Latest topics
25/3/2024, 3:24 am
by
Amaori Kino
2/3/2024, 9:25 pm
by
Chinhphuong
30/12/2023, 10:13 am
by
Akari no Kokoro
6/11/2023, 9:44 am
by
Akari no Kokoro
5/8/2023, 5:32 pm
by
Akari no Kokoro
28/4/2023, 8:01 pm
by
rlaghdtn1998
4/11/2022, 12:17 am
by
gigajet
14/8/2022, 3:28 pm
by
Akari no Kokoro
12/7/2022, 10:21 am
by
RedTheHalf-Demon
13/5/2022, 4:52 pm
by
Getsuga Bankai Tenshou
1/2/2022, 12:00 am
by
Akari no Kokoro
19/12/2021, 1:13 am
by
Akari no Kokoro
15/12/2021, 8:28 am
by
sucirpa
15/11/2021, 12:34 am
by
feint101
1/11/2021, 4:00 pm
by
Akari no Kokoro
30/10/2021, 9:31 am
by
Akari no Kokoro
12/10/2021, 1:06 am
by
Getsuga Bankai Tenshou
8/10/2021, 1:14 am
by
forestofsecrets
18/9/2021, 6:32 pm
by
caytretramdot
1/9/2021, 5:56 pm
by
kirito-123
16/8/2021, 11:56 pm
by
Hisurin Rain
15/8/2021, 1:18 am
by
cỉno
9/8/2021, 10:39 pm
by
RedTheHalf-Demon
24/7/2021, 9:51 pm
by
Katsuragi Rin
9/7/2021, 11:27 am
by
P2772
2/7/2021, 8:54 am
by
worstapple
1/7/2021, 11:37 am
by
Yuri Masumi
24/6/2021, 7:03 pm
by
corecombat
22/6/2021, 11:38 pm
by
diaoyezong
18/6/2021, 6:55 pm
by
caytretramdot
[Truyện ngắn, non-Touhou] Đằng sau tấm màn ánh sáng
- Waifu
Dutch
Member - . :
Online Offline Posts : 155Power : 389Faith : 98Ngày tham gia : 08/11/2014
[Truyện ngắn, non-Touhou] Đằng sau tấm màn ánh sáng
Topic này của Dutch có Đom Đóm bảo kê rồi nhé. Đùa tí, Dutch được "cấp phép" để đăng truyện trong này rồi
Như tiêu đề, đây là fanfic không liên quan đến Touhou. Dutch thực ra từ lâu đã muốn viết về dòng game mình thích: Fallout.
Giờ có đủ bản lĩnh nên mới viết và đăng, mong là mọi người dành chút thời gian đọc và cho ý kiến ( Viết tiếp hay không)
Như tiêu đề, đây là fanfic không liên quan đến Touhou. Dutch thực ra từ lâu đã muốn viết về dòng game mình thích: Fallout.
Giờ có đủ bản lĩnh nên mới viết và đăng, mong là mọi người dành chút thời gian đọc và cho ý kiến ( Viết tiếp hay không)
- Ấn "E:
- __________________________________________________________________________________________________________________
Đằng sau tấm màn ánh sáng
Behind the veil of light
Đây là một fanfic ngắn của Dutch, trong này không có chút nào liên quan đến Touhou nên những bạn nào mon muốn một fanfic về Touhou thì các bạn đến nhầm chỗ rồi :V
Nhưng không có nghĩa là Dutch không muốn mọi người đọc nhé :D
__________________________________________________________________________________________________________________
New Vegas còn hơn là một thành phố
Nó là phương thuốc chữa sự lệch lạc của nhân loại
Đó là nhưng lời mà Robert House đã nói, ông khẳng định tầm vóc của Vegas, sự ảnh hưởng của nó tới nhân loại. Tuy nhiên, một người lại nói“Một thành phố dành cho ô uế và tội lỗi – Sao mà không yêu nổi?”
Vâng, đó là những điều mà Bưu Tá viên( Courier) đã nói – Người hùng của toàn Nevada. Nhưng xin mọi người hãy cứ nán lại, vì những ô uế và tội lỗi đó đang được dần dần tẩy rửa để đem lại cho mọi người một Strip sạch sẽ và thanh tao.
“Xin thứ lỗi, tôi có thể gặp Bưu Tá để phỏng vấn được không?”
Không thưa cô, hôm nay chủ tịch của chúng tôi không tiếp khách. Giờ thì mời mọi người chú ý đến đây. Đây là bức ảnh vẽ lại Bưu Tá cùng các đồng sự chiến đấu tại Đập Hoover, cùng với sự giúp đỡ của người trú hầm 34 – Boomer. Họ đã chiếm được con Đập và đưa nước sạch, nguồn điện đến toàn hoang mạc.
“Vậy còn cuộc sóng của nhưng người sống ngoài Vegas thì sao??” – Người phụ nữ lúc trước lại lên tiếng
Chủ tịch chúng tôi luôn kêu gọi mọi người đến Freeside, tất nhiên là hoàn toàn tự nguyện. Những người không đến thì không phải việc của Vegas.
“Nhưng chẳng phải Bưu Tá đã nói là sẽ giúp tất cả mọi người sao?”
