Latest topics
25/3/2024, 3:24 am
by
Amaori Kino
2/3/2024, 9:25 pm
by
Chinhphuong
30/12/2023, 10:13 am
by
Akari no Kokoro
6/11/2023, 9:44 am
by
Akari no Kokoro
5/8/2023, 5:32 pm
by
Akari no Kokoro
28/4/2023, 8:01 pm
by
rlaghdtn1998
4/11/2022, 12:17 am
by
gigajet
14/8/2022, 3:28 pm
by
Akari no Kokoro
12/7/2022, 10:21 am
by
RedTheHalf-Demon
13/5/2022, 4:52 pm
by
Getsuga Bankai Tenshou
1/2/2022, 12:00 am
by
Akari no Kokoro
19/12/2021, 1:13 am
by
Akari no Kokoro
15/12/2021, 8:28 am
by
sucirpa
15/11/2021, 12:34 am
by
feint101
1/11/2021, 4:00 pm
by
Akari no Kokoro
30/10/2021, 9:31 am
by
Akari no Kokoro
12/10/2021, 1:06 am
by
Getsuga Bankai Tenshou
8/10/2021, 1:14 am
by
forestofsecrets
18/9/2021, 6:32 pm
by
caytretramdot
1/9/2021, 5:56 pm
by
kirito-123
16/8/2021, 11:56 pm
by
Hisurin Rain
15/8/2021, 1:18 am
by
cỉno
9/8/2021, 10:39 pm
by
RedTheHalf-Demon
24/7/2021, 9:51 pm
by
Katsuragi Rin
9/7/2021, 11:27 am
by
P2772
2/7/2021, 8:54 am
by
worstapple
1/7/2021, 11:37 am
by
Yuri Masumi
24/6/2021, 7:03 pm
by
corecombat
22/6/2021, 11:38 pm
by
diaoyezong
18/6/2021, 6:55 pm
by
caytretramdot
Kokoro And The Outside World 2
Trang 3 trong tổng số 3 trang • 1, 2, 3
- Waifu
hoivn1003
Member - Waifu Order : Waifu,b1-4-999. :
Online Offline Posts : 89Power : 595Faith : 247Ngày tham gia : 04/05/2017Địa điểm : Eientei
Re: Kokoro And The Outside World 2
Sau một tháng thi cử thì mình cũng quay lại rồi đey :alice9:
- Chapter 13:
"Một con người ư ?" Takashi khá ngạc nhiên khi thấy một con người khác ngoài mình và Koharu xuất hiện trong một kết giới như thế này
"Không. Cô ta là yêu quái" Kokoro giữ vững chiếc thương trước cô gái lạ mặt
"Phải tôi là yêu quái nhưng cũng từng là con người"
"Cô có thể thả bọn tôi ra khỏi đây được không vì tôi thấy cô vừa bảo mình là chủ của nơi này thì phải"
"Rất tiếc nhưng tôi phải nói không vì mọi người sẽ không còn trở lại thế giới bên ngoài được nữa đâu"
"Tại sao vậy ?"
"Vì tất cả sẽ ở đây mãi mãi cùng với tôi"
"Takashi đưa Koharu lùi về phía sau" Kokoro cảm nhận được sát khí phát ra từ Hasumi
"Có chuyện gì sao ?"
"Cô ta. Nguy hiểm" Nói xong Kokoro cầm cây thương lao thẳng vào phía Hasumi, *keng* một người đàn ông lạ mặt chặn lại đòn tấn công, Kokoro nhảy lùi lại phía sau
"Cô biết là đâu có dễ chạm vào người tôi mà phải không ?"
"Không"
"Hả cô nói thật đấy à ?"
"Phải"
"Sao cô có thể đánh thắng anh ta với cái đầu óc như vậy chứ, tôi khá ngạc nhiên đấy"
"Anh ta là ?"
"À một người hậu cần trung thành của tôi. Được rồi ngươi lui đi, ngươi không phải đối thủ của cô ta"
Người đàn ông lạ mặt cúi đầu xuống kính chào tồi bước trở lại vào trong xe và đóng cửa lại
"Kokoro !"
Kokoro quay mặt lại nhìn về phía Koharu
"Koharu, em ấy ngất rồi có lẽ nó đã sử dụng sức mạnh quá sức chúng ta cần đưa em ấy tới bệnh viện"
"Được rồi" Kokoro quay lại về phía Hasumi
"Có vẻ như cô có việc gấp nhỉ nhưng rất tiếc khi cô không thể đưa ra khỏi đây"
*vụt* Kokoro ở ngay phía sau Hasumi, *keng* Hasumi bằng một cách nào đò đã chặn lại được đòn tấn công của Kokoro chỉ bằng việc giơ tay không ra đỡ
"Ấy chết tí thì dính đòn"
Kokoro nhảy lùi lại, Hasumi hạ tay xuống
"Cô đúng là nhanh thật nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ đâu cô yêu quái mặt nạ đáng yêu à"
Kokoro lao thẳng vào và chém một phát từ trái sang phải nhưng Hasumi chỉ cần đưa tay lại và giơ ra trước đòn tấn công của Kokoro là bị chặn lại, Kokoro rút thương trở lại lại và đâm liên hoàn 6 phát chỉ trong 1 giây, Hasumi né mọi đòn tấn công đó là dùng tay phải chặn lại phát đâm thứ 6 rồi đưa tay trái ra nhằm thẳng vào đầu Kokoro, Kokoro nhanh chóng né sang bên nhưng bàn tay của Hasumi chưa kịp đến chỗ Kokoro thì tóc cô đã bị cắt ra, Hasumi đưa tay trái sang bên Kokoro, *keng* Kokoro lộn người và lấy chiếc thương chặn lại phát đó rồi nhảy lại về sau
"Có vẻ như cô đã hiểu sức mạnh của tôi rồi nhỉ"
"Phải" Kokoro vững lại cơ thể và lại chuẩn bị tấn công tiếp
"Sức mạnh gì vậy ?" Takashi tò mò
"Lưỡi gươm vô hình" Koharu cơ thể nặng nhọc ngồi dậy
"Ồ nhìn kia cô gái nhỏ đã tỉnh dậy rồi kìa và có vẻ nhóc đã theo dõi được một lúc rồi nhỉ"
"Koharu em ổn chứ, đừng có ngồi dậy lại xỉu bây giờ"
"Em ổn mà, anh nên lo lắng với Kokoro kia kìa vì chị ấy là người duy nhất có khả năng giúp chúng ta ra khỏi đây thôi"
"Còn lâu cô ta mới thua"
"Sao anh biết ?"
"Vì từ nãy tới giờ cô ta còn chưa đánh hết sức mà"
"Được rồi tại sao anh lại nghĩ chị ấy chưa đánh hết sức ?"
"Hãy nhìn chiếc mặt nạ trên đầu cô ấy, bao giờ nó chuyển thành hình con cáo thì lúc đó mới là sức mạnh thật sự của Kokoro"
"Em không biết đấy" Koharu ngạc nhiên
"Lúc đầu anh cũng đâu có biết, ở với cô ta lâu nên hiểu biết hơn mà"
"Bao giờ thì chị ấy đánh thật đây"
"Để xem nào, bây giờ chăng"
"Thật sao !"
"Kokoro !" Takashu gọi vọng ra chỗ Kokoro
"?" Kokoro quay đầu lại
"Trời sắp tối rồi đó, chắc hôm nay chúng ta phải nghỉ ăn Ramen rồi"
"...." Chiếc mặt nạ trên đầu Kokoro thay đổi rồi Kokoro quay mặt vòng quanh
"Lo lắng à nhưng cái mình cần là nghiêm túc"
"Này Kokoro chị vẫn có kịp để ăn ramen nếu chúng ta rời khỏi đây ngay bây giờ đó"
"Mấy người này làm sao vậy trời" Hasumi thở dài
"Cô. Kết thúc thôi" Kokoro quay lại nhìn về phía Hasumi với vẻ mặt như muốn tiêu diệt thứ đứng trước mặt mình bằng mọi giá, mặt nạ Kokoro chuyển thành mặt hình con cáo vào lúc này
"Thì ra giờ cô mới quyết định đánh thật, nhưng đưng lo vì tôi cũng sẽ không nhường cô như ban nãy nữa đâu vì như tôi đã nói không đời nào tôi sẽ cho các người ra khỏi đây đâu"
"Phải" *vụt*
"Hừ thật dễ đoán" Hasumi quay lại đằng sau nhưng chẳng có cái gì, bỗng nhiên Kokoro xuất hiện đằng trước Hasumi
"Chết tiệt" Kokoro chém một phát sượt qua bụng Hasumi nhưng cô đã kịp nhảy lại phía sau nên vết thương không nặng cho lắm
"Sao cô lại có thể nhanh đến vậy, lúc cô lao tới tôi từ phía sau tôi đã cảm nhận được nhưng tại sao tốc độ cô lại nhanh tới mức khi tôi quay lại thì cô đã vòng ra lại phía trước" Hasumi ôm bụng mồ hôi toát ra
Kokoro vẩy máu ra khỏi chiếc thương và bước từ từ lại phía Hasumi
"Quá mạnh !" Hasumi mồm ho ra máu
"Không đời nào tôi sẽ để cho mấy người đi" Hasumi vững lại và lao vào Kokoro, dùng những thanh gươm vô hình chém liên tục vào Kokoro nhưng Kokoro dễ dàng đỡ mọi thứ, Kokoro tận dụng một sơ hở của Hasumi và phản lại bằng một đòn thương chí mạng vào bụng hất văng Hasumi ra. Hasumi ngồi dậy mồm nhổ ra máu nhìn Kokoro với ánh mắt căm thù
"Cô sống sót" Kokoro hạ cây thương xuống
"Phải ngạc nhiên không vì tôi cũng có thể chuyển khí xuống phần dưới để chặn lại đòn đánh không thì tôi đã mất mạng trước đòn đánh đó rồi"
"Được rồi Hasumi cô dừng lại được rồi đấy, tại sao cô lại phải cố gắng không để bọn tôi rời khỏi đây đến như vậy" Takashi tiến đến chỗ Hasumi
"Đấy không phải việc của cậu"
"Tại sao vậy ?"
