Latest topics
25/3/2024, 3:24 am
by
Amaori Kino
2/3/2024, 9:25 pm
by
Chinhphuong
30/12/2023, 10:13 am
by
Akari no Kokoro
6/11/2023, 9:44 am
by
Akari no Kokoro
5/8/2023, 5:32 pm
by
Akari no Kokoro
28/4/2023, 8:01 pm
by
rlaghdtn1998
4/11/2022, 12:17 am
by
gigajet
14/8/2022, 3:28 pm
by
Akari no Kokoro
12/7/2022, 10:21 am
by
RedTheHalf-Demon
13/5/2022, 4:52 pm
by
Getsuga Bankai Tenshou
1/2/2022, 12:00 am
by
Akari no Kokoro
19/12/2021, 1:13 am
by
Akari no Kokoro
15/12/2021, 8:28 am
by
sucirpa
15/11/2021, 12:34 am
by
feint101
1/11/2021, 4:00 pm
by
Akari no Kokoro
30/10/2021, 9:31 am
by
Akari no Kokoro
12/10/2021, 1:06 am
by
Getsuga Bankai Tenshou
8/10/2021, 1:14 am
by
forestofsecrets
18/9/2021, 6:32 pm
by
caytretramdot
1/9/2021, 5:56 pm
by
kirito-123
16/8/2021, 11:56 pm
by
Hisurin Rain
15/8/2021, 1:18 am
by
cỉno
9/8/2021, 10:39 pm
by
RedTheHalf-Demon
24/7/2021, 9:51 pm
by
Katsuragi Rin
9/7/2021, 11:27 am
by
P2772
2/7/2021, 8:54 am
by
worstapple
1/7/2021, 11:37 am
by
Yuri Masumi
24/6/2021, 7:03 pm
by
corecombat
22/6/2021, 11:38 pm
by
diaoyezong
18/6/2021, 6:55 pm
by
caytretramdot
[Bài dự thi sinh nhật 2018] Ý nghĩa của hòa bình
- Waifu
Đom Đóm ~1991~
Moderator - Waifu Order : Trace,b1-58-999,e2-101-999,e3-102-999. :Posts : 1909Power : 4805Faith : 1565Ngày tham gia : 06/11/2014Địa điểm : Mind Matrix
[Bài dự thi sinh nhật 2018] Ý nghĩa của hòa bình
Tớ vẫn nhớ một đoạn trong tiểu thuyết "Bố Già", khi Michael Corleone sắp xếp cho "cáo già" Tom Hagen rời khỏi cuộc chiến mafia sắp nổ ra.
Lý do rất đơn giản, vì "anh không phải là một quân sư thời chiến".
Thời chiến và thời bình, phải chăng cần những con người khác nhau?
Không phải như vậy. Đúng hơn, là cần những phẩm chất khác nhau. Bởi vì, con người thật ra rất linh hoạt, họ có thể thích nghi với nhiều hoàn cảnh, phát huy được nhiều phẩm chất mà trước đây chưa từng bộc lộ. Quyết định của Michael được đưa ra, là vì thời gian quá gấp gáp, cơ hội để Tom thu thập kinh nghiệm trận mạc lại không có, và kế hoạch lớn của anh không có chỗ cho sự phiêu lưu. Tom sẽ phải hài lòng với những phẩm chất mà anh đã có, và chờ đợi đến thời cơ của mình.
Ví dụ này được nêu ra, vì nó liên quan đến thời kỳ đầu diễn đàn được thành lập. Đó là một cuộc chiến thật sự, và những con người ngồi trên đỉnh vinh quang của diễn đàn này, hầu hết đều là những người thời chiến.