“Cô điếc hả?? Bưu Tá viên đã nói rõ, đến Freeside là hoàn toàn tùy chọn, mọi người có quyền chọn cuộc sống của mình” – Một người du khách lên tiếng
“Này này, anh là ai mà sao chen vào hả?” – Cô khoanh tay nhìn hết người kia từ trên xuống
“Ulysses” – Người đàn ông nhìn thẳng vào mặt cô – “Còn cô là ai?”
“P-Piper Wright” – Giọng cô ngập ngừng – “Nhà báo”
“Vậy xin hỏi cô là người ở đâu?” – Ulysses vẫn giữ giọng trầm, đảo mắt đi chỗ khác
“Thành phố Diamond, Commonwealth” – Cô nhà báo lấy lại tự tin, khẳng định – “Còn anh?”
Ulysses nghe xong chỉ cười khểnh một cái nhẹ nhưng rất kín đáo rồi rời đi, không nói một lời. Piper nhìn theo mà cảm thấy sôi tiết, cô hét vọng theo
“Có giỏi thì quay lại xem nào, anh xoắn đấy à?” – Piper nói xong rồi cười đắc thắng, cô khoanh tay lại rồi quay lưng đi.
“Nơi tôi sống là nơi mà người như cô không tồn tại nổi một ngày”
Ulysses nói vọng lại ngắn gọn, giọng nói trầm trầm văng vẳng sau lưng đã khiến Piper quay lại, nhưng Ulysses đã mất tăm, cô tự nhủ rằng sẽ điều tra thêm về Ulysses. Ulysses, cô sẽ nhớ cái tên này.
__________________________________________________________________________________________________________________
Tháng 11 năm 2289, 2 tháng sau trận chiến ở Đập Hoover. 8 năm ròng rã, cuối cùng thì cuộc giằng co giành Đập Hoover đã kết thúc, Bưu Tá cũng có thể nghỉ ngơi, thong thả với cuộc sống phía trước. Nhưng mọi việc có vẻ không như mong đợi.
__________________________________________________________________________________________________________________
Cánh cửa thang máy mở sang hai bên, một dáng người bước ra, tiến dần lại cầu thang nói vọng xuống dưới phòng
-Này Sếp!....Sếp!!
-Đợi chút Raul – Một tiếng nói vọng lên. Xét ra thì đó là một giọng nói của một người phụ nữ tầm 30, 40 tuổi, có pha chút khàn khàn nhưng lại vô cùng rõ ràng và ra dáng chỉ huy – Tôi cần phải xử lý xong vụ trong đường ống nước đã.
Raul thở dài, dựa lưng vào lan can cầu thang, anh chàng Ghoul khẽ kêu lên một tiếng khi nghe thấy âm thanh “lạ” từ đầu gối của mình. Nhẹ nhàng, anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mà Bưu Tá đã đích thân đặt, đây không phải lần đầu Raul vào đây
-Sếp cứ để tôi làm cũng được mà – Raul nói vọng xuống
-Không sao, tôi đang đưa Rô bốt bảo vệ về rồi. Yes man, cứ cập nhật tình trạng cho tôi.
-Vâng, thưa ngài – Trên màn hình lớn hiện hình một khuôn mặt cười, thỉnh thoảng nhòe đi, rồi trôi sang hai bên.
Người phụ nữ bước nhanh lên những bậc thang, cô gặp Raul ở trên đỉnh thang. Gửi một nụ cười cho chàng Ghoul thợ máy thân thiện, cô vuốt mái tóc ra phía sau rồi buộc lại thành đuôi ngựa ở đằng sau. Dựa lưng vào thành lan can, cô lướt một tay lên trán lau mồ hôi rồi quay sang phía Raul.
-Có gì hot??
-Sếp, Joshua vừa đến đây – Raul đứng dậy – Tôi nghĩ là Sếp muốn gặp.
-Muốn đến chết.
Cô vỗ vai Raul rồi cả hai người cùng bước vào thang máy, tất nhiên là Raul đi theo sau Bưu Tá, từ trước đến nay vẫn luôn như vậy, anh luôn dành một sự tôn trọng cho người mà mình gọi là Sếp. Không phải vì cô đã cứu Raul khỏi Hắc Sơn, mà là vì sự ngưỡng mộ, quên mình của Bưu Tá. Hơn nữa, cô làm Raul nhớ lại con người trước kia của mình,……. Ghoul trước kia,…….
-Vậy Sếp có định nói với Veronica không? – Raul mở lời
-C-cái gì?? – Bưu Tá ấp úng
-Mọi người biết hết rồi, cái cách mà Sếp để ý Veronica, ha ha,… - Raul cười khúc khích, từ trước( khi còn là người) đến nay( khi là Ghoul) Raul vẫn luôn là một người thẳng thắn – Sếp có muốn nghe lời khuyên không?
