cô gái tóc đen, cả hai người nhìn xa xăm về phía ánh nắng đang trải dài bên trong khu rừng.
"Có lẽ đến lúc chúng ta cũng nên đi rồi."
"Người nói phải, hiền sư Yagokoro."
Người kia bật cười:
"Ta đã bảo cứ gọi ta là Eirin cơ mà."
"À phải, người cũng không còn là hiền sư nữa rồi."
Hai người sau khi chào tạm biệt những người trong làng liền không nhanh không chậm rời khỏi đó. Họ men theo con đường mòn được tạo bởi những người đi buôn bán đi mãi mà thành. Từ đó sẽ dẫn họ ra trở lại đồng ruộng.
Nhưng mới đi được khoảng vài chục bước chân, cô gái tóc đen chợt dừng lại. Cô ngoái đầu nhìn ra đằng sau mình, nơi những ngôi nhà rợp đầy lá tre đứng xen lẫn nhau. Một thoáng xúc động hiện lên trên gương mặt vốn lãnh đạm của cô gái.
Có lẽ cô ấy đang chào tạm biệt lần cuối cùng nơi đã sinh ra mình – Eirin nghĩ.
Nơi đã sinh ra cô ấy lần thứ hai.
Kaguya và Eirin lại tiếp tục cuộc hành trình của mình, để đi tìm cái Kaguya định nghĩa là "nơi mà chúng ta gọi là nhà". Họ để lại đằng sau những cuộc sống ngắn ngủi đã đi qua đời mình, để lại quê hương nơi họ phải hy sinh nhiều thứ để trốn chạy, để lại tất cả những mất mát lẫn hạnh phúc mà họ tạo ra cho những người mà mình từng tiếp xúc. Tương lai của họ ngoài ra là một nỗi ám ảnh kinh hoàng về sự bất diệt, về sự vĩnh hằng của cuộc sống.
Thế nhưng, ít nhất trong hiện tại, Kaguya đã tìm được điều mà cô ta vẫn luôn mong muốn.
Cô ta hạnh phúc.
Bonus Soundtrack
- Spoiler:
Được sửa bởi Axetylen ngày 15/3/2018, 1:44 am; sửa lần 2. (Reason for editing : lỗi chính tả)
- Waifu
Đom Đóm ~1991~
Moderator - Waifu Order : Trace,b1-58-999,e2-101-999,e3-102-999. :Posts : 1909Power : 4805Faith : 1565Ngày tham gia : 06/11/2014Địa điểm : Mind Matrix
Re: Huy Dạ. Bồng Lai San.
Tem. :aunn9: Chào mừng @Axetylen đã trở lại sau nhiều năm. Dù gần đây cậu không đăng bài gì, nhưng tớ để ý thấy cậu đổi ava. :aunn6: Đó là dấu hiệu báo trước một sự trở lại hoành tráng, và thật vậy, ngày đó đã đến.
Tuhu là một fandom rất đặc biệt. ZUN đã tưởng tượng ra một thế giới tươi đẹp, miêu tả nó trong các tác phẩm canon Tuhu, và những tác phẩm ấy lại gieo vào lòng người hâm mộ những hạt giống của cả thế giới. Trên những mảnh đất màu mỡ của trí tưởng tượng, mỗi hạt giống sẽ lại tiếp tục nảy mầm, trở thành một thế giới độc nhất vô nhị.
Để có thể tưởng tượng lại cả một thế giới như thế cho đến trạng thái tương đối hoàn thiện, cần một trái tim nhiệt huyết và tận tâm. Việc cậu diễn giải được những thông tin cơ bản từ canon thành một câu truyện khá hoàn chỉnh như ở đây, đã cho thấy khá rõ ràng mức độ tận tâm của cậu.
Tớ có thể đoán rằng, trong đầu cậu đã có cả một thế giới Tuhu có thể tự vận hành, và cậu dễ dàng kết nối, liên hệ nó với những mảng kiến thức khác, đưa vào truyện của mình một không khí, ấn tượng và góc nhìn mới lạ, thậm chí nguyên một truyền thuyết không phải của Nhật --- đây là điều còn ít thấy trong fandom nói chung.
Cảm ơn cậu, và chúc mừng cậu về tác phẩm mà lòng hâm mộ của cậu đã kết tinh thành.
Tuhu là một fandom rất đặc biệt. ZUN đã tưởng tượng ra một thế giới tươi đẹp, miêu tả nó trong các tác phẩm canon Tuhu, và những tác phẩm ấy lại gieo vào lòng người hâm mộ những hạt giống của cả thế giới. Trên những mảnh đất màu mỡ của trí tưởng tượng, mỗi hạt giống sẽ lại tiếp tục nảy mầm, trở thành một thế giới độc nhất vô nhị.
Để có thể tưởng tượng lại cả một thế giới như thế cho đến trạng thái tương đối hoàn thiện, cần một trái tim nhiệt huyết và tận tâm. Việc cậu diễn giải được những thông tin cơ bản từ canon thành một câu truyện khá hoàn chỉnh như ở đây, đã cho thấy khá rõ ràng mức độ tận tâm của cậu.