"Đã nói là KHÔNG PHẢI VIỆC CỦA CẬU !" Hasumi hét lên và một làn sương mù dày đặc tỏa ra từ người cô ấy che đi toàn bộ mọi thứ, Takashi mất tầm nhìn tới Kokoro và Hasumi
"Mấy người phải ở lại đây"
Takashi nhìn thấy ánh mắt màu đỏ phát sáng di chuyển trong đống sương mù dày đặc, Takashi sợ hãi lùi lại và chạy khỏi ánh mắt đó, cậu vấp chân và ngã xuống
"Giờ thì cậu sẵn sàng chết chưa" Trước mặt Takashu một cô gái với mái tóc bù xù che lấp toàn mặt và đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn về phía cậu, khác với Hasumi lúc đầu một cách toàn phần. Một nhát thương từ phía sau chém đến tới, Hasumi lại ẩn mình vào trong đám sương mù
"Đồ ngốc" Kokoro tiến tới kéo Takashi dậy
"Cô mới là đò ngốc ấy"
"Takashi"
"Gì vậy ?"
"Koharu"
"À phải rồi, mình phải nhanh chóng tìm con bé thôi"
Takashi chạy đi nhưng thấy Kokoro không đi theo
"Cô không đi sao Kokoro"
"Tôi sẽ tiêu diệt cô ta" nói xong Kokoro biến mất trong đám sương mù
"Trời ạ không biết bên nào mới là kẻ săn đây" Takashu vội vàng chạy đi kiếm Koharu.
"Cô yêu quái mặt nạ đáng yêu à, tới giờ chết rồi đấy" *vụt* *keng* Hasumi xuất hiện và tấn công Kokoro rồi lại ẩn mình vào sương mù, Hasumi liên tục tấn công Kokoro nhưng cô không thể phản lại khi không nhìn thấy Hasumi. Hasumi tiếp tục di chuyển trong sương mù dày đặc nhưng cô thấy Kokoro bỗng nhiên mang một con mắt đỏ lừ lóe lên trong sương mù, cô tiếp tục tấn công vào Kokoro nhưng sau khi vừa chém được vào Kokoro thì Hasumi đã bị dính một đống dây mà Kokoro bắn ra
"Cái quái gì đây"
Kokoro giật dây lại khiến cho Hasumi bị hất lại, Kokoro dùng chiếc thương chém một phát mạnh vào Hasumi và màn sương mù này kết thúc
"Vậy là cô đã thắng" Takashi cõng Koharu chạy lại chỗ Kokoro
"Phải"
"Tại sao tôi phải bị cô đơn ở nơi thế này" Hasumi dần dần tan biến, những ánh sáng nhue những con đom đóm bay lên
"Cô có sao không ?" Takashi tiến tới chỗ Hasumi
"Bố mẹ, mọi người vậy là con không còn có thể gặp lại mọi người rồi" Hasumi lấy tay lau nước mắt trên khuôn mặt của mình
"Có vẻ như cô ấy cũng không phải là người xấu" Takashu ngồi xuống cạnh Kokoro
"Phải"
"Vậy là kể cả khi rời khỏi cõi đời này tôi cũng vẫn chỉ có một mình"
"Cô đừng lo tôi nghĩ dù thế nào thì cô cũng không còn bị cô đơn nữa đâu, ngay lúc này đây bọn tôi là những người đang ở cạnh cô mà"
"Cậu nói thật chứ, tôi đã quên mất cảm giác ở cùng một người ngoài mình ra là thế nào rồi"
"Như lúc này đây, có người đang nói chuyện với cô"
"Và tôi nghĩ cô cũng chịu khổ nhiều rồi nên kiếp sau chắc chắn cô sẽ được bù đắp thôi"
"Hừ cậu vui tính thật đấy, dù không tin cho lắm nhưng tôi vẫn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều" giọng của Hasumi dần nhỏ đi, những giọt nước mắt rơi xuống hóa thành những con đom đóm bay quanh bầu trời phát sáng xóa đi sự mù mịt của kết giới.
"Cảm ơn cậu" Hasumi quay sang mỉm cười nhìn Takashi
"Không có gì, đi vui vẻ nhé Hasumi"
"Nghe như cậu đang đuổi tôi đi vậy"
"Xin lỗi" Takashi gãi đầu
"Cô yêu qu. À không Kokoro cảm ơn vì đã đưa tôi rời khỏi nơi này, tôi đã quá sợ rời khỏi cõi đời này nên cố gắng tồn tại cùng nơi này và không muốn bị cô đơn nên mới thành ra như vậy"
"Được rồi"
"Đây mọi người hãy xuống lại chỗ ga tàu đi, có tàu đang chờ đưa mọi người ra ngoài đó" Hasumi đưa cho Takashi 3 cái vé tàu. Takashi cầm lấy vé nhưng vẫn chưa muốn rời đi
"Cô chắc là không cần bọn tôi ở cạnh cô tới lúc tan biến chứ"
"Không cần đâu, mọi người nhanh lên đi vì khi tôi tan biến nơi này cũng tan biến theo"
"Được rồi cảm ơn cô Hasumi và hẹn gặp lại" Takashi đứng dậy cùng Kokoro và Koharu đi về chỗ ga tàu
"Chờ đã sao lại là hẹn gặp lại" Hasumi tỏ ra khá tò mò
"Chúng ta rồi sẽ còn gặp lại nhau trong kiếp sau" Takashi nói vọng từ chỗ ga tàu lên
"Thiệt tình, họ là những người kì lạ nhất mà mình từng gặp".
Takashi và Kokoro bước xuống ga tàu, trước mắt họ là một con tàu với những chiếc khoang cũ kĩ
"Đi nào Kokoro"
"Được rồi"
"Rồi gì nữa đi nhanh đi chỗ này sắp sập rồi" Takashi kéo Kokoro vào trong khoang tàu, bước vào trong khoang và 3 vé tàu trên tay Takashi biến thành những hạt bụi lấp lánh bay đi rồi cửa đóng lại tàu bắt đầu chạy bánh tiến tới chỗ ánh sáng phía trước
"Takashi anh đặt em xuống được rồi đấy"
"À ừ" Takashi đặt Koharu xuống ghế ngồi
"Takashi nhìn kìa" Kokoro nhìn sang bên cửa sổ con tàu
"Có gì vậy" Takashi quay mặt sang và trước mặt anh là một thành phố to đùng đang từ từ tan biến thành những hạt bụi lấp lánh bay đi và điều ngạc nhiên nhất là Hasumi đang đứng ở đó vẫy tay tạm biệt bọn họ, con tàu đi vào trong hầm tiến tới chỗ có ánh sáng đang rọi vào bỏ lại vùng đất sương mù phía sau mà nhìn lên phía trước.