-Thôi đi – Bưu Tá đấm nhẹ vào vai Raul – Làm như là tôi cần lời khuyên của một tay Ghoul 200 tuổi á
Dù hành động như vậy nhưng Bưu Tá vẫn không thể giấu nổi hai bên má đỏ ửng của mình. Từ lâu, Bưu Tá vẫn luôn có cảm xúc dành cho Veronica. Từ lần gặp đầu tiên, Bưu Tá đã biết rằng Veronica là một cô gái thông mình, vui tính và có suy nghĩ rất khác biệt với những người trong “gia đình”. Ít lâu sau thì cô biết được rằng mình có tình cảm với Veronica, những lúc cô ở gần Veronica cô thấy như ngạt thở, không nói lên lời, tay cô ướt đẫm mồ hôi.
Bưu Tá dần dần nhớ lại những ngày kẹt lại Zion, rồi cô gặp Joshua Graham, cựu Đại Thần( Legate) của Legion hay còn gọi là Hỏa Thiêu Nhân (The Burned man). Ông đã bỏ Legion và theo con đường khác, Joshua có niềm tin vào Chúa, ông tin những chuyện “trùng hợp ngẫu nhiên”, hành động của Joshua đều được ông cho rằng đó là “Ý Chúa”. Nhưng về cơ bản, Joshua là một nhà lãnh đạo tài ba và là một người tốt.
__________________________________________________________________________________________________________________
Cánh cửa thang máy mở sang, Bưu Tá vội vã lấy tay áo lau mồ hôi trên trán rồi bước ra, Raul theo ngay sau cô.
Cả hai bước vào phòng khách, Boone và Cass ngồi trên ghế sofa sởn màu, bên cạnh là Joshua Graham ngồi trên ghế đơn, Veronica ngồi dưới đất đang chơi với Rex và ED-E.
-Six, gặp lại cậu tôi vui quá – Joshua đứng dậy chìa tay về hướng Bưu Tá.
-Mình cũng vậy, nhìn cậu vẫn thế nhỉ - Cô nắm lấy tay Joshua – Zion thế nào rồi?
-Vẫn như xưa – Ánh mắt của Joshua hiện ra một nụ cười đang ẩn đằng sau lớp vải kia.
-Vậy có gì mà lặn lội đến Vegas vậy ông già – Six nói đùa
-Chỉ đến chúc mừng Chủ tịch của Tòa Lucky 38 – Chủ nhân của New Vegas thôi
Lily bước vào phòng với một khay nước trên tay, cô tiến lại gần bàn café rồi đặt khay xuống, chia nước cho từng người.
-Cảm ơn – Joshua nhận lấy ly nước – Đồng sự của cậu à?
-Phải, họ là những người bạn tốt nhất mà cậu có thể tìm được khắp Mojave này – Bưu Tá liếc qua tất cả các thành viên trong phòng rồi cười đầy tự hào.
-Họ quả là những….”con người” xuất chúng – Joshua nhìn Lily
-Cậu tâng bốc quá rồi – Six cười
Cả buổi chiều hôm đó Joshua đã ngồi trò chuyện với Six, ông kể về chuyện ở Zion, những đoàn lái buôn bắt đầu đến Zion, họ đã thành lập những trạm buôn bán, dừng chân. Chả mấy chốc mà Zion trở nên nổi tiếng. Bưu Tá đã quyết định giữ Joshua ở lại vài hôm, cô dẫn Joshua xuống tầng hạng sang. Trước khi chia tay Joshua bổng giật mình nhớ lại.
-Lúc nãy tôi có gặp anh chàng bưu tá lần trước. Tôi thấy anh ấy “trò chuyện” với một cô phóng viên Pie-Pie gì đó
-…… - Six lặng đi một lúc – Ulysses?
-Phải, anh ta tự nhận mình là Ulysses – Joshua gật đầu – Cậu quen à?
-Phải,……….Thôi, mình về phòng đây, có gì cứ gọi, chúng ta có thể xuống Casino làm vài ván bài – Six vừa nói vừa quay đi.
-Mà khoan – Joshua kéo tay cô lại – Còn một chuyện nữa
-Sao – Six tò mò tiến lại gần Joshua
-Bao giờ thì cậu định rủ cô gái đó đi chơi – Joshua giọng nửa đùa nửa thật
-Trời ạ, sao ai cũng biết hết vậy – Six ôm mặt giấu nỗi thẹn của mình
-Nhìn kĩ thì hình như cô bé cũng để ý tới cậu đấy – Joshua hắng giọng rồi từ từ đóng cửa, để lại Bưu Tá ngoài hành lang.
Từng từ từng chử cua Joshua văng vẳng trong đầu Six, “cô bé” đó giờ đây đã 35 tuổi rồi, cô nghĩ. Mơ màng trong suy nghĩ luẩn quẩn, Six nhận ra một điều là mình đang đứng giữa hành lang một mình, có vài người khách đi qua nhìn cô như sinh vật lạ rồi cười cười. Chắc mình nhìn như một đưa ngốc, Six lẩm bẩm rồi đi vào thang máy. Được rồi, tối nay, tối nay ta sẽ rủ Veronica đi chơi.
Được sửa bởi Dutch ngày 9/12/2015, 9:21 pm; sửa lần 1.