Nhưng ngay từ khi tình hình còn loạn lạc, ngay từ khi còn có những sự đối đầu, tranh giành, thù địch, thì những lãnh đạo của diễn đàn đã có một định hướng vô cùng đúng đắn -- định hướng của hòa bình. Không cãi cọ, không tranh luận. Không chê bai, không ý kiến. Tập trung làm, liên tục làm những gì mình làm tốt, và những gì mà mình thích làm. Tồn tại qua sóng gió bão giông, bởi vì hòa bình nhất định sẽ đến. Và khi đó, chúng ta đã đạt được rất nhiều thành tựu. Chúng ta đã có một di sản, để bước vào thời bình trong tư thế ngẩng cao đầu.
Tập trung và liên tục, đó là hai từ khóa hàng đầu, khi muốn xây dựng nên một di sản.
Hòa bình, ấy là khi ta không còn bị buộc phải cố gắng. Những nỗ lực của ta không còn bị thúc đẩy bởi nhu cầu sinh tồn.
Hòa bình, ấy là khi ta bắt đầu đi tìm ý nghĩa thật sự của cuộc sống. Tìm xem, ta cố gắng vì điều gì, ta muốn đi tới đâu, và muốn mọi thứ ra sao.
Không ai thúc đẩy ta làm điều đó. Không có sẵn một động lực nào cả. Tự ta phải tìm lấy, và tự ta phải làm lấy. Đó, là cái giá của hòa bình.
Nhiều người trong số chúng ta, trong đó có cả tớ, vẫn nhớ cái cảm giác phấn khích biết bao, khi đối đầu với một ai đó.
Sự phấn khích tương tự cũng dậy lên, khi ta bắt đầu một cái gì đó từ con số không.
Nhưng trong không khí hòa bình, trên một di sản quá lớn lao, người ta không còn thấy phấn khích nữa. Nếu phải thấy một cái gì, thì đó là sự trống rỗng.
Trống rỗng, không phải là vì không còn điều gì có ý nghĩa để mà làm.
Trống rỗng, là vì tâm trí ta vẫn còn đang theo đuổi một cuộc chiến đã không còn tiếp diễn, mà quên đi cái cuộc chiến chỉ mới bắt đầu.
Diễn đàn một tuần trời không có bài viết mới? Trống rỗng thật.
Chủ đề một tháng liền không có ai vào tham gia? Trống rỗng thật.
Sự trống rỗng là kẻ thù của niềm hứng khởi. Và thật không may, vào thời bình, sự trống rỗng có ở khắp mọi nơi.
Nhưng đó không phải là bản chất của cuộc chiến mới. Đó không phải là cuộc chiến của chúng ta.
Đam mê xây dựng trên sự hứng khởi, thì sẽ lụi tàn khi niềm hứng khởi không còn.
Sự hứng khởi là một điểm bắt đầu tốt. Cũng như tình yêu vậy, cảm xúc luôn là điểm khởi đầu.
Nhưng chặng đường sau đó, nếu là một chặng đường dài, sẽ không bao giờ lấy cái hứng làm nền tảng để dựng xây. Một chặng đường dài phải xây dựng trên một cam kết -- một cam kết với chính bản thân mình.
Mỗi người sẽ có cách riêng để cam kết. Họ có thể sẽ muốn thấy nhân vật yêu thích của mình ngày càng đẹp lên trong những bức tranh nối tiếp nhau. Họ có thể muốn thấy đoạn kết của một câu truyện dài, mà tạm thời còn chưa thấy đoạn đường đằng trước. Họ cũng có thể sẽ không nghỉ ngơi, chừng nào chưa xây dựng được những cơ sở dữ liệu đầy đủ và hoàn hảo. Hay họ cũng có thể đã tìm được một công việc, một đội ngũ gắn kết với họ, và vị thế của họ ở đó không gì thay thế được.
Nhưng một khi đã có cam kết với bản thân, cam kết là mình sẽ làm gì đó, thì cảm giác trống rỗng sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Họ làm những gì họ thích, những gì họ tự cam kết là sẽ làm, dù có ai đi cùng với họ không.