- Waifu
hoivn1003
Member - Waifu Order : Waifu,b1-4-999. :
Online Offline Posts : 89Power : 595Faith : 247Ngày tham gia : 04/05/2017Địa điểm : Eientei
Re: Kokoro And The Outside World 2
Muốn ăn ramen mà mệt quá ha :alice15:
- Chapter 14:
"Ôi đầu tôi" Takashi tỉnh dậy và thấy mình đã quay trở lại cánh rừng
"Koklên ra khỏi người em, em không thở được" Koharu rẫy rụa dưới người Kokoro
"Koharu !" Takashi giật mình, chạy ra kéo Kokoro ra khỏi người Koharu
"May quá tí chết" Koharu thở dài
"Kokoro cô làm cái gì vậy sao lại đè lên người Koharu như vậy"
"Tôi buồn ngủ quá" Kokoro ngáp một cái rồi lại nhắm mắt lại
"Hả dậy mau cái con ngốc này" Takashi cầm vào cổ áo của Kokoro lắc mạnh
"Phiền phức" *bốp* Kokoro đấm một phát hất văng Takashi ra đằng xa rồi đứng dậy phủi quần áo
"Anh có sao không Takashi" Koharu nói vọng ra
"Nhìn giống ổn lắm sao" Takashi đứng dậy tay ôm bụng
"Có vẻ đau"
"Cô vui vẻ quá nhỉ"
"Phải"
"Ít ra cô giúp chúng ta rời được khỏi đó nên thôi tôi bỏ qua, giờ chúng ta đi tiếp thôi"
"Được rồi"
Takashi nhìn sang phía Koharu, thấy cô đang cố gắng đứng dậy nhưng rồi lại gục xuống vì không đủ sức bỗng nhiên Kokoro tiến tới đưa Koharu lên lưng. Takashi ngạc nhiên vì Kokoro đã tiến tới chỗ Koharu từ lúc nào
"Cảm ơn chị nhé, chân em giờ tê liệt hoàn toàn rồi chắc phải mất nửa ngày để hồi phục"
"Không có gì"
Bên trong Takashi giờ đã cảm thấy thoải mái hơn khi thấy Kokoro và Koharu trở thành bạn của nhau sau mấy ngày cố gắng giết hại lẫn nhau
"May mà mọi chuyện giờ đã ổn thỏa"
"Takashi anh có muốn bị bỏ lại không nhanh chân lên nào" Koharu vẫy tay gọi Takashi
"Rồi rồi tới đây" Takashi tiến tới chỗ Kokoro và Koharu. Sau một hồi đi bộ cuối cùng cả ba cũng trông thấy ngọn núi trước mặt
"Tuyệt với cuối cùng cũng tới" Takashi vẻ mặt sung sướng như gặp được vàng. Khi tới được chân núi
"Nhưng chờ đã chúng ta lên đó kiểu gì !" Takashi đứng hình khi đứng dưới chân núi nhìn lên trên, một ngọn núi gồ ghề không có đường đi lên
"Ối chết em quên không bảo ngọn núi nhà em phải trèo"
"Sao em quên cái quan trọng vậy, biết vậy anh đã ở nhà chứ làm sao mà anh trèo núi được"
"Thôi nào có gì khó đâu, ngày ngày gia đình em cũng trèo lên xuống như bình thường mà"
"Vì họ là nhẫn giả còn anh thì không"
Bỗng nhiên từ trên núi có một người nhảy xuống, người đang ông đó có vẻ quen với Koharu
"Tiểu thư cô làm sao vậy và 2 người nào đây, chẳng lẽ là bắt cóc tống tiền"*vụt* người đàn ông lạ mặt đã xuất hiện ở đằng sau Takashi cùng với thanh kiếm trước cổ anh
"A không phải anh nhầm rồi, bọn tôi không phải bắt cóc mà là bạn của Koharu em ấy đang bị thương nên bọn tôi giúp đưa em ấy về đây"
"Nói dối tiểu thư làm gì có bạn chứ, các ngươi đừng lừa ta"
"Anh ác mồm vậy họ là bạn em đấy" Koharu hét lên
"Hả tiểu thư có bạn sao" Hatori giật mình
"Phải phải giờ thì anh thả tôi ra được chửa, bỏ kiếm anh ra"
"Ừ phải rồi" Hatori rút lại thanh kiếm của mình trở lại rồi nở một nụ cười và lấy tay chùi mắt
"Anh bị bụi bay mắt hay sao vậy"
"Không tôi vui quá thôi vì tiểu thư chưa từng đưa bạn tới nhà"
Takashi nhìn sang phía Koharu với ánh mắt *thật sao ?*
"Cái ánh mắt đó là sao chứ !"
"Không có gì"
"Được rồi mọi người vui vẻ nhé tôi đi đốn củi về đốt đây"
"A chờ tí anh Hatori"
"Anh thấy đấy bạn em không phải nhẫn giả nên ..."
"À phải rồi, tôi đưa cô lên trước rồi xuống đưa cậu ta lên nhé"
"Không anh chỉ cần đưa Takashi lên tôi còn cô gái này có thể tự lên"
"Thật sao, cho hỏi cô tên gì vậy nữ nhẫn giả tôi chưa từng gặp" Hatori ngó sang mặt Kokoro
"Kokoro"
"Vậy sao rất vui được gặp cô Kokoro" Hatori đưa tay ra với ý định bắt tay nhưng Kokoro quay mặt đi chỗ khác
"À cô ấy không giỏi giao tiếp cho lắm chứ không phải không muốn làm quen với anh đâu Hatori"
"À được rồi" Hatori rụt tay lại
"Vậy nhé bọn tôi lên trước, chúng ta đi nào Kokoro"
"Được rồi" nói xong Kokoro cõng Koharu nhảy thẳng lên trên núi
"Được rồi cậu nhóc sẵn sàng bay chưa"
"Thế là ý gì vậy"
"Bám chắc vào nhé" Hatori cõng Takashi lên người rồi nhảy lên trên từng vách đá tiến tới đỉnh núi, sau một lúc nhảy đã không còn nhìn rõ được cảnh vật ở dưới nữa rồi
"Á cái quái gì vậy, ngã xuống chắc chết mất" Takashi vùng vẫy
"Ngồi im nào"
Sau khi lên tới đỉnh núi, có rất nhiều ngồi nhà bằng gỗ và có rất nhiều người đang được huấn luyện để trở thành nhẫn giả
"Cậu xuống được rồi"
"À xin lỗi" Takashi leo xuống khỏi lưng Hatori
"Takashi anh đây rồi" Koharu vẫy tay từ trên lưng Kokoro rồi dần dần tiến tới
"Trời ạ có nhẫn giả cũng phải sống trên đỉnh núi sao"
"Không phải nhẫn giả nào cũng sống trên này đâu là vì gia đình bọn em thích đấy mà và cũng dễ luyện tập hơn"
"A tiểu thư, thiếu gia rất mong gặp tiểu thư và các bạn người đấy nên cô hãy đi gặp ông ấy đi"
"Ừ cảm ơn anh nhé"
"Không có gì giúp đỡ bạn của tiểu thư cũng là trách nhiệm của tôi mà" nói xong Hatori trèo lại xuống phía dưới
"Được rồi Takashi chúng ta đi thôi"
"Ừ phải rồi"
Takashi và Kokoro đi theo chỉ dẫn của Koharu. Vượt qua những người đang tập luyện và ai đó cũng nhìn về phía họ rồi tỏ ra ngạc nhiên ai cũng thì thầm"Tiểu thư cuối cùng cũng có bạn rồi sao" khiến cho Koharu có vẻ khó xử. Dừng lại ở trước ngôi nhà to nhất ở chỗ này, một ngôi nhà gỗ mộc mạc xây dựng kiến trúc như kiểu ngày xưa dành cho các người lãnh đạo của một gia tộc nào đó
"Được rồi Kokoro chị có thể đưa em vào trong không còn anh Takashi, phiền anh đứng ngoài chờ chút em vào xin cho 2 người được dùng bữa"
"Được rồi anh sẽ đứng đay chờ"
Kokoro cõng Koharu tiến vào bên trong nhà, bên trong treo rất nhiều những thanh kiếm nhật nhưng có riêng một thanh duy nhất với họa tiết khác lạ nhất đống còn lại để phía sau một ông già. Ông già không động đậy chút gì cùng với đôi mắt nhắm bỗng nhiên mở miệng nói
"Koharu đấy à và còn đi cùng một ai khác kia"
"Dạ đây là Kokoro cô ấy là bạn con"
"Ông ta bị mù sao ?" Kokoro quay ra hỏi Koharu
"Hả lấy đâu ra !"
"Ta không có bị mù chỉ là vì ta không muốn sử dụng đôi mắt của mình vào những lúc này thôi, một nhẫn giả thực thụ không cần đến con mắt để biết đâu là kẻ địch của mình"
"Vâng con biết rồi nhưng con vẫn chưa thể đạt tới trình độ đó"
"Rồi con sẽ đạt được sớm thôi người nối dõi gia tộc Komaji chỉ có thể là xon thôi Komaji Koharu"
"Vâng thưa ông"
"Tại sao con không mời cả cậu bạn kia vào đây"
"Không cần đâu ạ, con chỉ cần ông cho phép họ được dùng bữa ở đây thôi có được không ông ?"
"Chắc chắn là được rồi hiếm lắm mới thấy cháu ta có bạn, được rồi dịp này để ta mở mắt ra nhìn cháu và bạn mình nào"
"Thật sao !" Koharu cảm thấy rất vui khi ông mình quyết định mở mắt ra để nhìn mình vì có lẽ đã quá lâu kể từ lần cuối cô thấy ông mình mở mắt ra. Mắt của thiếu gia từ từ mở ra nhưng vừa được chút thì lại đóng vào một cách nhanh chóng rồi lấy tay che mặt mình lại
"Ông không sao chứ" Koharu giật mình
"Không ta không sao chỉ là chắc không được khỏe thôi, đành để chuyện này lúc khác vậy"
"Vâng" Koharu mặt trở lại buồn rầu
"Koharu con có thể cho ta nói chuyện với Kokoro chút được không ?"