- Waifu
sokirabaku
Member - Waifu Order : ,b1-1-999,b2-16-999,b3-4-999,b4-43-999,b5-2-999,b6-5-999,b7-44-999,e8-100-999,b9-52-999,b10-53-999,b11-54-999. :
Online Offline Posts : 2070Power : 379Faith : 903Ngày tham gia : 04/01/2015Địa điểm : Ngân đồ lãng mệnh hồ
- Waifu
Dutch
Member - . :
Online Offline Posts : 155Power : 389Faith : 98Ngày tham gia : 08/11/2014
Re: [Truyện ngắn, non-Touhou] Đằng sau tấm màn ánh sáng
ơ đệch, Dutch không biết @@. Tại lâu rồi chưa lên forum
- Waifu
Dutch
Member - . :
Online Offline Posts : 155Power : 389Faith : 98Ngày tham gia : 08/11/2014
Re: [Truyện ngắn, non-Touhou] Đằng sau tấm màn ánh sáng
Chap 2 ạ
Không biết có ai đọc cái fic này không, nhưng mà Dutch đã quyết định là sẽ viết cho đến hết không drop rồi, nên bạn nào hóng thì cứ yên tâm ạ
- ấn:
“Bình tĩnh”
“Bình tĩnh”
*hít-hà*
“Thở đều. Mình.là.Bưu Tá viên thần cmn thánh. Mình đã đi hết Nevada, mình đã đi hết New Reno. Mình đã đến cả Thủ Đô. Đi “nghỉ dưỡng” ở Zion,….. Mình là chủ Vegas,…….Móa, mình thậm chí còn giết cả Caesar,…….Sợ cái *éo gì chứ…..”
*hít-hà*
-Cô có định làm không đây? – Một giọng nói vang lên
-CASS! – Six giật mình vội vàng quay lại nhìn thì thấy Cass đang đứng ở cửa
Cass đưa tay lên trước mặt ngắm một lúc rồi nhìn sang Bưu Tá. Lông mày cô cau lại ra hiệu để Six mở lời
-Tôi,..e hèm, Tôi chỉ đang định uống cốc nước thôi – Six mở tủ lạnh lấy ra một chai Whiskey
--Hay thật, tôi không nghĩ Whiskey là nước mà cô muốn uống.
Nhận ra mình đã bị đi guốc trong bụng, Six ngồi thụp xuống ghế, thở dài ngán ngẩm.
-Tôi chịu thôi – Bưu Tá gạt chai rượu sang một bên – Cô muốn thì lấy luôn chai này đi
Cass cười rồi lấy 2 chiếc cốc, cô đặt xuống trước mặt Bưu Tá một cốc, trước mặt mình 1 cốc. Cô với tay lấy chai rượu rồi mở nắp rót đầy hai cốc. Trán của Bưu Tá giãn ra một chút, cô nhìn lên Cass rồi cười nhẹ.
-Giống như trước
-Phải – Cass đẩy cốc rượu về phía Six
Bưu Tá nâng cốc rượu lên, nhớ lại lần trạm mặt đầu tiên của 2 người. Lúc đó Bưu Tá quay lại tiền đồn của NCR để tìm thông tin về gói hàng định mệnh thì cô gặp Cass, một cô gái đang ngồi uống nỗi sầu một mình. Sau đó thì 2 người đã có một cuộc thi uống, người thua phải làm theo lời người thắng, đó là lý do Cass đang ở đây. Bưu Tá tự thấy rằng tửu lượng của Cass không phải bình thường, hôm đó thắng được cũng một phần do Cass đã uống quá nhiều, nhưng lần này cô cũng quyết không thua. Six dốc ngược cốc rượu đổ hết vào mồm trong một hơi.
-Căng quá, vẫn như ngày nào – Cass vỗ tay
-Ực,….. – Bưu Tá dừng lại vài giay để rượu trôi hết xuống dưới rồi nhìn Cass – Giờ đến lượt cô
Cass cầm lấy cốc rượu rồi cũng dốc một hơi hết sạch, còn có phần nhanh hơn cả Six. Cô đặt cái cốc không xuống nhìn Six
-Tiếp chứ?? – Mặt Cass cười khểnh, đầy tự tin
-Tiếp luôn!!
Vậy là đến cốc thứ 2, rồi thứ 3, thứ 4. Đến đây Bưu Tá có vẻ đã hơi chóng mặt, cô có chút do dự.
-Thế nào?? – Cass hỏi, mặt vẫn tỉnh táo
-……Chắc là cô thắng lần này rồi – Bưu Tá đáp, giọng chán nản. Cô vừa nhớ ra mục đích của mình, rủ Veronica đi chơi – điều mà cô mong muốn bấy lâu – Vậy, tôi phải làm gì đây
Cass xoa hai tay vào nhau, ánh mắt lộ rõ ý đồ, nó không hề bình thường chút nào.
-Khỏa thân chạy giữa Freeside? Đánh tay đôi với Deathclaw? Tắm tiên ở hồ hóa chất??? – Six dựa lưng vào ghế, đảo mắt
-Ra nói chuyện với Veronica
-Cái gì?? – Six đập tay xuống mặt bàn
-Cô nghe rõ rồi đó, ra hỏi Veronica đi chơi đi.