Tớ có thể đoán rằng, trong đầu cậu đã có cả một thế giới Tuhu có thể tự vận hành, và cậu dễ dàng kết nối, liên hệ nó với những mảng kiến thức khác, đưa vào truyện của mình một không khí, ấn tượng và góc nhìn mới lạ, thậm chí nguyên một truyền thuyết không phải của Nhật --- đây là điều còn ít thấy trong fandom nói chung.
Cảm ơn cậu, và chúc mừng cậu về tác phẩm mà lòng hâm mộ của cậu đã kết tinh thành.
- Waifu
Akari no Kokoro
Member - Waifu Order : Nee,b1-10-998,b2-4-6,b3-25-4,b4-37-9,b5-13-5,b6-14-3,b7-15-1,b8-40-8,b9-43-10,b10-5-2,x11-58-14,u12-59-16,u13-60-15,a14-52-13,b15-53-12,b16-54-11,b17-16-999. :
Blaze bay bay!
Blaze Bay Posts : 4273Power : 15123Faith : 2270Ngày tham gia : 16/01/2015Địa điểm : Rhodes Island
Re: Huy Dạ. Bồng Lai San.
Nhận xét thì cách hành văn tốt. Nội dung thì phải nói rằng kết tinh rất tốt từ những thông tin liên quan từ gốc. Nhận xét chuyên sâu hơn thì không nói được.
Phần nói về nguyên liệu của Bồng Lai Dược tự dưng làm nhớ lại Hòn đá Triết gia trong Fullmetal Alchemist. Cả 2 vật thể này đều là kết tinh của ham muốn của con người (ở thực tại là trường sinh bất lão, trong FMA là chuyển hoá vật chất không tuân theo quy tắc trao đổi đồng giá). Nhưng dường như mọi thứ đều có một cái "giá" ẩn đằng sau đó. Bồng Lai Dược ban cho kẻ uống sinh mệnh vĩnh hằng, nhưng kết tinh trong đấy là xương là máu của những con người xấu số. Hòn đá Triết gia cũng như vậy, nó cho phép một giả kim thuật sư sử dụng thuật giả kim tạo ra nhiều vật chất hơn số vật chất mình bỏ ra, nhưng cuối cùng thì, Hòn đá Triết gia chỉ là kết tinh của những linh hồn, và khi một kẻ "gian lận" quy tắc trao đổi đồng giá, phần linh hồn này sẽ bù đắp vào giá trị thiếu sót.
(giải thích hơi rườm rà, nhưng đại loại là nếu muốn tạo 100 g vàng thì phải có đủ 100 g vật chất khác, nhưng với Hòn đá Triết gia, giả kim thuật sư có thể tạo 100 g vàng từ chỉ 1 g vật chất khác, 99 g kia sử dụng phần hồn trong hòn đá)
Còn nói về cảm nghĩ chủ quan của bản thân thì mình xin ghi một vài dòng dưới đây:
Mâu thuẫn giữa mục đích và quá trình. "Một nhóm tám người Mặt Trăng quyết tâm tạo ra liều thuốc chữa lành mọi khổ đau, bệnh tật của phàm nhân". Thoạt nghe có vẻ đây là một mục đích cao cả. Nhưng khi nói đến phương thức, nó trở nên mâu thuẫn khi "linh hồn của những người trong làng đã được dùng như một nguyên liệu trong công thức cho bất tử tiên dược". Một phương thuốc chữa lành mọi khổ đau, bệnh tật lại sử dụng chính xương máu của phàm nhân, ôi, trớ trêu thay. Vậy tám kẻ trên mang công hay mang tội, rằng niềm kiêu hãnh của người Mặt Trăng làm chúng mờ mắt, hay chúng quyết định đóng vai ác cho đại cuộc (someone must play the role of the villian for the greater good)? Câu hỏi đó mình chưa dám trả lời.
Phần nói về nguyên liệu của Bồng Lai Dược tự dưng làm nhớ lại Hòn đá Triết gia trong Fullmetal Alchemist. Cả 2 vật thể này đều là kết tinh của ham muốn của con người (ở thực tại là trường sinh bất lão, trong FMA là chuyển hoá vật chất không tuân theo quy tắc trao đổi đồng giá). Nhưng dường như mọi thứ đều có một cái "giá" ẩn đằng sau đó. Bồng Lai Dược ban cho kẻ uống sinh mệnh vĩnh hằng, nhưng kết tinh trong đấy là xương là máu của những con người xấu số. Hòn đá Triết gia cũng như vậy, nó cho phép một giả kim thuật sư sử dụng thuật giả kim tạo ra nhiều vật chất hơn số vật chất mình bỏ ra, nhưng cuối cùng thì, Hòn đá Triết gia chỉ là kết tinh của những linh hồn, và khi một kẻ "gian lận" quy tắc trao đổi đồng giá, phần linh hồn này sẽ bù đắp vào giá trị thiếu sót.