"Vâng thưa ông"
"Kokoro chị có thể đưa em ra ngoài rồi quay lại đây được không, hình như ông có chuyện muốn nói với chị"
"Được rồi"
Kokoro mở cửa đưa Koharu ra ngoài, thấy Takashi đang ngồi phía ngoài xem những người nhẫn giả luyện tập
"Xong chưa hai người"
"Chưa tự nhiên ông em muốn gặp mình Kokoro, chắc ông thấy háo hức với Kokoro chăng"
Kokoro đặt Koharu xuống cạnh Takashi
"Được rồi ở đây là ổn rồi, chị vào gặp ông em đi rồi cùng đi ăn ramen thỏa thích nào"
"Được rồi"
Kokoro quay mặt lại bước trở lại căn phòng rồi đóng cửa vào, lúc này người thiêu gia đang quay mặt về phía thanh kiếm đặt ở cuối phòng và lau chùi nó
"Đã quay lại rồi đấy à"
"Có chuyện gì sao ?"
"Phải có rất nhiều chuyện đấy, trước tiên ta muốn xác thực một điều"
"Được rồi"
"Cô có phải yêu quái không ?"
"... Phải" Kokoro rất bất ngờ khi người thiếu gia hỏi vậy
"Vậy tại sao ngươi lại có thể làm bạn của con bé"
"Tôi không biết"
"Bỏ qua chuyện đó sang một bên, nhưng ngươi có biết chuyện gì đã xảy ra với bố mẹ của Koharu chứ"
"Biết"
"Vậy tại sao ngươi vẫn trở thành bạn của nó, chẳng lẽ người muốn tước đi người thân cuối cùng của ta sao"
"... Không"
"Ta không nghĩ mình sẽ tin lời ngươi"
Người thiếu gia cầm thanh kiếm lên và rút ra
"Người có biết đây là thanh kiếm gì không ?"
"Không"
"Một báu vật của gia tộc Komaji dùng để tiêu diệt những con yêu quái như ngươi đấy"
"Vậy thì ?"
(Beach Version 13.6)
"Ngươi vẫn chưa hiểu chuyện sao, dù sao đây cũng sẽ là lần ngươi được nói chuyện cuối cùng" nói xong người thiếu gia rút kiếm lao thẳng vào Kokoro với một tốc độ mà ngang với yêu quái, Kokoro nhanh chóng tạo ra cây thương và chặn lại đòn đánh
"Có vẻ ngươi cùng nhanh đấy nhưng vẫn chưa đủ đâu"
Người thiếu gia vung kiếm đánh một vết cắt gió về phía Kokoro nhưng cô không hề né và dùng cây thương của mình chờ cho vết cắt gió đến nơi rồi cắt đứt nó
"Giỏi đó chưa ai từng có thể dễ dàng vô hiệu hóa nó đến vậy, có lẽ cuối cùng ta cũng đã gặp đúng đối thủ rồi".
"Này Koharu em có thấy lạ khi ông em muốn gặp Kokoro không và nó cũng khá lâu rồi"
"Đúng là kì lạ thật vì ông em chưa từng có hứng thú với ai khi gặp mặt cả"
"Vậy tại sao ông em lại muốn gặp mặt Kokoro ?"
"Em không biết, từ lúc ông em cố mở mắt ra thì ông cư xử rất lạ"
"Chết tiệt chẳng lẽ ông ấy biết Kokoro là yêu quái" Takashi bỗng nhiên đứng thẳng dậy
"Chết rồi đúng là vậy, thế có nghĩa là"
Bỗng nhiền từ chỗ cánh cửa Kokoro bị đánh văng ra khỏi cửa cùng với cây thương trên tay, người thiếu gia cầm thanh kiếm bước ra và kêu gọi mọi nhẫn giả bao vây Kokoro. Tất cả đều ba vây vòng quanh Kokoro và dương kiếm ra, Kokoro nhìn sang phía Koharu
"Tôi giết ông ta được chứ"
"Không chị không được giết ông ấy"
"Vậy cho đi viện ?"
"Không được nốt"
"Vậy làm gì ?"
"Đừng có làm ông ấy bị thương không chị nghỉ ramen đấy, để em nghĩ cách"
"... Được rồi"
Người thiếu gia cầm thanh kiếm tiến lại gần Kokoro
"Ông làm ơn Kokoro là bạn con"
"Không Koharu con đã bí con quái vật này làm mờ mắt rồi"
"Để ta kết liễu nó con sẽ được giải thoát, người đâu canh giữ Koharu và cậu bạn nó"
Những người nhẫn giả tiến tới bắt giữ Koharu và Takashi
"Muốn giết ông ta quá nhưng ramen ..." Kokoro đành bỏ vũ khí ra chịu trói
"Trưa nay chúng ta sẽ tử hình con quái vật này giờ nhốt nó lại ta có chuyện cần nói với nó"
Những nhẫn giả trói Kokoro vào rồi áp giải vào một chiếc lồng sắt, còn Koharu và Takashi thì bị kéo vào trong căn nhà rồi khóa chặt cửa không cho ra
"Đi ăn ramen thế này thì sau anh xin khiếu"
"Em xin lỗi"
Phía Kokoro
"Thôi làm giấc vậy" Kokoro nằm xuống và đánh một giấc
"Trời ạ cô ta sắp bị tử hình tới nơi mà vẫn còn ngủ được à" Takashi nhìn từ cửa sổ
"Không biết ra sao đây" Takashi thở dài
- Waifu
hoivn1003
Member - Waifu Order : Waifu,b1-4-999. :
Online Offline Posts : 89Power : 595Faith : 247Ngày tham gia : 04/05/2017Địa điểm : Eientei
Re: Kokoro And The Outside World 2
Sức mạnh của ramen :alice1:
- Chapter 15:
Koharu lục đục quành phòng
"Em làm gì vậy Koharu ?"
"Tất nhiên tìm cách ra khỏi đây để cứu Kokoro chứ sao"
"Em định làm cách nào để cứu được cả Kokoro và cho cả cô ta ăn ramen"
"Đúng là khó thật nhưng giờ cứ ra khỏi đâu đã rồi tính sau"
"Em nói phải"
Takashi đi vòng quành căn phòng tìm xem có vật gì giúp được không
"Này Koharu rốt cuộc chúng ta cần tìm thứ gì ở đây"
"Vậy từ nãy anh làm gì"
"Chắc là ngắm phòng chăng"
"Trời ạ, hãy giúp em tìm cánh cửa bí mật trong căn phòng này"
"Sao em nghĩ có cửa bí mật"
"Nhà nhẫn giả nào mà chẳng có, anh im lặng và tìm cùng em đi"
"Được rồi"
Takashi nhìn quanh căn phòng, lục từng chỗ một để tìm cánh cửa bí mật
"Chết tiệt sao mà tìm, mình còn chẳng biết nhẫn giả giấu cửa ở đâu cả"
"À phải rồi"
Takashi chợt nhớ ra những bộ phim nói về cửa bí mật, anh bắt đầu biết mình nên tìm ở chỗ nào, tại giá sách có rất nhiều quyển sách được xếp ngăn lắp nhưng tự nhiên ở giữa chỗ đó có một khe hở thiếu một quyển sách
"Đây rồi, chắc chắn phải là nó giờ thì quyển sách ở giữa đâu nhỉ"
Takashi quay mặt về chỗ cái bàn và thấy có một quyển sách đang nằm trên đó,Takashi nhanh chóng tiến tới lấy quyển sách
"Koharu anh biết cách rồi"
"Hả thật sao anh tìm được rồi à" Koharu ngạc nhiên
"Phải"
"Vậy đâu cánh cửa đâu"
"Sẽ xuất hiện ngay khi anh nhét uyển sách này vào"
"Ừ anh làm đi"
Takashi tiến tới gần giá sách và chuẩn bị đặt lên, lúc này Koharu đang tiến tới thì đạp phải thứ gì đó dưới sàn nhà cạnh cái giường gần cái tủ và cô cúi xuống nhìn vào gầm tủ
"Chờ đã đây là cái tay cửa sao, vậy quyển sách và cái tủ thì sao"
Takashi nhét quyển sách vào ngăn
"Kì quá ta sao không có gì xảy ra vậy" Takashi thở dài
"Này Takashi em tìm được cửa rồi qua bên này nè"
"Được rồi"
Takashi vừa tiến lên một bước thì một chiếc cửa sập từ đâu xuất hiện mở ra và anh rơi thẳng vào đó
"Takashi !"
Koharu nhảy vào chiếc cửa sập để đuổi theo Takashi. Takashi rời vào một đường ống và trượt thẳng tới phía trước
"Cái quái gì thế này !" Takashi hoảng hốt
"Biết ngay nó là bẫy mà"
"A Koharu"
"Takashi"
"Không phải lo anh ổn mà"
"Không phải chuyện đấy, ánh sáng kìa" Koharu rút thanh kiếm ra và cắm vào đá
"Ánh sáng thì sao ?"
Vừa nói hết câu Takashi lao thẳng ra bên ngoài núi, đường ống đó dẫn anh bay thẳng ra khỏi ngọn núi
"Á mẹ ơi"
Takashi bay thẳng ra ngoài và bắt đầu rơi xuống bỗng nhiền *vụt* anh mở mắt ra thấy Kokoro đang cầm vào tay và giúp anh bay lên
"Kokoro !"