Những người như thế sẽ luôn thấy mình đi cùng nhau. Dù không hẹn, mà vẫn gặp. Dù không đợi, nhưng vẫn thấy.
Bởi vì trong mỗi người, đã có một lời hứa. Trong mỗi người, đã có một đam mê.
Chỉ cần có chung một đam mê,
họ sẽ luôn thấy mình ở đó,
bên nhau.
Lý do rất đơn giản, vì "anh không phải là một quân sư thời chiến".
Thời chiến và thời bình, phải chăng cần những con người khác nhau?
Không phải như vậy. Đúng hơn, là cần những phẩm chất khác nhau. Bởi vì, con người thật ra rất linh hoạt, họ có thể thích nghi với nhiều hoàn cảnh, phát huy được nhiều phẩm chất mà trước đây chưa từng bộc lộ. Quyết định của Michael được đưa ra, là vì thời gian quá gấp gáp, cơ hội để Tom thu thập kinh nghiệm trận mạc lại không có, và kế hoạch lớn của anh không có chỗ cho sự phiêu lưu. Tom sẽ phải hài lòng với những phẩm chất mà anh đã có, và chờ đợi đến thời cơ của mình.
Ví dụ này được nêu ra, vì nó liên quan đến thời kỳ đầu diễn đàn được thành lập. Đó là một cuộc chiến thật sự, và những con người ngồi trên đỉnh vinh quang của diễn đàn này, hầu hết đều là những người thời chiến.
- Ngoài lề:
- Dùng cụm từ "người thời chiến" ở đây, liệu có phải là một sự hổ thẹn với lớp lớp cha ông, những người lính thật sự, đã cầm súng, đã chiến đấu, và đã mang về độc lập? Hoàn toàn không. Bày tỏ lòng thành kính với cha ông, không cứ phải là bắn súng giỏi, hành quân xa, mang vác nặng, huấn luyện tốt; không nhất thiết phải nhịn đói, nhịn khát, đổ máu, đổ mồ hôi. Vẫn có những con người đáng kính đang làm việc đó, họ ở cùng tầm tuổi với chúng ta, thậm chí ít tuổi hơn. Nhưng họ làm những việc này, là để cho chúng ta làm việc khác. Và chúng ta phải làm việc khác.
Chúng ta là những người thời bình, chúng ta có những năng lực, những cơ hội, những nhiệm vụ mà cha ông trước đây chưa từng có.
Trước đây rất lâu, cả nước chỉ có một chiếc máy tính lớn, làm các công việc tính toán quan trọng cấp quốc gia. Trước đây không lâu lắm, chỉ những doanh nhân thành đạt nhất mới được sở hữu những "trợ lý số cá nhân" PDA, với các tính năng hiện đại bậc nhất như... báo thức, đặt lịch công tác, ghi âm, check mail. Ngày nay, chiếc điện thoại thông minh trong tay mỗi chúng ta có sức xử lý gấp hàng triệu lần chiếc máy tính lớn duy nhất đó, và mạnh mẽ, tiện nghi hơn nhiều so với những chiếc PDA trợ thủ của các triệu phú.
Chúng ta làm gì với năng lực xử lý trong tay mình? Và đó mới chỉ là một ví dụ nhỏ, về những gì mà chúng ta đang có. Còn nhà ở, điện nước, xe cộ, còn sách vở, máy tính, trường lớp. Còn rất nhiều, và còn quá nhiều, những ví dụ tương tự, để chúng ta thấy mình mạnh thế nào so với những con người thời chiến.
Chúng ta biết dùng máy tính, biết dùng tiếng Anh, có kiến thức tổng hợp trên nhiều lĩnh vực. Từ khi còn rất trẻ, chúng ta đã làm được những điều, mà những người thời chiến sẽ không bao giờ làm được nữa, dù có dành toàn bộ quãng đời ít ỏi còn lại để học.