(giải thích hơi rườm rà, nhưng đại loại là nếu muốn tạo 100 g vàng thì phải có đủ 100 g vật chất khác, nhưng với Hòn đá Triết gia, giả kim thuật sư có thể tạo 100 g vàng từ chỉ 1 g vật chất khác, 99 g kia sử dụng phần hồn trong hòn đá)
Còn nói về cảm nghĩ chủ quan của bản thân thì mình xin ghi một vài dòng dưới đây:
Mâu thuẫn giữa mục đích và quá trình. "Một nhóm tám người Mặt Trăng quyết tâm tạo ra liều thuốc chữa lành mọi khổ đau, bệnh tật của phàm nhân". Thoạt nghe có vẻ đây là một mục đích cao cả. Nhưng khi nói đến phương thức, nó trở nên mâu thuẫn khi "linh hồn của những người trong làng đã được dùng như một nguyên liệu trong công thức cho bất tử tiên dược". Một phương thuốc chữa lành mọi khổ đau, bệnh tật lại sử dụng chính xương máu của phàm nhân, ôi, trớ trêu thay. Vậy tám kẻ trên mang công hay mang tội, rằng niềm kiêu hãnh của người Mặt Trăng làm chúng mờ mắt, hay chúng quyết định đóng vai ác cho đại cuộc (someone must play the role of the villian for the greater good)? Câu hỏi đó mình chưa dám trả lời.
- Waifu
Axetylen - Waifu Order : ,b1-4-999. :
Online Offline Posts : 28Power : 289Faith : 89Ngày tham gia : 07/04/2015Địa điểm : Milky Way
Re: Huy Dạ. Bồng Lai San.
@Đom Đóm ~1991~: Cảm ơn cậu vì những lời động viên quý giá. Mình chắc cũng không tìm được thêm lời nào để diễn tả cảm nghĩ của bản thân chính xác như cậu đã nói ở trên. Đúng là mình có hơi tách biệt với phần lớn fandom của touhou cũng bởi hồi đầu mình đến với Touhou vì official content của nó chứ không phải thông qua fan content. Dù nói vậy nhưng cách viết của mình thực sự lại được truyền cảm hứng bởi khá nhiều fanon manga khác nhau. Sắp tới, mặc dù rất thích viết về back story của các nhân vật touhou nhưng có lẽ mình sẽ đổi style một chút với một câu chuyện nào đó gần gũi và nhẹ nhàng hơn một tí. Hy vọng lúc đó cậu vẫn sẽ ủng hộ.
@Akari no Kokoro: Cám ơn cậu vì đã đọc. Khi tìm hiểu về Hourai Elixir, mình biết dược nó chỉ đơn giản được bào chế bởi kết hợp năng lực của Eirin và Kaguya lại. Mình đoán ngày xưa ZUN cũng không suy nghĩ về vấn đề này nhiều nên theo canon thì Hourai Elixir gần như được tạo ra mà không cần phải trả cái giá nào cả. Tất nhiên việc đó cũng gây ra nhiều mâu thuẫn logic nên mình quyết định viết lại câu chuyện về Hourai Elixir theo cách riêng của mình. Lúc nhìn lại thì quả thật nó có rất nhiều điểm tương đồng với FMA Brotherhood. Nhưng mình đoán đó là kết quả tất yếu nếu ta muốn nó gần gũi với thực tế hơn.
Một lần nữa cảm hơn cả hai rất nhiều, chúc các cậu có một ngày lành.
@Akari no Kokoro: Cám ơn cậu vì đã đọc. Khi tìm hiểu về Hourai Elixir, mình biết dược nó chỉ đơn giản được bào chế bởi kết hợp năng lực của Eirin và Kaguya lại. Mình đoán ngày xưa ZUN cũng không suy nghĩ về vấn đề này nhiều nên theo canon thì Hourai Elixir gần như được tạo ra mà không cần phải trả cái giá nào cả. Tất nhiên việc đó cũng gây ra nhiều mâu thuẫn logic nên mình quyết định viết lại câu chuyện về Hourai Elixir theo cách riêng của mình. Lúc nhìn lại thì quả thật nó có rất nhiều điểm tương đồng với FMA Brotherhood. Nhưng mình đoán đó là kết quả tất yếu nếu ta muốn nó gần gũi với thực tế hơn.
Một lần nữa cảm hơn cả hai rất nhiều, chúc các cậu có một ngày lành.
- Waifu
Sponsored content
Similar topics
» [Weekly Discussion 6] Mỗi người phụ nữ là một bông hoa
» [SERIES] Ghost Riders in the Sky - Những Bóng ma Kị sĩ trên Trời (tên này là Beta)
» [SERIES] Ghost Riders in the Sky - Những Bóng ma Kị sĩ trên Trời (tên này là Beta)
|
|