"Chào"
Kokoro đưa Takashi xuống chân núi và bay lên đưa nốt Koharu xuống
"Kokoro"
"Gì vậy ?"
"Sao cô thoát khỏi đó, mới lúc nãy tôi còn thấy cô đang ngủ cơ mà"
"Đoán xem"
*bốp*
"Đoán cái con khỉ à"
Kokoro đưa lên ôm đầu
"Anh thật không biết đùa"
"Chắc về nhà tôi cấm cô lên mạng quá, toàn học mấy cái đâu đâu"
"Đáng ghét"
"Vậy sao chị thoát được đó vậy Kokoro"
"Đi qua"
"Cô đùa tôi đấy à, làm gì có chuyện thoát dễ dàng như vậy"
"Tôi đánh bại họ và thoát ra"
"Nghe vậy còn được chứ"
"Chị có làm họ bị thương không ?"
"Một chút"
"Họ cũng là người tốt nhưng theo mệnh lệnh ông em nên mới như vậy thôi"
"Thôi trở về nhà nào, lần này tôi đãi cô ba bát ramen bù đắp việc này vậy"
"Được rồi"
Kokoro tiến tới chỗ Takashi, hai người họ bắt đầu quay lưng để trở lại thị trấn của mình
"Chờ đã" Koharu tiến lên kéo Takashi và Kokoro lại
"Còn việc gì nữa vậy ?"
"Em đã nói sẽ cho Kokoro ăn ramen thỏa thích và điều đó sẽ được thực hiện, một nhẫn giả không được nuốt lời"
"Nhưng bọn họ muốn giết Kokoro đấy, làm sao mà ăn ramen được"
"A em có cách "
Koharu tiến tới chỗ Kokoro và Takashi rồi thì thầm
"Em có chắc không vậy ?"
"Có"
"Nhưng điều đó có thể sẽ khiến ông em ghét em đấy"
"Không sao đâu, một nhẫn giả không thể nuốt lời"
"Koharu" Kokoro tiến tới xoa đầu Koharu
"Gì vậy chị Kokoro ?" Koharu đỏ mặt ngại ngùng
"Không cần thiết đâu"
"Dù chị nói vậy thì em cũng không chấp nhận đâu" Koharu ủn tay Kokoro và lùi lại
"Thôi Kokoro nghe theo con bé đi, giờ nói nhiều cũng chẳng giải quyết được gì đâu"
"Được rồi"
"Giờ ta sẽ lại phải leo lại lên đó à" Takashi toát mồ hôi nhìn lên trên núi
"Vâng nhưng lần này Kokoro sẽ đưa anh lên, em hồi lại sức rồi nên có thể tự leo lên"
"Vậy phiên cô"
"Được rồi"
Kokoro cầm vào tay Takashi rồi lao thẳng lên trên, Takashi nhìn xuống phía mặt lại tái xanh lại bỗng nhiên người Kokoro lắc khiến Takashi cũng bị đung đưa theo, cảm giác như sắp bị rơi
"Á ! Cô làm cái gì vậy"
"Mất lái"
"Cô đùa tôi à cô đang bay mà"
"Vậy do gió"
"Thôi nào Takashi có mỗi một tí mà anh đã sợ thế sao" Koharu nhảy lên từng vách đá của ngọn núi để tiến lên cùng Kokoro. Khi lên đến bên trên trước mắt họ là cả một gia tộc dang đứng thành hàng chĩa kiếm về phía Kokoro
"Ta biết cháu sẽ trở lại mà" người ông bước ra từ đằng sau những người nhẫn giả, bước đến đâu là bọn họ lại lùi sang một bên để cho ông đi tới
"Ông nội, Kokoro là người tốt cô ấy đã cứu cháu nên xin ông hãy dừng việc tiêu diệt cô ấy lại"
"Cháu bị con yêu quÍ đó thôi miên rồi, chẳng có con yêu quái nào là yêu quái tốt cả"
"Cháu biết rằng nhiêu đó cũng không đủ để ông chấp nhận nên cháu ra một thỏa thuận như sau"
"Được rồi nói đi Koharu, thỏa thuận của cháu là gì"
"Kokoro sẽ đấu với ông và nếu cô ấy thắng ông phải chấp nhận dừng việc tiêu diệt cô ấy và nếu thua thì"
"Ta biết rồi, ta sẽ lấy đầu ả ta"
"Cháu mong ông đừng khinh thường sức mạnh của Kokoro quá bởi vì lucsgawpj ông cô ấy chưa bộc lộ hết chúng"
"Không cần nói nhiều nữa chúng ta bắt đầu thôi"
Kokoro tiên lên phía trước rút cây thương ra, ông Koharu tiến lên cùng với thanh gươm báu vật nhà Komaji
"Hi vọng ngươi đã sẵn sàng"
"Được rồi ... Ông ta tên gì ấy nhở"
"Cái con ngốc kia giờ quan tâm cái đấy làm gì"
"Không cần sao"
"Ta là Komaji Kotetsu"
"Được rồi"
Kokoro lao thẳng về phía Kotetsu cùng với cách tấn công như cô dùng khi tấn công Hasumi, khi lao đến phía trước *vụt* cô lại xuất hiện đằng sau nhưng cô không đánh rồi lại *vụt* xuất hiện trở lại đằng trước dùng cây thương đánh mạnh về phía Kotetsu nhưng ông đỡ lại nó không hề khó khăn, vừa đỡ xong Kotetsu đã tung luôn ra một chiêu khiến Kokoro chưa kịp phản ứng và lần đầu tiên sau bao lâu nay Kokoro cũng đã bị dính một phát cắt vào bụng, cô nhanh chóng lùi lại
"Trò đánh lừa đó không có tác dụng với ta đâu"
"Được rồi"
Kokoro tiến ra chỗ Koharu rút lấy thanh gươm của Koharu
"Chị làm gì vậy ?"
Kokoro giờ một tay cầm thương, một tay cầm kiếm
"Người định làm gì với hai thứ đó"
Kokoro lại lao vào dùng cây thương đâm thẳng vào Kotetsu nhưng ông ấy chặn nó dễ dàng và cũng như ban nãy, một đòn phản xông cực nhanh khiến Kokoro chưa kịp rút lại thương mà kiếm đã đến nơi và *keng* ngay lúc đó Kokoro rút thanh kiếm của Koharu ra chặn lại đòn tấn công đó
"Cái gì !" Kotetsu bị bất ngờ và bị Kokoro phản công bằng một cú đạp thẳng vào bụng khiến cho ông bị hất ra
"Chiếu tướng"
"Sao dạo này cô ta toàn nói máy câu ngầu thế nhỉ, chắc về nhà mình phải lên mạng học lỏm như cô ta thôi" Takashi nghĩ thầm
"Không ngờ ngươi có thể sử dụng hai loại vũ khí như vậy" Kotetsu đứng dậy ôm bụng
Bỗng nhiên Kotetsu mở mắt ra, một luồng gió lớn tụ lại về phía ông ấy
"Kokoro ông ấy dùng nó đó, đây sẽ là chiêu kết thúc hãy đánh bại ông ấy"
"Được rồi"
Kokoro đặt thanh kiếm của Koharu xuống nhắm mắt lại và người tỏa ra một ngọn lửa xanh lè lớn dần dần
"Ta đến đây" Kotetsu chém một nhát cắt gió lao thẳng về phía Kokoro
Kokoro mở mắt ra và cũng dùng cây thương chém ra một ngọn lửa xanh về phía Kotetsu, hai đòn tấn công va vào nhau tạo ra một làn gió thổi bụi bay lên mù mịt che khuất mọi tầm nhìn và khi bụi tan dần
"Chiếu tướng lần hai" Kokoro đang giơ chiếc thương trước cổ Kotetsu trong trạng thái định phản công
"Ngươi thắng rồi" Kotetsu hạ thanh kiếm xuống
"Ramen"
"Được rồi cô có thể ăn thỏa thích, người đâu hãy dẫn cô ấy đi ăn"
Một người nhẫn giả tiến tới và đưa Kokoro theo vào trong nhà
"Kokoro làm được rồi Takashi ơi" Koharu vui mừng nhảy lên
"Phải ha, giờ đi nhập cuộc cùng cô ta thôi" Takasshai chạy theo tới chỗ Kokoro
"Koharu ta muốn nói chuyện với con" Kotetsu đứng dậy tiến tới chỗ Koharu
"Ông có giận con không dù sao con cũng đã phản bội gia tộc mình" Koharu rón rén bước tới
"Tất nhiên là không rồi, người có lỗi thật sự mới là ta và chính bạn của con đã cho ta thấy mình sai chỗ nào"
"Thật sao mà rốt cuộc chị ấy đã cho ông nhạn ra điều gì vậy"
"Đòn tấn công cuối, ta đã mở mắt ra với một lòng hận thù muốn tiêu diệt hoàn toàn kẻ địch nhưng bạn con, cô ấy lại nhắm mắt vào và thanh thản sử dụng tuyệt chiêu đó"
"Vậy thì sao hả ông con vẫn chưa hiểu lắm"
"Ta đã bị lòng hận thù làm quên đi sự quan trọng của việc thanh thản khi chiến đấu, cho dù đến phút cuối cũng phải giữ được sự thanh thản đó mới là một người chiến binh thật sự"
"Con hiểu rồi, vậy giờ bạn con không bị nhắm đến nữa phải không"
"Ừ, ta cũng đã phạm sai lầm khi để chuyện quá khứ làm mất đi cách nhìn nhận con người"
"Lâu lắm mới thấy ông sai lầm nhiều như vậy đó nhưng con cũng hiểu cảm giác đó mà, bởi vì khi mới gặp Kokoro con cũng vậy thôi"
"Thiệt tình có lẽ ta vẫn còn phải tập luyện nhiều lắm"
"Koharu em có ăn không con ngốc Kokoro cô ta ăn đến tận 10 bát rồi kìa" Takashi nói vọng ra
"Đây em đến đây, vậy nhé con vào trong cùng họ đây"
"Ừ"
"Kokoro để phần em với" Koharu chạy về phía căn nhà.