-Nhưng tôi chưa sẵn sàng – Six đỏ mặt, nhìn xuống chân bàn lúng túng trả lời
-Ngay và luôn
Không hiểu sao nhưng nhìn vẻ mặt lúng túng của Six khiến cho Cass cảm thấy rất thích thú. Từ lâu mọi người vẫn coi Bưu Tá là một người có tầm ảnh hưởng rộng, có khi tiếng tăm vang sang cả Bờ Đông. Vậy mà giờ đây đeo một vẻ mặt như này, thật là dễ bị tổn thương, theo nhiều nghĩa luôn. Ai dám bảo đây là Bưu Tá viên huyền thoại nói “*ịt m* m*y” trước mặt Caesar, ai dám bảo đây là người đã đánh tay đôi với 5 Ranger cùng một lúc. Thật không thể tin được, Cass ước rằng cô có thể ghi lại khoảnh khắc này.
-Được rồi! Quá dễ - Six cuối cùng cũng đứng dậy, cô đi vào phòng khách với Cass theo ngay phía sau.
Trong phòng khách Veronica vẫn ngồi dưới đất như thường lệ, trông cô như một đứa trẻ nhận được quà, nụ cười đó làm cho Bưu Tá không sao kìm nổi, nhưng cô đã kìm được. Six chậm rãi tiến lại gần, ngồi lên ghế ngay cạnh và quan sát. Veronica đang chơi với Rex và ED-E, như trường lệ. Không rõ chỉ có Veronica hay là tất ra người thuộc hội Brotherhood đều thích chơi với máy móc. Tim của Bưu Tá đập nhanh hơn, như muốn nhảy hẳn ra khỏi lồng ngực luôn. Rõ ràng là hơi cồn không hề giúp Bưu Tá tí nào, hít lấy một hơi thật sâu, Bưu Tá hỏi Veronica.
-Em, đang làm gì vậy?
-ED-E có vài đoạn ghi âm này. Sao từ trước đến giờ không thấy cậu ấy nói gì nhỉ? – Veronica vui vẻ trả lời
-Em có chắc là ED-E biết nói không thế. Ý tôi là tôi hiểu mấy tiếng bíp bíp đó, nhưng mà đó không phải là nói.
-Có chứ - Veronica cau mày – Eyebot sử dụng những âm thanh đặc trưng để giao tiếp, như vậy là nói rồi. Chỉ có điều chúng không phải tiếng chúng ta sử dụng thôi. Và Eyebot cũng có cảm xúc nữa.
Bưu Tá hiện giờ không thể nhìn thẳng vào mắt của Veronica, cô quá dễ thương, ngoài mức sử lý của Bưu Tá.
-Phải, chắc rồi…… - Bưu Tá liếc sang thấy Cass đang khoanh tay, cô hất hàm ra hiệu, Bưu Tá hít một hơi nữa – Này, Veronica
-Vâng……. – Cô quay ra nhìn Bưu Tá, miệng nở nụ cười
-Tôi đang muốn biết là liệu tối nay em có muốn ra ngoài Lucky 38 ăn tối không,….Cùng tôi,…chỉ có hai người……. – Bưu Tá lập tức quay mặt đi, cô chờ đợi một câu từ trối tế nhị, nhưng thay vào đó là một câu trả lời hết sức bất ngờ
-Vâng, tất nhiên rồi – Veronica cười – Vậy em sẽ gặp chị trước cửa Lucky 38 lúc 6h nhé.
Tim của Six đập thiếu một nhịp, cô không tin được vào tai mình, nhưng cô đã tin. Veronica đã đồng ý, hít một hơi nữa cô nhìn Veronica.
-Được rồi, hẹn em lúc đó
Nhưng ánh mắt hai người vừa chạm nhau Bưu Tá lập tức liếc ra chỗ khác, tim cô lại như nhảy thêm một nhịp nữa, hơi nóng dưới lớp da trên mặt cô tăng dần lên, Bưu Tá liền quay đi.
-C-chào….nhé, 6h tối…
-Vâng, 6h tối – Veronica trả lời vui vẻ
__________________________________________________________________________________________________________________
Vậy là đã xong một việc. Tiếp theo mình cần một bộ quần áo tử tế. Bưu Tá vừa nghĩ vừa nhìn lại bộ đồ mình đang mặc. Một chiếc áo khoác dài đến quá đầu gối, đây là “món quà” của Ulysses tặng cô, “Hãy tự hào khoác nó trên mình khi đứng tại Đập Hoover”, đó là những lời Ulysses đã nói lại với cô. Cho dù không ưa Ulysses nhưng Six vẫn phải công nhận tay này giỏi làm áo phết, cả chiếc áo được gia cố lại bằng ballistic, chiếc áo cũ kĩ này đã cứu mạng Bưu Tá hơn 1 lần và 10 lần là số ít…… Bên trong là áo Ballistic mà Bưu Tá đã phải chật vật lôi nó từ một cái xác bên đường, để rồi 1 tuần sau Cass vẫn phải cằn nhằn về cái mùi của nó.
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Bưu Tá đã quyết định là sẽ đến gặp King…..
-Cái gì??
-Mượn quần áo, ngài biết đấy, tối nay tôi có hẹn mà lại không có đồ tử tế…. – Bưu Tá ấp úng.
-Xin lỗi nhưng ta nghĩ là không thể - King giữ nguyên nụ cười – Lâu nay ta vẫn coi đằng ấy là một người bạn và một đáng tôn trọng. Nhưng chuyện này thì….