Với những gì đang có, chúng ta đã giữ được sự quyết tâm, sự linh hoạt, và sự bền bỉ, mà những con người thời chiến đã thể hiện chưa?
Đó là câu hỏi rất lớn của thời đại chúng ta. Một câu hỏi mà nếu trả lời được, chúng ta sẽ đạt được kết quả theo cấp số nhân, nếu nhìn vào những gì cha ông đã có, và những gì họ đã đạt được.
Chúng ta không phải cầm súng. Nhưng đó là để chúng ta cầm bút, cầm sách.
Chúng ta không phải bắn giết. Bắn giết là việc làm khủng khiếp, để lại di chứng tâm lý vĩnh viễn, ngay cả với những anh hùng. Họ đã lặng lẽ làm việc đó thay chúng ta, để chúng ta có cơ hội kết bạn, có cơ hội yêu thương.
Chúng ta không phải huấn luyện chiến đấu mỗi ngày. Thời gian đó, chúng ta có quyền - CÓ QUYỀN - tự huấn luyện cho bản thân những kỹ năng mà tự ta thấy là cần thiết cho tương lai. Khả năng tập trung, khả năng tìm kiếm và duy trì động lực, sự sáng tạo, trí nhớ, kỹ năng học tập, kỹ năng quản lý thời gian, các thói quen tốt -- chúng ta có thời gian và cơ hội để huấn luyện bản thân tất cả những khía cạnh này.
Chúng ta có thể chưa hài lòng với điều kiện sống. Cũng có thể, chúng ta chưa hài lòng với sự tiến bộ của bản thân. Nhưng đừng bao giờ không hài lòng với cả hai cái đó cùng một lúc. Giống như leo lên một cái thang, khi đưa tay này lên, tay kia phải bám cho chắc. Hoặc ta hài lòng với điều kiện sống, và tìm cách phát huy thêm năng lực bản thân trên nền tảng đó. Hoặc ta tự tin với năng lực của mình, và quay sang cải thiện dần dần điều kiện sống. Đi từng bước một, và ghi nhận từng bước mà mình đi được. Cố gắng cải thiện cả hai cùng lúc, sẽ dễ ngã. Còn bất mãn với cả hai, thì sẽ trì trệ, không thể tiến lên một chút nào.
Đó là câu trả lời. Và đó là nhiệm vụ -- nhiệm vụ của thời bình, nhiệm vụ của chúng ta.
Tiến bộ không ngừng. Vì luôn có chỗ cho sự tiến bộ, dù là ở bản thân hay ở thế giới quanh ta. Những gì có thể làm tốt hơn, hãy làm tốt hơn.
Nhưng ngay từ khi tình hình còn loạn lạc, ngay từ khi còn có những sự đối đầu, tranh giành, thù địch, thì những lãnh đạo của diễn đàn đã có một định hướng vô cùng đúng đắn -- định hướng của hòa bình. Không cãi cọ, không tranh luận. Không chê bai, không ý kiến. Tập trung làm, liên tục làm những gì mình làm tốt, và những gì mà mình thích làm. Tồn tại qua sóng gió bão giông, bởi vì hòa bình nhất định sẽ đến. Và khi đó, chúng ta đã đạt được rất nhiều thành tựu. Chúng ta đã có một di sản, để bước vào thời bình trong tư thế ngẩng cao đầu.
Tập trung và liên tục, đó là hai từ khóa hàng đầu, khi muốn xây dựng nên một di sản.
Hòa bình, ấy là khi ta không còn bị buộc phải cố gắng. Những nỗ lực của ta không còn bị thúc đẩy bởi nhu cầu sinh tồn.
Hòa bình, ấy là khi ta bắt đầu đi tìm ý nghĩa thật sự của cuộc sống. Tìm xem, ta cố gắng vì điều gì, ta muốn đi tới đâu, và muốn mọi thứ ra sao.