- Waifu
hoivn1003
Member - Waifu Order : Waifu,b1-4-999. :
Online Offline Posts : 89Power : 595Faith : 247Ngày tham gia : 04/05/2017Địa điểm : Eientei
Re: Kokoro And The Outside World 2
Hết bận rồi giờ quay trở lại viết fic cho mọi người :maribel22:
- Chapter 16:
- "Kokoro cô ăn nhiều quá vậy, định cho cả gia tộc người ta nhịn đói à"
"Tôi được ăn thỏa thích mà"
"Biết là thế rồi nhưng nhìn người ta chút đi chứ"
Kokoro đánh mắt nhìn xung quanh rồi tiếp tục cúi đầu xuống ăn
"Này Koharu em có chắc nhà mình đủ đồ cho cái hố đen kia không thế"
"Anh cứ để chị ấy ăn đi, dù sao cũng là em mời mà"
"Thiệt hả trời" Takashi thở dài trong khi Kokoro vẫn tiếp tục ăn không ngừng nghỉ khiến cho cả nhà bếp khá bận rộn
"Kokoro cô xong chưa ?"
"Chưa"
*Ting ting* điện thoại trong túi của Takashi dung lên
"Xin phép" Takashi đứng dậy rồi tiến ra bên ngoài. Bước ra ngoài hiện giờ đang là buổi trưa với anh nắng gay gắt chiếu bên ngoài căn nhà, ánh nắng phủ đầy sân luyện tập của gia tộc
"Đã nắng thế này rồi sao" Takashi rút điện thoại của mình ra và ngạc nhiên khi thấy Sumireko gọi
"Xin chào có chuyện gì sao Sumireko"
"Takashi có Kokoro ở đấy không ?"
"Cô ta đang ăn, lúc này chỉ có mình tôi thôi cô có gì muốn nói sao"
"Phải cái điện thoại của cậu gần đây có gì bất thường xảy ra không"
"Không, tại sao cô hỏi thế"
"Thì hiện tại nhà của cậu đang có một cái hố đen đang to dần dần nên này, không biết có phải do cái thế giới trò chơi chết tiệt đó không nữa"
"Chờ tí hố đen ư! Vậy nhà tôi"
"Đừng lo tôi chưa sửa tí nào từ lúc cậu đi đâu"
"Không biết nên vui hay buồn nữa"
"Tóm lại là tôi không thể sửa nhà cho cậu khi cái hố đó cứ ở đấy được"
"Nó có nguy hiểm không ?"
"Tôi lập kết giới rồi và vẫn đang nghiên cứu nó hàng ngày có vẻ chưa có gì xảy ra cả"
"Cô thử chui vào đó chưa"
"Anh bị đần à"
"Nhỡ nó từ vụ mấy cái quả cầu tím tím kì lạ thì sao"
"Có thể nhưng chưa chắc nên mới gọi điện tới anh, bao giờ thì anh về được"
"Có vẻ khá lâu nữa tôi mới về được nên phiền cô canh hộ nhé"
"Đừng có đùa, về nhà giúp tôi nhanh !"
"Giờ tôi không về được vì phải trông nhà hộ ông bà"
"Vậy thì ai giúp tôi kiểm tra cái hố đấy"
"Xin lỗi nhưng cô tự lo nhé, tôi sẽ cố về sớm hết sức"
Takashi tắt máy, thở dài
"Làm cách nào đây sao đi nghỉ cũng không yên vậy"
"Takashi tôi xong rồi" Kokoro mở cửa tiến từ phía sau tới
"Giờ về được chưa ?"
"Được rồi"
Takashi nhìn ra phía sau Kokoro
"Anh tìm gì vậy ?"
"Koharu đâu rồi"
"Em ấy bảo chúng ta cứ về đi"
"Có chuyện gì sao ?"
"Có vẻ em ấy sẽ ở lại đây để tập luyện"
"Người kế thừa dòng họ có vẻ mệt nhỉ" Takashi gãi đầu tỏ ra ngạc nhiên
"Phải"
"Mà Kokoro này ở nhà chúng ta có vấn đề rồi"
Kokoro vẫn cái mặt không cảm xúc đó nhìn vào Takashi
"Được rồi"
"Hả được cái gì cơ tôi còn chưa nói gì mà" Takashi ngạc nhiên gãi đầu
"Vấn đề đấy"
"Vấn đề đấy ?" Takashi ngạc nhiên khi thấy Kokoro biết chuyện về Sumireko
"Tính sau !"
Mọi thừ xung quanh Takashi trở lên sụp đổ khi nghĩ Kokoro cực kì quan tâm. *Bốp*
"Tính sau cái đầu cô ấy" Takashi bực mình
"Ồ"
Takashi thở dài và bắt đầu kể lại mọi chuyện cho Kokoro biết về cái hố kì lạ xuất hiện ở ngôi nhà của mình
"Chuyện là vậy đấy"
"Được rồi"
"Cô có chắc không đấy là hiểu không đấy ?" Takashi nhìn vào mặt Kokoro. Kokoro gật đầu
"Vậy cái hố xuất hiện ở đâu ?"
"...." Kokoro quay mặt ra chỗ khác
"Biết ngay cô chẳng nghe tôi nói gì mà"
"Vậy giờ anh định làm gì ?"
"Tôi nghĩ chúng ta phải quay về thôi nhưng cái chính là nếu về thì ngôi nhà ông bà tôi ai sẽ trông đây"
Bỗng nhiên cánh cửa được kéo ra, người ông của Koharu bước vào
"Vậy là hai đứa có vấn đề sao" Kotetsu bước vào từ từ và ngồi xuống
"Đâu có bọn cháu làm gì có gì" Takashi gãi đầu cười
"Khỏi cần nói dối làm gì ta nghe thấy hết rồi, nếu cần ta có thể phái người tới trông nom nhà cửa cho mấy đứa"
"Nếu như vậy thì tốt quá ạ"
Kotetsu quay sang phía Kokoro
"Còn cô Kokoro, cô thật sự là một yêu quái rất mạnh và ta rất muốn đc tái đấu với cô vào một ngày nào đó đấy vì nếu có thể đánh bại cô thì mọi con yêu quái ta đều có thể dễ dàng đánh bại"
"Được rồi"
"Giờ chúng ta về thôi Kokoro không Sumireko cô ta tới đây kéo tôi về quá và tôi không thích bị kéo đi đâu" Takashi đứng dậy tiến ra ngoài cửa, Kokoro cũng đứng dậy chạy ra theo Takashi và họ tiến ra mẻm núi
"Được rồi giờ chúng ta làm gì đây" Takashi nhìn xuống phía dưới chân núi
"Nhảy xuống thôi"
"... Cô nói thì dễ lắm tôi đâu có giống cô nếu mà nhảy xuống là tôi đi luôn đấy mà kể cả cô nhảy xuống rơi từ đây xuống mà không có khả năng bay thi kể cả cô cũng không có cơ hội sống sót đâu"
"Tôi sẽ đưa anh xuống" Kokoro bám vào tay Takashi rồi kéo anh theo bay trên những đám mấy
"Này này cô làm cái gì đấy tưởng cô đưa tôi xuống sao lại bay lên cao thế này" Takashi tái xanh mặt lại hoảng loạn giữ chặt tay Kokoro
"Tôi nghĩ bay thẳng về sẽ nhanh hơn"
"Đúng là vậy nhưng tôi không thích trên này chút nào"
"Vậy tôi sẽ đưa anh xuống"
Kokoro bám tay Takashi rồi đâm thẳng xuống phía dưới, vừa chạm đất Takashi lăn đùng ra chóng mặt
"Tôi ấy nhé là tôi lần sau hổng có dám đi mấy chỗ cao tùm lum nữa nhé" Mắt Takashi xoay tròn
"Takashi chúng ta đi thôi"
"Chờ chút đã cho tôi nghỉ ngơi tí" Takashi ôm đầu ngồi dậy
"Được rồi" Kokoro cũng ngồi bệt xuống đất
"Mà Kokoro cô nghĩ sao về việc có quá nhiều sức mạnh"
"..."