-Vậy thôi, tôi hiểu rồi.
Bưu Tá chán nản quay ra cửa, nhưng chưa kịp bước ra thì King gọi vọng lại.
-Khoan đã, ta đang nghĩ là các quý cô sẽ thích người đàn ông mặc áo giáp chống đạn, Six có nghĩ thế không?
-À……ờm……. Phải,..có lẽ thế
-Được rồi, vậy ta và Six sẽ đổi quần áo.
__________________________________________________________________________________________________________________
Vậy là xong, giờ chỉ còn đợi đến 6h là xong. Bưu Tá nghĩ, cô đang mặc đồ của King và đứng trước gương. Nhưng mái tóc bù xù kia nhìn có vẽ không ổn lắm, Bưu Tá liền vào nhà tắm, cô lấy chút keo vuốt tóc ra và vuốt ngược mái tóc của mình ra sau( google:” pushed-back bob “ nếu bạn không tưởng tượng ra @@) và buộc lại thành đuôi ngựa ngắn ngắn. Rồi cô lấy 2 cái kẹp tăm và kẹp tóc ở bên trái lại, lạ thật, tóc chỗ đó không bao giờ vuốt vào được mà toàn bị thò ra. Xong xuôi Bưu Tá lấy một hộp phấn ra và chăm chút khuôn mặt của mình. Xong rồi, nhìn cũng được đấy chứ. Sau một hồi Bưu Tá nhận ra là mình đã ngắm bản thân hơi lâu, cô liền quay đi và ra ngoài phòng khách.
Nếu khen Bưu Tá là một người đẹp trai thì thực sự không có gì lạ cả, tuy nhiên Bưu Tá lại là một người phụ nữ, nhưng phải công nhận là cô rất ….“đẹp trai”. Mọi người ở khắp Mpjave biết vậy, người trong Vegas biết vậy, Veronica biết vậy. Từ lâu cô vẫn biết Bưu Tá có tình cảm với mình,…cô cũng vậy. Nhưng mà quan hệ của hai người luôn chỉ dừng lại ở mức “bạn đồng hành” hay “bạn bè”, chưa bao giờ hơn. Sau khi Veronica bước ra khỏi phòng khách, tách xa khỏi Bưu Tá, tim cô đập loạn nhịp lung tung, cô biết rằng tối nay Bưu Tá sẽ thẳng thắng với cô về mói quan hệ mà cả hai đều biết này. “Mình nên mặc gì?”, “Mình có nên cầm theo Power Fist không??”. Những câu hỏi đặt ra dồn dập trong đầu Veronica khiến cô chóng mặt, ngồi xuống ghế, cô hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu giải quyết từng việc một trong đầu.
Không biết có ai đọc cái fic này không, nhưng mà Dutch đã quyết định là sẽ viết cho đến hết không drop rồi, nên bạn nào hóng thì cứ yên tâm ạ
- Waifu
Dutch
Member - . :
Online Offline Posts : 155Power : 389Faith : 98Ngày tham gia : 08/11/2014
Re: [Truyện ngắn, non-Touhou] Đằng sau tấm màn ánh sáng
Chap 3
- ASD123:
“5h30”
“5h31”
“Vẫn 5h31”
Bưu Tá giơ Pip boy lên trước mặt kiểm trả đồng hồ.
“hààà,……..5h31”
Mỗi một lần nhìn đồng hồ Bưu Tá lại mong rằng con số thay đổi. Dường như cô không thể ngồi im trên phòng nên đã quyết định đứng trước Lucky 38 để đợi Veronica. Nhưng cho dù có đứng đợi muộn hơn thì Veronica vẫn chưa xuất hiện. Bưu Tá liên lấy ra trong túi áo một cái bật lửa, cô rút một điếu thuốc ra từ túi quần rồi châm lửa. Những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua mặt Bưu Tá, trời cũng bắt đầu tối rồi, đêm ở Mojave thật là lạnh lẽo và khắc nhiệt, Bưu Tá đã học được điều này trong lần đầu tiên cô gặp Veronica.
Đó là ở Trạm Buôn 188, tại giao điểm của Cao tốc 93 và Cao tốc 95, gần thành phố Boulder. Lúc đó Bưu Tá vừa mới rời Good Spring chưa được bao lâu. Sau 3, 4 ngày lang thang ở bụi, Bưu Tá viên cũng dừng chân tại Trạm Buôn 188. Đặt cơ thể mình lên ghế, cô gọi nước từ chủ quán, cốc nước đặt trước mặt Bưu Tá nhìn ngó xung quanh. Cô nhận ra là tại đây có khá nhiều người, có người từ đoàn buôn, có một vài người đi dạt, rồi cả người từ NCR nữa. Đưa cốc nước lên mồm, Bưu Tá nhận ra một người ngồi ngay cạnh mình. Đó là một cô gái – Veronica, cô bắt chuyện với Veronica rồi bắt đầu ngạc nhiên vì sự thích thú của mình với Veronica, hai người trò chuyện một hồi lâu. Đến khi Veronica hỏi Bưu Tá về tổ chức Brotherhood of Steel(….Kim huynh đệ ), sau đó Bưu Tá nhận ra rằng Veronica là người của hội và cô muốn đi cùng Bưu Tá. Tất nhiên là cô đồng ý, trải qua bao thăng trầm, cuối cùng thì Bưu Tá đứng ở đây đợi Veronica…..