Không ai thúc đẩy ta làm điều đó. Không có sẵn một động lực nào cả. Tự ta phải tìm lấy, và tự ta phải làm lấy. Đó, là cái giá của hòa bình.
Nhiều người trong số chúng ta, trong đó có cả tớ, vẫn nhớ cái cảm giác phấn khích biết bao, khi đối đầu với một ai đó.
Sự phấn khích tương tự cũng dậy lên, khi ta bắt đầu một cái gì đó từ con số không.
Nhưng trong không khí hòa bình, trên một di sản quá lớn lao, người ta không còn thấy phấn khích nữa. Nếu phải thấy một cái gì, thì đó là sự trống rỗng.
Trống rỗng, không phải là vì không còn điều gì có ý nghĩa để mà làm.
Trống rỗng, là vì tâm trí ta vẫn còn đang theo đuổi một cuộc chiến đã không còn tiếp diễn, mà quên đi cái cuộc chiến chỉ mới bắt đầu.
Diễn đàn một tuần trời không có bài viết mới? Trống rỗng thật.
Chủ đề một tháng liền không có ai vào tham gia? Trống rỗng thật.
Sự trống rỗng là kẻ thù của niềm hứng khởi. Và thật không may, vào thời bình, sự trống rỗng có ở khắp mọi nơi.
Nhưng đó không phải là bản chất của cuộc chiến mới. Đó không phải là cuộc chiến của chúng ta.
Đam mê xây dựng trên sự hứng khởi, thì sẽ lụi tàn khi niềm hứng khởi không còn.
Sự hứng khởi là một điểm bắt đầu tốt. Cũng như tình yêu vậy, cảm xúc luôn là điểm khởi đầu.
Nhưng chặng đường sau đó, nếu là một chặng đường dài, sẽ không bao giờ lấy cái hứng làm nền tảng để dựng xây. Một chặng đường dài phải xây dựng trên một cam kết -- một cam kết với chính bản thân mình.
Mỗi người sẽ có cách riêng để cam kết. Họ có thể sẽ muốn thấy nhân vật yêu thích của mình ngày càng đẹp lên trong những bức tranh nối tiếp nhau. Họ có thể muốn thấy đoạn kết của một câu truyện dài, mà tạm thời còn chưa thấy đoạn đường đằng trước. Họ cũng có thể sẽ không nghỉ ngơi, chừng nào chưa xây dựng được những cơ sở dữ liệu đầy đủ và hoàn hảo. Hay họ cũng có thể đã tìm được một công việc, một đội ngũ gắn kết với họ, và vị thế của họ ở đó không gì thay thế được.
Nhưng một khi đã có cam kết với bản thân, cam kết là mình sẽ làm gì đó, thì cảm giác trống rỗng sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Họ làm những gì họ thích, những gì họ tự cam kết là sẽ làm, dù có ai đi cùng với họ không.
Những người như thế sẽ luôn thấy mình đi cùng nhau. Dù không hẹn, mà vẫn gặp. Dù không đợi, nhưng vẫn thấy.
Bởi vì trong mỗi người, đã có một lời hứa. Trong mỗi người, đã có một đam mê.
Chỉ cần có chung một đam mê,
họ sẽ luôn thấy mình ở đó,
bên nhau.
Similar topics
» [Bài dự thi sinh nhật 2018] Tản mạn: Touhou và Tôi.
» [Bài dự thi sinh nhật 2018] Con đường bất tận
» [Sinh nhật GensokyoVN 2018] Cái giá của chiến tranh
» Sinh nhật GensokyoVN V
» [Sinh nhật GensokyoVN 2019] The Celestial
» [Bài dự thi sinh nhật 2018] Con đường bất tận
» [Sinh nhật GensokyoVN 2018] Cái giá của chiến tranh
» Sinh nhật GensokyoVN V
» [Sinh nhật GensokyoVN 2019] The Celestial
|
|