"Ý tôi là cô một yêu quái khá mạnh nhưng lại không hề gây hại tới ai tại sao lại như vậy vì bình thường theo tôi biết thì mọi yêu quái đều là những kẻ đáng sợ là một nỗi sợ hãi cho con người nhưng nhìn vào cô thì nó lại khá khác với những gì tôi biết"
"Vậy sao"
"Cô chẳng thèm quan tâm đúng không"
"Phải"
"Biết ngay mà" Takashi thở dài
"Takashi đi thôi"
"Rồi rồi mà sao hôm nay cô lại là người muốn đi bình thường là tôi phải kêu cô đi mà"
"...."
"Tôi đùa tí thôi, đi nào nhanh để về kiểm tra cái lỗ cho Sumireko cô ta sửa nốt nhà hộ tôi với lại cái hố đấy có thể sẽ gây ảnh hưởng tới những thứ xung quanh và cô là người duy nhất mà tôi biết có khả năng để chiến đấu với những thứ mà tôi còn chẳng biết là cái gì"
"Được rồi"
Kokoro và Takashi đứng dậy tiếp tục đi ra khỏi khu rừng
"Kokoro giờ chúng ta cần quay lại thành phố thôi nhưng bằng cách nào đây"
"Tàu ?"
"Vấn đề là tôi nghe về bản tin thời sự có vẻ như đường ray để tàu đi về thành phố của chúng ta có vụ sạt lở núi không thể nào đi được"
"Vậy ta sẽ bay"
"Không đời nào tôi bay với cô !"
"Cứ ra trạm tìm cách có thể sẽ đươc nhưng trước đó tôi phải về nhà để làm vài việc đã"
"Sao anh nghĩ sẽ có cách"
"Cảm giác thôi" Takashi gãi đầu
- Waifu
Đom Đóm ~1991~
Moderator - Waifu Order : Trace,b1-58-999,e2-101-999,e3-102-999. :Posts : 1909Power : 4805Faith : 1565Ngày tham gia : 06/11/2014Địa điểm : Mind Matrix
Re: Kokoro And The Outside World 2
Tên khác của truyện: "Kokoro và ramen".
Đọc đoạn bay cùng Kokoro lại nhớ có 1 cảnh bay cùng Yotsugi trong Monogatari.
Đọc đoạn bay cùng Kokoro lại nhớ có 1 cảnh bay cùng Yotsugi trong Monogatari.
- Waifu
hoivn1003
Member - Waifu Order : Waifu,b1-4-999. :
Online Offline Posts : 89Power : 595Faith : 247Ngày tham gia : 04/05/2017Địa điểm : Eientei
Re: Kokoro And The Outside World 2
Ăn no rồi nên chắc không còn Ramen nữa ha :maribel1:
- Chapter 17:
- Kokoro và Takashi tiến ra khỏi khu rừng
"Có vẻ đường ra khỏi khu rừng khá là ngắn thật không may khi chúng ta lại dính vào một cái kết giới như vậy"
"Phải"
"Thật may tôi không quyết định bay cùng với cô vì đường ra khá là gần và tôi không nghĩ rằng việc bay là cần thiết"
"Nhát gan"
"Cô bảo ai nhát gan hả !"
"Anh" Kokoro chỉ vào Takashi
"Cô dám bảo tôi nhát gan à vậy thì cô muốn bay đúng không đó, cứ kéo tôi bay theo đi tôi sẽ chứng minh rằng cô sai"
"Được rồi"
Kokoro cầm vào tay Takashi chuẩn bị nhất anh lên
"Chờ tí nghĩ lại rồi"
"Anh sợ ?"
"Không phải vì tôi sợ mà là đây là thị trấn phải không, việc chúng ta bay sẽ gây ra nhiều sự chú ý chính vì vậy ta không thể bay ở đây được" Takashi toát mồ hồi đánh mắt sang phải và gãi đầu một cách kì lạ
"Vậy sao ?" Ánh mắt đầy nghi ngờ của Kokoro chiếu thẳng vào phía Takashi *xì xì*
"Có chuyện gì sao ?" Takashi cảm thấy không thoải mái chút nào khi sợ Kokoro phát hiện ra
"Không, giờ sao ?"
"Tất nhiên là đi bộ về nhà chứ sao"
"Được rồi"
Takashi và Kokoro bắt đầu quay trở về ngôi nhà bằng con đường cũ, bỗng nhiên điện thoại của Takashi rung lên
"Takashi !!!!!"
"Bình tĩnh nào Sumireko cô đừng có hét vào điện thoại thế chứ"
"Anh muốn tự về hay tôi đến kéo anh về mà nói trước một khi tôi đã phải kéo anh về thì người anh không có lành lặn đâu đấy"
"Bình tĩnh tôi đang về rồi đây, ngày mai bọn tôi sẽ trở về"
"Được rồi vậy thì còn được nhưng nếu mai anh không về tôi sẽ đến lôi anh về đấy"
"Đã nói là tôi về rồi mà"
Takashi tắt máy thở dài. Kokoro giật áo Takashi
"Nhìn kìa"
Takashi đưa mắt ra phía trước, có một đống người đang đứng trước cửa nhà của một ai đó. Tiếng vào phía trong đám người thấy một bà cụ già già và một người đàn ông nhìn có vẻ là một kẻ say xỉn đang la mắng một người bà cụ già, khi Takashi hỏi những người xung quanh rằng vì sao họ cãi nhau thì có vẻ như người đàn ông say xỉn gây chuyện trước nhưng không rõ lý do và khi Takashi lại gần
"Tôi không làm mà"
"Bà không làm thì ai làm nhà bà ngay cạnh nhà tôi chỉ có bà mới làm được chuyện này, giờ thì có trả tiền bồi thường không"
"Đã bảo tôi không có làm vậy mà"
"Thế cái vết xước to đùng này là do ma hay là yêu quái à"
"Chờ tí cái đó"
Takashi giật mình khi nhìn thấy cái vết xước trên tường
"Nó là của Kokoro phải không, cái lúc mà cô ta cắm cái thương vào tường để ngồi chết tiệt cái con ngốc này sao cô gây họa nhiều quá vậy"
Takashi toát mồ hôi khó xử
"Giờ mình và Kokoro không có vấn đề gì bởi vì ông ta đâu biết rằng cô ta gây ra vậy nhưng mà không thể bỏ mặc bà lão do việc mà mình gây ra được"
Kokoro thắc mắc khi thấy Takashi bỗng nhiên lại đứng suy nghĩ như vậy nhưng cô cũng đã nhận ra cái lỗ đó là do mình tạo ra nhưng *kệ thôi*
"Chờ tí cô ta có biết cái đó là lỗ của mình tạo ra nhưng không them nghĩ cách mà lại đứng đó coi cuộc xích míc này sao, cái con nhỏ chết tiệt này"
Takashi kéo Kokoro ra khỏi đám đông
"Này cô biết việc này do ai gây ra rồi phải không"
"Phải"
"Vậy thì cùng tôi nghĩ cách giúp cho bà lão kia đi"
"Không"
"Tại sao, việc này là do cô gây ra đấy con nhỏ này"
"Ông ta không biết là chúng ta phải không"
"Đúng thế"
"Vậy thì kệ nó đi"
"Tại sao, cô không muốn giúp bà ấy sao đó là lỗi của cô mà"
"Nó không phải việc của tôi"
"Cô tạo ra cái vết xước đấy và người ta bị oan vì cái mà cô đã tạo ra mà cô nói đó không phải việc của cô sao, cô không cảm thấy độ ích kỉ của mình sao"
"Không"
Takashi tỏ ra thất vọng
"Vậy sao có vẻ như việc cô là một yêu quái không thể nào có thể thay đổi"
"Đúng vậy"
"Vậy sao"
Takashi đưa túi đồ của mình cho Kokoro
"Cầm lấy, tôi sẽ tự giải quyết việc này"
Takashi bỏ đi cùng với nỗi thất vọng trong mình tiến vào phía đám đông, bỗng nhiên điện thoại của Takashi kêu lên từ trong túi đồ và Kokoro cầm lên rồi nghe
"À Takashi, quên mất một điều rằng cái hố đen đấy đang hấp thụ ma thuật xung quanh và tôi đang cố gắng giữ cái kết giới trong khả năng nên anh về nhà nhanh được không"
"Alo"
"Chờ tí Kokoro đấy à"
"Phải"
"Takashi anh ta đâu rồi ?"
"Đang thừa thời gian"
"Chờ tí anh ta có biết rằng tôi đang phải mệt mỏi vì cái nhà kì lạ của anh ta không và rốt cuộc anh ta đang làm cái gì rảnh hơi vậy"
"Đi giải quyết việc không phải của mình"
"Việc không phải của mình, rốt cuộc là việc gì vậy cô nói làm tôi tò mò quá"
"Vậy tôi sẽ kể cho cô"
Kokoro kể tóm tắt toàn bộ câu truyện lại cho Sumireko
"Vậy đấy"
"Cô dùng ít lời để kể quá làm tôi cũng khá khó hiểu nhưng mà đa phần cũng hiểu được những việc chính rồi"
"Vậy sao ?"