-“Sau Đập Hoover thì chị định làm gì?”
-“Ý em là sao?”
-“Thì….mọi chuyện đã xong xuôi cả rồi,…..chị là một bưu tá viên mà,…..chẳng phải họ thường đi lại nhiều nơi sao..”
-“Không,…..có lẽ tôi sẽ ở lại. Mojave đã coi tôi là nhà rồi. Hơn nữa, nơi nào có em, nơi đó là nhà của tôi…..”
-“Six……..”
-Six
-Six!
__________________________________________________________________________________________________________________
Bưu Tá giật mình thoát khỏi mơ mộng, Veronica đang đứng trước mặt cô. Tối nay Veronica trông thật lộng lẫy, tóc của cô, váy của cô, son và trang điểm, tất cả mọi thứ. Bưu Tá nuốt nước bọt rồi nói:
-Trông em đẹp lắm, bộ váy đó là tôi tặng em phải không?
-Vâng, chiếc váy mà chị đã lôi ra từ một bộ xương 200 tuổi, em thấy nó đẹp lắm – Veronica khúc khích
Mặt Bưu Tá bỗng trắng bệch như người mất hồn, Veronica liền nắm tay Bưu Tá
-Ý em là, em thích lắm – Veronica khúc khích cười tiếp - Chị đừng có căng thẳng quá
__________________________________________________________________________________________________________________
Bưu Tá đã quyết định sẽ đưa Veronica vào Ultra Luxe – Nơi có nhà hàng hàng đầu tại Strip, mặc dù trước đây nó từng dính phốt nhân viên ăn thịt người trong khách sạn. Nhưng cũng nhờ có Bưu Tá mà vụ việc đã được giải quyết và dàn xếp ổn thỏa.
Veronica khoác lấy tay Bưu Tá bước vào Ultra Luxe, trên đường có vài người đảo mắt nhìn, có kẻ tỏ vẻ ghen tị, có kẻ tỏ vẻ ghê tởm, nhưng có kẻ lại cười rồi bật ngón cái lên nhìn Bưu Tá - “Cô bạn gái ngon đấy” – Hắn nói nhỏ. Bưu Tá nhìn lại rồi cười, tỏ vẻ đắc chí tự hào, cho đến khi cô phát hiện ra Veronica đàng lườm mình – “Xin lỗi” – là câu duy nhất Bưu Tá có thể nói.
Bên trong, King và tay chân đang ngồi bàn VIP cùng với vài cô gái khác. Nhìn thấy Bưu Tá bước đến gần, King liền giơ tay:
-Wow! Six, cô đẹp ra đấy, đúng là càng có tuổi càng đẹp nhỉ
-Không dám, ngài cũng thể
Cả hai người cười lớn trước những tiếng thở dài thườn thượt của những người xung quanh. King kéo vai Bưu Tá xuống, nói nhỏ:
-Nhớ giữ cẩn thận đấy, ta chỉ có mỗi một bộ mà cô đang mặc thôi
-Ngài cứ yên tâm, tôi sẽ không để một vết rách lên cái áo đâu
-Dừng có hứa suông đấy – King ra hiệu, chỉ vào vị trí vết sẹo của Bưu Tá trên trán mình.
__________________________________________________________________________________________________________________
Cho đến giờ, buổi tối của hai người vẫn tiếp diễn một cách suôn sẻ. Bưu Tá ngồi kể lại những chuyện phiêu lưu cho Veronica nghe, cô chỉ che miệng cười khẽ mỗi khi Bưu Tá kể về việc gì đó hài hước.
-Ha ha,…..đó là lần cuối tôi sửa robot cho một super mutant…. – Bưu Tá vừa nói vừa chùi nước mắt đi – Vậy, em có gì để kể không, tôi muốn biết thêm về em
-À,…thì…..không – Veronica đáp cụt ngủn – Em rõ ràng là không có những cuộc phiêu lưu như của chị rồi, cả ngày chỉ có ở Trạm Buôn, rồi thì ngồi trong Lucky 38
Đặt cốc nước xuống, Bưu Tá nhìn Veronica. Trước mặt cô giờ đây không phải là một cô gái mạnh mẽ sẵn sàng đấm vào mặt bất cứ ai thái độ với Bưu Tá nữa. Mà là một người con gái dịu dàng đáng yêu.
-Xin lỗi, gần đây tôi không dành nhiều thời gian đi chung với em – Bưu Tá nắm tay Veronica – Nhưng xin em hiểu rằng tôi làm thế là muốn bảo vệ em
-Nhưng chị cũng em khả năng tự vệ của em rồi mà – Veronica siết chặt bàn tay của Bưu Tá, nhìn sâu vào mắt cô
-..Phải….nhưng tôi…không biết phải sống sao nếu không có em bên cạnh….
Tim của Veronica đập thiếu một nhịp, cô cười rồi nhìn vào mắt Bưu Tá, hai người nhìn nhau say đắm. Tất nhiên là cô hiểu rằng mình quan trọng với Bưu Tá như thế nào, nhớ lại lần Six đỡ đạn cho Veronica và kết quả là cánh tay của Bưu Tá giờ đây không còn nhanh nhậy như trước. Veronica luôn cảm thấy có lỗi và tim bị thắt lại mỗi khi cô thấy Bưu Tá ôm cánh tay mình lúc trở trời.
-E hèm! Xin thứ lỗi hai người
Bưu Tá quay ra nhìn người xen ngang giữa cô và Veronica, đó là cô phóng viên nhiều chuyện. Bưu Tá thở dài nhìn cô:
-Cô là ai?
-Piper Wright, nhà váo từ Common Wealth. Tôi muốn phỏng vấn Bưu Tá viên của Mojave
Bưu Tá thở dài, cô buông tay Veronica rồi nhìn Piper từ trên xuống dưới một lượt
-Sao cô lại tìm được tôi nhỉ?
-Tôi có kĩ năng nhà báo
-Cô hối lộ cho thằng bé ở ngoài cổng Freeside – Bưu Tá cau mày nhìn Piper
-Đại loại thế - Piper cười, nhìn sang Veronica – Cô là…
-Veronica Santangelo – Cô lườm Piper – Và bọn tôi đang ngồi nói chuyện cùng nhau, đề phòng cô không thấy
Piper vẫn cương quyết, cô lấy giấy bút trong túi áo ra:
-Tôi chỉ muốn hỏi vài câu thôi
*Tít tít*
Bưu Tá lập tức ra hiệu dừng cho Piper, cô lấy trong túi áo ra một thiết bị radio cầm tay.
-“Chủ tịch, chúng tôi đang ở trạm Alpha và chúng tôi phát hiện có vài dấu hiệu của Legion và bọn chúng có vẻ khá đông, khoảng 2 đến 3 tiểu đội”
-Đã rõ, bảo mọi người hành động thận trọng. Tôi đang trên đường đến
Bưu Tá tắt bộ đàm, cô cởi áo và đặt một túi nắp chai lên để thanh toán. Cô quay ra nhìn Piper:
-Cô muốn một bài phóng sự? Tôi có một bài cho cô đây – Bưu Tá quay sang nhìn Veronica – Có vẻ tôi phải đi rồi, em hãy quay về Lucky 38 và-
-KHÔNG!!!
Bưu Tá giật mình, cô nhìn Veronica.
-Không, em sẽ không về Lucky 38, hãy cho em đi theo chị như ngày xưa.
Bưu Tá quay mặt đi không nói gì.
-Làm ơn, hãy cho em đi cùng
-Nhưng…nếu có chuyện gì…….
Veronica nắm lấy tay Bưu Tá, cô đặt tay lên má Bưu Tá rồi quay mặt cô ra. Bưu Tá nhìn thẳng vào Veronica, cô cau mày nhưng rồi giãn ra.
-Được rồi, nhưng em phải cẩn thận, đứng đằng sau tôi.
-Đã rõ – Veronica cười rồi đi theo Bưu Tá ra ngoài.
Trên đường ra, Bưu Tá vứt chiếc áo khoác lại cho King rồi chỉ tay ra hiệu tạm biệt, King nháy mắt cười. Bưu Tá ra hiệu cho Veronica và Piper chạy theo rồi vòng ra phía Đại sứ quán cũ của NCR. Piper choáng ngợp khi nhìn thấy một chiếc Vertibird đang đỗ.
-Wow,…… - Piper há hốc mồm
-Sao vậy, lần đầu thấy một chiếc Vertibird à? – Bưu Tá ấn nút mở cửa
-Không, cô là người của hội Brotherhood à? – Piper bước vào cùng Bưu Tá, nhòm ngó xung quanh
-Không, tôi tìm được – Bưu Tá mở tủ đồ, lấy ra một chiếc khăn – Đêm ngoài này lạnh lắm đấy
Bưu Tá vừa nói vừa đưa cho Veronica, cô nhận lấy rồi quấn lên cổ. Trong lúc đó Bưu Tá đã lên buồng lái và đặt tọa độ cho Vertibird, Mister Handy bên cạnh hỏi Bưu Tá:
-“Đi đâu vậy thưa cô”
-Cứ bay theo tọa độ là được
-“Rõ”
- Waifu
Sponsored content
Similar topics
» [Nhiều truyện ngắn] Ảo Tưởng Vạn Hoa <một số giả thuyết về Touhou>
» [Truyện dịch] Touhou Keshikaran ( Update chap 29 ờ thì ... vẫn đang trì hoãn tiến độ)
» [Fic] Truyện ngắn mỗi ngày...
» [Sinh nhật GenVN lần 6] Truyện ngắn không tên
» [Truyện ngắn một chương] Pure Furies ~ Kokoro no Arika
» [Truyện dịch] Touhou Keshikaran ( Update chap 29 ờ thì ... vẫn đang trì hoãn tiến độ)
» [Fic] Truyện ngắn mỗi ngày...
» [Sinh nhật GenVN lần 6] Truyện ngắn không tên
» [Truyện ngắn một chương] Pure Furies ~ Kokoro no Arika
|
|