"Kokoro cô nói đúng khi nói rằng việc đó không phải là của mình nhưng mà đó là vì cô là yêu quái thôi, cô biết rằng con người rất khó hiểu mà phải không và Takashi là một trường hợp đấy có lẽ là vì anh ta quá tốt bụng nên không thể bỏ qua được lỗi mà mình đã gây ra vậy nên việc anh ta tỏ ra như vậy cũng dễ hiểu thôi nhưng kệ anh ta đi Kokoro tôi theo phe cô mà, bọn họ thật kì lạ"
"Được rồi, cảm ơn"
"Vậy nhé nhớ kêu anh ta về nhà sớm dùm tôi nhé"
Kokoro cất lại chiếc điện thoại vào trong túi, nhìn về phía Takashi có vẻ như anh ta vẫn không biết làm gì ngoài việc đứng đó suy nghĩ cách
"Giờ làm sao đây nếu mình nhận lỗi về phía mình thì bà lão sẽ không bị hắn ta làm phiền nữa nhưng mình sẽ là người phải chịu tội, có cách nào mà mình có thể giúp cả bà lão lẫn mình được không đây" Takashi bối rối cắn móng tay
Bỗng nhiên từ phía đám đông, Kokoro tiến ra chỗ lão say xỉn
"Tôi làm đấy"
"Hả !" Takashi ngạc nhiên quay ra phía Kokoro
"Hả cô là ai và vì sao cô lại làm nhà tôi như vậy, không cần thương hại bà ta mà nhận lỗi về phía mình đâu cô gái" Tên say xỉn giật mình nhìn vào Kokoro
"Không là tôi làm"
"Vậy sao, giờ cô tính làm sao cho việc này đây cô có thể trả tiền bồi thường và số tiền bồi thường cô phải trả là"
"Tôi không có tiền"
"Hả cô nói cái gì tính giỡn mặt với tôi à cái con nhỏ kia" Lão say xỉn tiến tới chỗ Kokoro và hét vào mặt cô
"..." Kokoro nhìn vào lão với một ánh mắt đáng sợ
Lão sợ hãi đi lùi lại về phía sau và liền đổi giọng nhanh chóng
"Không trả tiền thì ít nhất cô cũng phải làm gì để đền bù chứ phải không"
"Không"
"Mày giỡn mặt với tao à con khốn"
Lần này lão không còn chần chừ gì mà tiến tới bám vào cổ áo Kokoro, trong lúc đó Takashi nhìn xung quanh mình có vẻ họ đang dần dần rời đi từng người từng người một kể cả bà lão, Takashi cảm thấy không ổn khi tất cả mọi người rời đi giờ chỉ con anh và Kokoro lẫn lão ta. Lão say xỉn ngỡ ngàng nhìn tất cả mọi người bỏ đi với không một lý do
"Cái quái gì ?" Lão quay mặt lại nhìn Kokoro, ánh mắt đầy sát khí và con mắt từ trên mặt nạ của cô đỏ lừ lên. Sợ hãi bỏ ngay tay ra khỏi cổ áo Kokoro lão lùi lại
"Mày là cái cái gì ?"
"Yêu quái"
"Không thể là thật được rốt làm gì có yêu quái trên đời này chứ, đừng có lừa tao"
"Vậy"
Bỗng nhiên mọi thứ xung quanh trở lên âm u, trời tối lại sương mù dày đặc bao quanh
"Cái này là kết giới" Takashi cảm thấy ngạc nhiên dõi theo Kokoro
"Chuyện quái gì thế này, hôm nay làm gì có sương mù" Lão ta bắt đầu cảm thấy sợ hãi nhìn về phía Kokoro
"Giết"
Nói xong Kokoro rút ngay chiếc thương ra đâm thẳng vào phía tên say xỉn, hắn sợ hãi ngã lăn đùng xuống đất
"Ai đó cứu tôi với" Lão ta đứng dậy chạy vào làn sương mù. Vừa chạy vừa sợ hãi trong tuyệt vọng khi tiến sâu vào làn sương không lối ra
"Rốt cuộc đường nào mới là đường ra" Hắn ta cúi xuống thở hộc hệc nhưng không được lâu mắt hắn lại chìm trong sợ hãi khi xung quanh hắn trong màn sương mù hiên lên những chiếc mặt nạ chìm trong lửa xanh bay lơ lửng xung quanh
"Cái quái gì đây là mơ phải không, đúng vậy chắc chắn là mơ rồi có lẽ do mình uống quá nhiều nên giờ mới bị ảo ảnh thế này" Hắn ngã gục xuống đường khi bị bao vây quanh bởi những chiếc mặt lạ kì lạ, từ trong đám sương mù Kokoro tiến tới đứng trước mặt hắn
"Tìm thấy rồi" Kokoro cầm cây thương lên
"Làm ơn hãy tha tôi, sau tôi sẽ không bắt bẻ những việc nhỏ nhẹn như thế này nữa" Lão đưa tay lên đầu ôm
"Thật chứ"
"Thật tôi nói thật mà"
"Được rồi" Kokoro quay người lại đi sâu vào trong làn sương mù và những chiếc mặt nạ dần dần biến mất, làn sương mù bỗng tan biến dần dần theo
"Cái quái gì vậy nó là thật sao" Lão không tin vào mắt mình những thứ mình vừa thấy biến mật hoàn toàn trong vài giây, giờ mọi thứ lại trở lại bình thường ánh nắng của mặt trời rọi xuống không còn chút sương mù hay thứ gì âm u ở quanh hắn, hắn sợ hại đứng bật dậy chạy thẳng vào trong nhà và đóng cửa lại
"Này Kokoro cô làm cái quái gì vậy, tôi cứ tưởng cô giết hắn ta rồi"
"Tôi chỉ dọa"
"May là cô không giết người ta đấy mà, không ngờ cô lại sử dụng sức mạnh ở chỗ đông người vậy"
"Đừng lo họ không biết mình bị sao đâu"
"Nhưng mà sử dụng lên tất cả mọi người quanh đây thì thật sự hơi phi thường đấy đã thế còn cái kết giới cô tạo ra nữa, sao tôi thấy nó giống cái kết giới trong rừng quá vậy"
"Nó sẽ hợp để dọa"
"Đúng là vậy mà chờ chút, ngay từ đầu cô chỉ có ý định dọa ông ta thôi hả"
"Phải, anh đâu có cho tôi giết"
"Vậy nếu hắn vẫn không theo thì cô tính sao"
"Giết"
"Cô nói đùa phải không ?"
"Không"
"Thôi cô không cần phải tỏ ra mình vui vẻ đâu, chúng ta đi tiếp nào"
"Đó đâu phải đùa"
"Thôi chuyện đó đã không xảy ra nên kệ đi và cảm ơn cô Kokoro có lẽ tôi đã nghĩ sai về cô"
"Phải"
"Quên mất chúng ta đi thôi không mụ Sumireko đến đây lết tôi về đấy mất"
"Được rồi"
"Lúc đầu Kokoro không có ý định giúp mình vậy tại sao đến cuối cô ta vẫn quyết định giúp mình vậy, mình biết rằng cô ta không hề có chút hối lỗi hay ăn năn và thương hại cho những người khác nhưng cô ta vẫn giúp mình giờ nghĩ lại thì lúc đó mình hơi quá đáng bởi vì dù sao Kokoro cũng chỉ là một con yêu quái có vấn đề về việc điều khiển cảm xúc của mình mà vậy tại sao mình lại bực mình khi cô ta không thể cảm thấy hối lỗi hay thương hại cho bà lão nhưng cô ta lại giúp mình, chết tiệt giờ thì mình lại cảm thấy mình thật kì lạ có lẽ Kokoro là một yêu quái đầy bất ngờ"
"Takashi cột điện"
*Bốp*
"Ái trời ơi"
"Có chuyện gì sao ?"
"Không không có gì đâu, mà Kokoro này những việc phía trước nhờ vào cô cả đấy"
Kokoro tỏ ra ngơ ngác chẳng hiểu gì
"Giờ anh có định đứng dậy không ?"
"À quên đây tôi dậy đây" Takashi ngồi dậy phủi quần
"Takashi mông anh"
"Mông tôi làm sao"
"Có thứ gì đó vàng vàng kìa"
"Hả !"
Takashi quay ra và thấy mình ngồi bết vào bãi phân chó
"Chết tiệt !" Takashi hét lên trong cay đắng
- Waifu
Sponsored content
Trang 3 trong tổng số 3 trang • 1, 2, 3
Similar topics
» Kokoro And The Game World
» Kokoro And The Out Side World
» Hata no Kokoro
» Touhou - Kokoro Seikatsu (cập nhập sau khi xem WTF)
» Member's Interview — Kỳ 2: Akari no Kokoro
» Kokoro And The Out Side World
» Hata no Kokoro
» Touhou - Kokoro Seikatsu (cập nhập sau khi xem WTF)
» Member's Interview — Kỳ 2: Akari no Kokoro
|
|